Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 684: Sự khác nhau giữa người và cầm thú.

Đối với Đổng Văn Bân con người này, Từ Quân Nhiên cũng không quen thân lắm. Chẳng qua, có một lần hắn cùng Trần Tinh Duệ ăn cơm chung nên gặp qua vị này – Chủ tịch tỉnh Đồng. Lúc ấy, ông ta chưa làm Chủ tịch, chỉ là cấp dưới của Phó Chủ tịch tỉnh mà thôi.
Sáng thứ hai, Từ Quân Nhiên mở danh bạ điện thoại tìm và gọi tới văn phòng của Đổng Văn Bân.
Đây là số có được từ chỗ Phương Trung Nguyên mấy ngày trước.
Thư ký của Đổng Văn Bân là Ngô Nhân. Mấy ngày gần đây, anh ta cảm thấy mình sắp thành người bận rộn rồi. Tuy không có nhiều người lui tới phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Đổng, nhưng hai ngày gần đây, anh ta nhận được ngày càng nhiều cuộc điện thoại của những người đặc biệt hỏi về chuyện đập chứa nước.
Nhận được cú điện thoại của Từ Quân Nhiên, anh ta càng ngạc nhiên hơn. Bởi vì Chủ tịch tỉnh Đổng rất ít khi đưa số điện thoại của văn phòng cho người khác biết. Ngoại trừ mấy lãnh đạo tỉnh thì điện thoại đều gọi tới phòng thư ký chỗ mình. Hôm nay Chủ tịch đi họp, mình giúp ông ta quét dọn phòng làm việc, không ngờ lại có người điện thoại tới. Chẳng lẽ là lãnh đạo trong tỉnh gọi tới?
Nhưng, hôm nay là hội nghị Tỉnh ủy mở rộng nên những lãnh đạo đều họp ở đó mà.
Nghĩ tới đây, Ngô Nhân liền nhận điện thoại và nói:
- Xin chào Ngài, Ngài là vị nào?
Ở đầu bên kia, Từ Quân Nhiên cũng sửng sốt. Hắn không ngờ người nhận điện thoại lại không phải là Đổng Văn Bân. Nghe tiếng nói, hẳn là bí thư của ông ta, nên Từ Quân Nhiên cười rồi nói:
Xin chào! Tôi là Chủ tịch huyện Nhân xuyên Thành phố Đan Giang – Từ Quân Nhiên. Tôi muốn gặp chủ tịch tỉnh Đổng.
Nếu có việc cần thỉnh cầu, thì tư thế của Từ Quân Nhiên vô cùng thấp. Tục ngữ nói: Diêm vương tốt dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi. Vị bí thư này cũng không phải là người tùy tùy tiện tiện mà có thể đắc tội. Huống chi còn là bí thư của lãnh đạo cấp phó tỉnh nên Từ Quân Nhiên không muốn làm cho đối phương cảm thấy mình vênh váo hung hăng.
- Từ Quân Nhiên?
Lúc nghe thấy cái tên này Ngô Nhân sửng sốt một lúc rồi lập tức sắc mặt liền thay đổi. Anh ta có trí nhớ cực tốt. Bình thường, chỉ cần gặp một lần, Ngô Nhân đều nhớ kỹ tên và chức vụ của đối phương. Dù sao trên quan trường không ai có thể đoán được tương lai của mình. Không chừng hôm nay gặp một lần, ngày mai sẽ có cơ hội hợp tác. Cái tên Từ Quân Nhiên không xa lạ gì với Ngô Nhân. Lần đó, ở tỉnh Tùng Hợp, các lãnh đạo đang ăn cơm ở bên ngoài thì Từ Quân Nhiên đến tỉnh làm việc. Lúc đó Trần Tinh Duệ đưa Từ Quân Nhiên tới. Lần đó, Ngô Nhân gặp Từ Quân Nhiên là lần đầu tiên. Nhưng, lần đó điều đã để lại ấn tượng rất sâu sắc, đó chính là bí thư Trương Trọng Kiên của chủ tịch Trần đã rất nhiệt tình với Từ Quân Nhiên.
Đối với Ngô Nhân, Trương Trọng Kiên là bí thư của một số lãnh đạo ở tỉnh Tùng Hợp – ông là một cán bộ gương mẫu. Từ một văn thư nhỏ ở văn phòng chính phủ tỉnh, thành một phó bộ trưởng trong văn phòng cán bộ hiện nay, trong mắt nhiều người, sự nghiệp của Trương Trọng Kiên có thể ghi thành tiểu thuyết.
Đương nhiên, Trương Trọng Kiên cũng nổi tiếng là người có tầm nhìn chiến lược cao. Lần đầu tiên Ngô Nhân chứng kiến ông ta nhiệt tình với cán bộ cấp huyện như vậy.
Cho nên đối với cái tên Từ Quân Nhiên, Ngô Nhân lập tức liền có ấn tượng.
Sau này, anh ta nghe nói Từ Quân Nhiên cùng Chủ tịch tỉnh Trần và Chủ tịch tỉnh Phương có quan hệ rất không tồi, đều là các nhân vật lợi hại. Bây giờ thấy Từ Quân Nhiên gọi điện thoại tới, anh ta cảm thấy cú điện thoại này nhất định sẽ được chủ tịch tỉnh Đổng coi trọng. Nghĩ tới đây, Ngô Nhân nhỏ giọng nói:
- Xin chào Chủ tịch huyện Từ, Hiện Chủ tịch Đổng đang họp ở bên Tỉnh ủy. Khi nào Chủ tịch về tôi sẽ nói có anh gọi tới. Xin hỏi anh có việc gì, có thể nhắn lại được không?
Từ Quân Nhiên biết anh ta nói không phải xã giao nên cười, nói:
- Tôi có chút việc muốn báo cáo với chủ tịch tỉnh Đổng. Phiền anh chuyển lời giúp cho.
Trước kia hai người gặp nhau một lần thì họ chưa biết nhau. Từ Quân Nhiên thoáng nhớ tới cái tên Ngô Nhân này.
- Được rồi.
Ngô Nhân rất phấn khởi đáp lại.
Từ Quân Nhiên nói:
- Đã làm phiền anh rồi!
Nói xong, hắn rất tự nhiên cúp điện thoại. Đường hướng mình đã đi, có cơ hội hay không sẽ phải xem xem vào thái độ của đối phương.
Gần đây, Đổng Văn Bân rất bận. Quyết định làm đập chứa nước – đây là cơ hội đầu tiên cho tỉnh. Nó có rất nhiều thủ tục. Chính mình gần đây, mỗi ngày cũng phải gặp rất nhiều người. Ông vừa mới từ hội nghị trong tỉnh trở lại văn phòng chưa được bao lâu thì thư ký Ngô đi tới nói:
- Thủ trưởng, Báo cáo anh, Từ Quân Nhiên Chủ tịch huyện Nhân Xuyên của thành phố Đan Giang đã gọi điện thoại tới nói muốn gặp ngài xin báo cáo công tác.
- Chủ tịch huyện?
Đổng Văn Bân ngây người một lúc, lập tức nhớ tới Từ Quân Nhiên là người như thế nào.
Nếu như Thư ký mình chỉ vào nói với mình về việc một chủ tịch huyện gọi điện thoại tới nói muốn báo cáo công tác. Đổng Văn Bân nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm với Ngô Nhân. Nhưng nếu chủ tịch huyện là Từ Quân Nhiên mà nói, Đổng Văn Bân lại muốn cho Ngô Nhân ghi chép lại để báo cáo. Dù sao ở tỉnh Tùng Hợp có rất nhiều Chủ tịch huyện nhưng người như Từ Quân Nhiên chỉ có một mà thôi.
- Từ Quân Nhiên đến tỉnh rồi sao?
Rướn lông mi lên, ông nhìn thư ký và hỏi.
Ngô Nhân gật gật đầu;
- Vâng ạ! Nghe anh ta nói mới đến tối hôm qua và muốn gặp ngài để báo cáo công tác.
Đổng Văn Bân cười ha ha. Cái gì mà báo cáo công tác. Trong tay mình đang có hạng mục mới là đập chứa nước. Chẳng qua hắn cũng biết đây là chuyện bình thường. Thời gian trước, Từ Quân Nhiên dành được quyền nhận thầu đất đai. Việc này đã gây xôn xao, Đổng Văn Bân cũng nghe thấy. Nay Từ Quân Nhiên đi lên tỉnh. Tục ngữ nói “vô sự không lên điện tam bảo”. Nếu hắn đến không phải vì đập chứa nước thì có đánh chết ông cũng không tin.
- Tối nay có chương trình gì không?
Đổng Văn Bân hỏi.
Ngô Nhân lấy quyển sổ ra xem rồi nói:
- Dạ, có lãnh đạo Sở thủy lợi mời ăn cơm.
- Thế này đi, cậu hãy nói là tôi có nhiều việc cần giải quyết và từ chối đi.
Đổng Văn Bân nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Hãy hẹn Từ Quân Nhiên tối nay ăn cơm với tôi.
Bất kể như thế nào, từ chối các vị lãnh đạo ngành thì Đổng Văn Bân đều có khả năng. Còn với Từ Quân Nhiên, muốn tránh mà không có cách. Càng không thể nói vì hiện nay, Trần Tinh Duệ ở giữa cơ quan lãnh đạo. Chỉ cần một Phương Trung Nguyên cũng đủ để Đổng Văn Bân không dám chậm trễ đối với Từ Quân Nhiên. Hơn nữa, hôm nay sau khi Thường ủy hội ý về Phương Trung Nguyên còn cố ý nói với mình muốn nhờ mình ủng hộ cho Từ quân Nhiên. Ông cũng biết đó là con cháu của Phương gia, nhưng lại không nghĩ là Từ Quân Nhiên tìm đến tận đây.
Nhận được thông báo của Ngô Nhân, Từ Quân Nhiên thoáng cau mày suy nghĩ. Việc này có phiền toái rồi. Ở chốn tỉnh thành này, tìm chỗ ăn cơm thật không dễ chút nào. Nếu mời người bình thường ăn cơm thì không có gì khó. Nhưng, mời lãnh đạo cấp tỉnh thì chọn địa điểm hơi khó. Ở nơi tạp nham quá cũng không được, nơi nhiều người tới cũng không được. Mà địa điểm không lịch sự cũng không được, địa điểm quá xa hoa cũng không được. Tốt nhất là chọn địa điểm vắng vẻ mà không tầm thường quá.
Xem ra chuyện này còn phải hỏi thêm mới được.
Rồi Từ Quân Nhiên nhìn về phía Lưu Hoa Cường nói:
- Cậu Lưu, tối nay chúng ta mời lãnh đạo ăn cơm. Cậu hãy đi tìm quán ăn không tệ quá nha.
Lưu Hoa Cường nghe vậy sững sờ. Hắn đã biết rõ Từ Quân Nhiên có mối quan hệ rất rộng trên tỉnh thành, nhưng vẫn tò mò hỏi:
- Chủ tịch! Anh mời lãnh đạo cấp nào ăn cơm thế? Người đó cấp bậc rất cao sao?
Đây là thể hiện học vấn của mình. Mời khách ăn cơm là phải nhìn chủ và khách có cùng địa vị, cùng cấp bậc không. Nếu không thì mời Chủ tịch huyện và lãnh đạo tỉnh cùng ăn một loại thức ăn, công việc bàn thành công mới là chuyện lạ.
Từ Quân Nhiên cười ha hả:
- Phó Chủ tịch tỉnh.
Nghe xong, sắc mặt Lưu Hoa Cường thay đổi. Là tâm phúc của Từ Quân Nhiên, hắn biết rõ mục đích chuyến đi tỉnh lần này. Nếu là lãnh đạo cấp phó thì nhất định là Đổng Văn Bân rồi. Ông ấy là Phó Chủ tịch tỉnh. Anh ta không thể tưởng tượng nổi sếp của mình chỉ là Chủ tịch huyện, không có người bên trong mà mời được Phó Chủ tịch tỉnh ăn cơm. Việc này làm cho người ta rất khâm phục.
Nghĩ tiếp rồi Từ Quân Nhiên nói thêm:
- Chuẩn bị cả quà nữa nhé. Có thể mua chút trái cây và gì nữa thì cậu nghĩ mà làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận