Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 209: Vào cuộc.

Bình tĩnh suy xét lại sự việc, nếu không phải lúc này không có cách nào khác, chắc chắn Từ Quân Nhiên không muốn phát sinh quan hệ với Lưu Bân.
Những người làm thư ký đều có một thói quen là thích quan sát người khác. Thật lòng mà nói, những người làm thư ký đều có sức quan sát rất tốt.
Rõ ràng, Lưu Bân chính là một thư ký nổi tiếng, điểm này đã được thể hiện qua thái độ của anh ta với Từ Quân Nhiên.
Hai người chỉ mới gặp mặt hai lần, lần đầu tiên là ở huyện Võ Đức, khi đó, Lưu Bân gọi Từ Quân Nhiên vào phòng họp để tham gia cuộc họp, sau đó lại cùng Chu Đức Lượng đi thăm thú cảnh huyện, tận mắt chứng kiến cuộc nói chuyện giữa hai người.
Còn lần thứ hai, Lưu Bân gặp Từ Quân Nhiên tới chào hỏi thư ký ủy ban chính pháp tỉnh Hô Duyên Ngạo Ba. Anh ta còn giúp Từ Quân Nhiên hoàn thành thủ tục để vào tỉnh ủy, đã vậy còn đưa đến tận cửa nhà Hô Duyên Ngạo Ba, chính tai nghe thấy sự tiếp đón nhiệt tình Hô Duyên Ngạo Ba dành cho Từ Quân Nhiên.
Có hai chuyện này, dĩ nhiên thái độ của Lưu Bân với Từ Quân Nhiên đã thay đổi.
Dù sao không phải ai cũng đều có thể nhận được sự ưu ái của hai vị Ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Huống hồ, người thanh niên còn được chính miệng thủ trưởng tối cao xưng danh, được gọi là người đi đầu trong việc cải cách.
Cho dù chưa chắc về sau Từ Quân Nhiên có thể tạo được nhiều thành tựu, ít nhất là đến nay, Lưu Bân vẫn đối xử với Từ Quân Nhiên như một người bạn.
Phải biết rằng, Lưu Bân nhìn có vẻ rất hiền hòa, nhưng sau đó, Từ Quân Nhiên đã hỏi thăm Lâm Lệ rồi mới biết, vị thư ký tỉnh ủy này không gần gũi như những gì đã thể hiện trước mặt mình. Bên ngoài rất nhiều người đều biết, anh ta thoạt nhìn rất hiền hòa, nhưng trên thực tế lại khá xa cách. Đây là một loại từ trường, một loại từ trường được hình thành do ngồi ở vị trí cao trong thời gian dài. Điều này giống như Lý Trấn Phong ở Cục tài chính thành phố Toàn Châu, thoạt nhìn có vẻ rất khách khí với Từ Quân Nhiên, nhưng sâu trong lòng vẫn có sự kiêu ngạo của mình.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, ở kiếp sau, thư ký tỉnh ủy chính là nhân vật dưới một người mà trên vạn người. Từ Quân Nhiên còn nhớ, kiếp trước có người đã viết một quyển nhật ký, tên hắn không nhớ rõ lắm, nhưng văn hóa thư ký trở trành một trào lưu rộng rãi ở kiếp sau.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên không thấy những điều viết trong đó là đúng lắm. Bên trong có nhiều cách xưng hô với cấp trên khiến Từ Quân Nhiên coi thường.
Khi đó, hắn đang làm bí thư thành ủy, đã đọc không ít sách vở liên quan đến phương diện này, bên trong, những cách xưng hô với cấp trên quả thật khiến người ta cười đau cả bụng.
Từ Quân Nhiên không cho rằng vị lãnh đạo nào thấy cấp dưới gọi như vậy sẽ cảm thấy vui vẻ.
Quan trường có nhiều quy củ, nhưng cũng không đến mức như người ngoài đã nói. Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, lúc gọi cấp trên, khi không có người ngoài, muốn gọi thế nào thì gọi thế đấy, nên gọi là bí thư thì đừng gọi là chủ tịch thành phố là được. Nếu có người ngoài, chỉ cần thêm họ vào là được. Còn về các lãnh đạo có chức vụ tương đối cao, như bí thư huyện ủy gặp lãnh đạo tỉnh ủy, hoàn toàn có thể gọi là thủ trưởng, căn bản không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Nếu thực sự phải vòng vo suy nghĩ nhiều, não bộ con người không tải nổi.
Ít nhất Từ Quân Nhiên cũng biết, không quan tâm gọi là lãnh đạo hay ông chủ, bình thường đều gọi là thủ trưởng.
Điều chỉnh lại tâm lý của mình, Từ Quân Nhiên liền nói với Vương Vĩ Đạt vẫn còn đang sững sờ:
- Anh Vương, anh cứ liên hệ với anh Trịnh trước đi, tôi tìm chỗ nghỉ ngơi đã.
Lúc này, Vương Vĩ Đạt mới bừng tỉnh, lúc nãy Từ Quân Nhiên khiến anh ta quá khiếp sợ. Bây giờ khi nghe Từ Quân Nhiên nói những lời đó, anh ta mới lắc đầu:
- Tìm nơi nào chứ. Đi thôi, đi với tôi đến nhà nghỉ Dân Tộc, để anh Trịnh cậu sắp xếp cho là được.
Nói xong, anh ta không nói hai lời liền kéo Từ Quân Nhiên ra ngoài, lên chiếc xe con rồi phi tới nhà nghỉ Dân Tộc như một làn khói.
Gặp lại Trịnh Vũ Thành, quả thật, Từ Quân Nhiên khá giật mình. Một người vốn rất hăng hái, bây giờ đã già đi rất nhiều. Sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, không hề giống một người đã từng vỗ vai hắn nói sau này có chuyện gì có thể lên tỉnh tìm anh.
- Anh Trịnh, anh…
Từ Quân Nhiên vội hỏi đầy quan tâm.
Trịnh Vũ Thành mỉm cười, khoát tay:
- Anh không sao, xin lỗi Quân Nhiên, để em phải liên lụy vào chuyện này.
Trong khoảng thời gian gần đây, quả thật anh ta phải hao tổn tâm trí quá nhiều, không biết vì sao lại đắc tội với người khác. Nhà nghỉ Dân Tộc như nơi thu hút nhiều vệ tinh, thuế vụ các bộ ban ngành thi nhau chạy tới hỏi, thậm chí còn có người nói trong cơm có côn trùng, nếu không phải sắp phải tiếp đón lãnh đạo tỉnh ủy, Trịnh Vũ Thành đã định đóng cửa.
Có thể nói, ngoài nhiệm vụ tiếp đón tỉnh ủy, gần đây, nhà nghỉ Dân Tộc không có vụ làm ăn nào.
Không chỉ vậy, gần đây, khi về nhà ông nội cũng hay thở ngắn than dài, nghe nói là công việc không thuận lợi. Tuy hệ thống công thương không trực thuộc tỉnh ủy, nhưng Trịnh Vũ Thành luôn thấy trong chuyện này có gì đó không ổn lắm.
Quan trọng nhất là, bây giờ đối thủ là ai anh ta cũng không biết, quả thật vô cùng bất đắc dĩ.
Từ Quân Nhiên thấy bộ dạng tiều tụy của Trịnh Vũ Thành liền lắc đầu nói:
- Anh Trịnh cứ yên tâm, những việc có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp anh.
Trong lòng đã xác định, nhất định hắn phải nghĩ cách giúp anh ta.
Lúc tối, Từ Quân Nhiên đứng ở cửa nhà nghỉ, tiếp đón Lưu Bân.
Ngoài dự đoán của mọi người, vị thư ký đệ nhất này lại đạp xe đạp tới. Điều này khiến Từ Quân Nhiên rất bất ngờ, vì hắn còn tưởng, Lưu Bân sẽ ngồi xe ô tô tới.
- Trưởng phòng Lưu, anh khiến tôi rất bất ngờ đấy.
Từ Quân Nhiên cũng không khách sao, vừa cười vừa bắt tay với Lưu Bân.
Lưu Bân mỉm cười, rõ ràng anh ta biết Từ Quân Nhiên đang muốn nói gì:
- Không dám lỗ mãng quá. Tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, cũng không phải là lãnh đạo, xe là của lãnh đạo, tôi không có phúc dùng, vẫn tự đạp xe đi thì hơn, lại có thể rèn luyện thân thể nữa.
- Đúng vậy, rèn luyện thân thể, rèn luyện thân thể.
Vương Vĩ Đạt và Bạch Sa cùng Từ Quân Nhiên đứng ngoài cửa đón Lưu Bân đồng loạt cười và nói.
Từ Quân Nhiên giới thiệu bọn họ với nhau rồi mới kéo Lưu Bân vào trong.
Vào phòng đã chuẩn bị từ trước, nhìn Trịnh Vũ Thành đã lên dây cót chuẩn bị, Từ Quân Nhiên mỉm cười nói với Lưu Bân:
- Tôi không để anh Trịnh ra ngoài, vì bộ dạng hiện nay của anh ấy không hợp xuất hiện ở nơi công cộng.
Lưu Bân là trưởng phòng tổng hợp văn phòng tỉnh ủy, dĩ nhiên đã nghe qua một số chuyện gần đây, thấy Từ Quân Nhiên kéo Trịnh Vũ Thành đến, dĩ nhiên đã biết ý định hôm nay của Từ Quân Nhiên.
- Phó bí thư Từ, hôm nay là Hồng Môn Yến à.
Lưu Bân thâm trầm, nghiền ngẫm nhìn Từ Quân Nhiên rồi nói.
Từ Quân Nhiên thấy thế cũng không hề tức giận mà chỉ ha hả phá lên cười, một lúc lâu sau mới nói với Lưu Bân:
- Trưởng phòng Lưu, không biết, anh muốn làm Hạng Bá trượng nghĩa hay Hạng Trang ở Bái Công.
Lưu Bân mỉm cười, không nói mấy lời khách sáo, mà nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Vậy cậu tự coi mình là Trương Lương?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Trương Lương thì không dám, nhưng tôi tin trưởng phòng Lưu có thể.
Nói xong, hắn kéo Lưu Bân vào chỗ ngồi:
- Trưởng phòng Lưu, mời ngồi.
Lưu Bân đứng ở đó suy tư khoảng một phút rồi mới thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ:
- Giám đốc Trịnh, vận khí của anh không tệ.
Sau đó, anh ta mới ngồi xuống.
Thấy Lưu Bân ngồi xuống, mấy người Bạch Sa và Vương Vĩ Đạt mới thở phào nhẹ nhõm. Đều là những người lăn lộn trong chốn quan trường, dĩ nhiên họ nhận ra, cuộc nói chuyện giữa Từ Quân Nhiên và Lưu Bân, thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại là những lời nói rất sắc bén.
Địa vị Lưu Bân khẳng định anh ta có thể biết những chuyện bát quái này. Trịnh Vũ Thành bị người ta làm khó, rõ ràng là có người cố ý. Từ Quân Nhiên dám khẳng định, Lưu Bân không thể không biết người đứng sau chuyện này là ai, nhưng người ta biết ai không chắc muốn tranh đoạt vũng bùn này. Giống như chuyện, trước đây Trịnh Vũ Thành đã tìm người nghe ngóng bối cảnh của đối phương, kết quả, người anh ta tìm không ngoại lệ nói cho anh biết, bối cảnh của đối phương rất mạnh, không phải là người anh ta có thể chống chọi được. Tuy nói vậy, nhưng rốt cuộc là ai, cũng không ai dám nói.
Hôm nay, Từ Quân Nhiên mời Lưu Bân đến đây, đã thế còn dùng chuyện Hạng Bá cứu Lưu Bang ở Hồng Môn Yến để ví von, rõ ràng đang có ý nhờ cậy. Còn Lưu Bân hỏi lại Từ Quân Nhiên, có phải tự nhận mình là Trương Lương hay không, dĩ nhiên cũng có thâm ý sâu xa, Hạng Bá giúp Lưu Bang, cũng là vì Lưu Bang là bạn của Trương Lương.
Câu trả lời của Từ Quân Nhiên khiến Lưu Bân rất hài lòng, một câu tin tưởng trưởng phòng Lưu đã khiến Lưu Bân hạ quyết tâm.
Mấy người lần lượt ngồi xuống, người phục vụ đưa rượu và thức ăn lên rồi lui ra ngoài ngay. Trịnh Vũ Thành tự mình rót rượu cho Lưu Bân. Mỗi người tự rót cho mình rồi bưng chén rượu lên. Trịnh Vũ Thành nghiêm túc nói:
- Trưởng phòng Lưu, chén rượu này không vì lý do nào khác mà chỉ vì anh đã đồng ý tới gặp tôi.
Nói xong, anh ta nâng chén uống cạn một hơi.
Sắc mặt Lưu Bân bình tĩnh. Anh ta nói với Trịnh Vũ Thành:
- Giám đốc Trịnh, tôi nói thật với cậu một điều, nếu không phải nể mặt cậu em này, đánh chết tôi cũng không tới. Vì thế, người anh phải cảm ơn không phải tôi mà là cậu ấy.
Nói xong, anh ta nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi và cậu không cần khách sáo với nhau như vậy. Đã coi tôi là bạn bè, tôi gọi cậu là cậu em, cậu gọi tôi một tiếng anh Lưu, được chứ?
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nâng chén cụng với Lưu Bân:
- Anh Lưu, em cung kính không bằng tuân mệnh.
Uống xong chén rượu, Lưu Bân nhìn Từ Quân Nhiên, không quan tâm đám người Trịnh Vũ Thành vẫn còn ở đó mà trực tiếp hỏi:
- Cậu em, em nói cho anh nghe xem, chuyện này có liên quan đến em sao? Nếu không, em không cần can thiệp vào làm gì.
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay sau đó, ánh mắt liền tập trung vào Từ Quân Nhiên, sắc mặt Trịnh Vũ Thành bỗng trở nên trắng bệch.
Tiếp nhận ánh mắt của Lưu Bân và mọi người, Từ Quân Nhiên thản nhiên nói:
- Anh Trịnh có ân với em, Từ Quân Nhiên em không phải loại người có ân không báo, vì thế, chuyện này nhất định em phải lo. Cùng lắm thì em lên Thủ đô một chuyến để tìm cách.
Giờ phút này, Trịnh Vũ Thành bỗng rơi lệ đầy mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận