Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 278: Phát hiện bất ngờ.

Trị giá một con tem có thể là bao nhiêu?
Từ năm 1984 đến năm 1986, giá tem hầu phiếu đã tăng một mạch từ khoảng ba tệ lên đến ba mươi tệ, thị trường sưu tập tem Trung Hoa khởi đầu trào lưu, khắp nơi trên cả nước đều rầm rộ xếp hàng mua tem.
Cuối năm 1990, giá tem hầu phiếu đã tăng mạnh từ bảy mươi tệ lên tầm hai trăm bốn mươi tệ, bắt đầu sự biến động lớn của thị trường tem phiếu năm 1991.
Mùa thu năm 1996, giá tem hầu phiếu Đơn Mai tăng đến một nghìn một trăm tệ từ mốc khoảng ba trăm tệ, lại dẫn đến sự biến động mạnh mẽ của thị trường tem phiếu năm 1997.
Mà tới tháng mười hai năm 2010, giá bán tem hầu phiếu Đơn Mai là chín nghìn chín trăm sáu mươi tư tệ, cả bộ tem có giá lên tới chín trăm bảy bảy vạn tệ.
Những điều này là Từ Quân Nhiên nghe Nghiêm Đóa Đóa nói, bởi vì dì của Đóa Đóa là một người thích sưu tập tem. Lúc trước, Nghiêm Đóa Đóa vô tình phát hiện ba bộ tem hầu phiếu trong nhà, điều này ngay lập tức biến Lý Dật Phong thành phú ông trăm vạn, trở thành giai thoại của chính đàn tỉnh Giang Nam lúc bấy giờ.
Nếu như bây giờ sưu tập một số lượng lớn tem phiếu, qua vài năm mới đem ra, không biết sẽ lời bao nhiêu?
Từ Quân Nhiên bất giác bị kinh hãi bởi những suy nghĩ hiện lên trong đầu mình, phải biết rằng bây giờ giá một con tem chỉ hơn mấy xu mà thôi, cho dù có người sưu tập, cũng đơn thuần là để thưởng thức, không bàn đến lợi nhuận.
- Có thời gian rảnh thì cô tới bưu điện, mua nhiều tem hầu phiếu Tứ Kỳ một chút.
Từ Quân Nhiên nói với Kim Thái Nghiên.
Kim Thái Nghiên sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn Từ Quân Nhiên:
- Mua làm gì? Tôi cũng không hay viết thư.
Từ Quân Nhiên cười khổ, bản thân cũng hết cách với cô đại tiểu thư này, nhìn người ta bày ra bộ dạng không phải người trần đó, có lẽ không nên nói cho cô ấy giá trị về sau của những con tem hầu phiếu này? Chắc chắn sẽ bị cô ấy hỏi tới hỏi lui.
Cũng may Từ Quân Nhiên có một “vũ khí chết người”, thân là sinh viên tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, đối với hắn mà nói, bất kể là chuyện gì, chỉ cần có quan hệ với trường học, những người nghe Từ Quân Nhiên nói chuyện, đều thấy có lý. Thật ra là vì thời này, người Trung Hoa kính trọng những người có văn hóa đến mức khó tưởng. Đây là những khủng hoảng do sự thiếu sót sau khi văn minh bị vùi dập mà sinh ra trong nhiều năm trở lại đây. Con người thường như vậy, những thứ vốn bị chính mình hiểu nhầm mà đả kích, một khi phát hiện ra là đúng, sẽ tôn nó lên thành thần thành thánh. Tương lai hai mươi, ba mươi năm tới, tháp ngà trong trường đại học trong con mắt của những người dân thường Trung Hoa, chắc chắn sẽ trở thành đài kỉ niệm.
- Là thế này, tôi có một bạn học, bố cậu ấy là nhà sưu tập, đã từng nói, bộ tem hầu phiếu này sau này giá trị sẽ rất cao.
Từ Quân Nhiên nói dối không ngượng, nói với Kim Thái Nghiên
Kim Thái Nghiên lông mày thanh tú nhăn lại, hơi bất ngờ:
- Sưu tập? Giá trị lớn? Bạn học của anh không phải là nói đùa chứ? Những thứ này sao có thể tăng giá được?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Tôi thấy chắc là không. Ngày trước nhà họ có rất nhiều đồ cổ, tuy rằng lúc trước có thất lạc đi một ít, nhưng ông cụ vẫn rất có uy tín đối với bên nhà máy Lưu Ly. Ông ấy nói thứ đồ chơi này có thể tăng giá, tôi thấy mười phần không chênh lệch lắm.
Dừng một chút, hắn tỏ vẻ không sao, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, cũng không tốn bao nhiêu tiền, cô bỏ ra mấy chục đồng, mua mấy bộ giữ lại.
Kim Thái Nghiên gật gật đầu:
- Được, tôi nghe lời anh.
Những việc này đối với cô mà nói, chả khác nào thách đố. Năm đó, Kim Thái Nghiên được điều đến bên cạnh Hô Diên Ngạo Ba không lâu thì liền đi tham gia quân ngũ, sau khi xuất ngũ trực tiếp vào đội hình cảnh. Đến tận bây giờ đều là cùng đám đàn ông già trẻ lớn bé lăn lộn, cái gì mà đầu tư vào đồ cổ, cô căn bản là nghe không hiểu.
Nhưng mà Từ Quân Nhiên chắc chắn sẽ không hại mình, bỏ ra mấy chục đồng, coi như tiền tiết kiệm. Kim Thái Nghiên nghĩ, mình mua đống tem phiếu này, có lẽ đủ viết thư trong mấy chục năm.
Từ Quân Nhiên cười cười, không nói gì nữa, để Kim Thái Nghiên mua những thứ này là để cô ấy có cơ hội làm giàu. Kế hoạch thật sự trong lòng hắn, là để Lâm Vũ Tình kiếm được món tiền đầu tiên từ việc này. Nói cho cùng là không thể mãi dựa vào con đường của những người như Tào Tuấn Vĩ và Tằng Văn Khâm, muốn làm việc lớn, bản thân còn phải nắm chắc các bên có khả năng kiểm soát kinh tế, nếu như không nhân lúc này tích lũy vốn, đợi đến sau này khi nhà nước kiểm soát chặt chẽ, muốn làm giàu, chỉ có con đường phạm pháp.
Quán rượu Hồng Vận là nhà hàng đại viện tỉnh ủy mới mở không lâu. Kim Thái Nghiên vốn không định tới đây ăn cơm, cô không thích những nhà hàng tư nhân như thế này. Từ Quân Nhiên lại có vẻ không sao cả, lúc đi trên đường nhìn thấy nhà hàng này, cổng vẫn còn treo cờ màu, chắc là mới khai trương, Từ Quân Nhiên ăn cơm yêu cầu sạch sẽ, liền kéo Kim Thái Nghiên đi vào.
Hai người một trước một sau đi vào. Vừa vào đến cửa, đã có phục vụ tiến đến hỏi bọn họ muốn ăn gì. Hôm nay Kim Thái Nghiên mặc bộ váy liền Từ Quân Nhiên đã thấy trước đó, xinh đẹp quyến rũ, thu hút không ít ánh mắt, đoán xem người này đến từ đâu.
Dựa vào tính cách Kim Thái Nghiên, nếu như là bình thường sớm đã trừng mắt nhướn mày rồi, nhưng hôm nay Từ Quân Nhiên ở đây, cô cảm thấy mình không nên tỏ ra quá nam tính trước mặt Từ Quân Nhiên, thế nên dứt khoát coi như không nhìn thấy những người khác, chỉ chú ý tới Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nói chuyện cùng nhân viên phục vụ, ánh mắt hướng về một góc nào đó, bỗng nhiên sững sờ, lập tức hơi cúi đầu, dặn dò mấy câu đơn giản, kéo Kim Thái Nghiên tới góc khuất.
- Sao vậy?
Kim Thái Nghiên hơi ngạc nhiên hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu, không ngay lập tức trả lời câu hỏi của cô, mà đợi đến khi tới góc khuất, chỉ về một bàn ở xa, nói với Kim Thái Nghiên:
- Xem xem đó là ai.
Kim Thái Nghiên sững sờ, nhìn theo hướng tay Từ Quân Nhiên chỉ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi:
- Đội trưởng Hà!
Kim Thái Nghiên không kìm được muốn bịt miệng lại sau khi thốt lên, bởi vì ở chỗ Từ Quân Nhiên chỉ, lãnh đạo trực tiếp của mình, đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Giang Châu – Hà Kiến Bình đang ngồi cùng một người mà Kim Thái Nghiên không nghĩ tới.
- Nhâm Thâm!
Cái tên này khiến lông mày Kim Thái Nghiên thoáng cái nhíu lại.
Con trai Tổng bí thư tỉnh ủy Nhâm Cửu Linh, cùng Hà Kiến Bình – đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố ăn cơm, điều này có chút kì lạ.
- Hừ, có lẽ là gây ra chuyện gì, muốn đội trưởng Hà giúp dọn hậu quả đây mà.
Kim Thái Nghiên hừ một tiếng.
Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu, trực giác cho hắn biết, sự tình không đơn giản như vậy, vì hắn nhìn ra, NhâmThâm cùng Hà Kiến Bình gặp nhau, hẳn là rất bí mật, hai người đều mặc thường phục, hơn nữa lại cố ý chọn một nơi kín đáo.
- Tôi nghĩ không đơn giản như vậy đâu.
Từ Quân Nhiên nói với Kim Thái Nghiên.
- Tôi cứ cảm thấy, không đúng lắm.
Kim Thái Nghiên sững sờ, nhìn Từ Quân Nhiên rất lạ.
- Điều này có gì ngạc nhiên? Đội trưởng Hà đã quen biết Nhâm Thâm từ trước, không phải chỉ mình anh ta, còn có cả đám người Vu Trạch Diễn, quan hệ của bọn họ rất tốt. Đám người này hay gây chuyện ở tỉnh thành, có lúc tôi đem bắt lại, phụ trách thả người là đội trưởng Hà. Nhưng mà chẳng qua vì Nhâm Thâm bọn họ không dám tiết lộ thân phận của tôi, nên cuối cùng không giải quyết được việc gì mà thôi.
Từ Quân Nhiên nghe ra, Kim Thái Nghiên rất không vừa ý những người đó. Hơn nữa, lúc trước Từ Quân Nhiên cũng vì giúp Trịnh Vũ Thành mà biết một chút hành vi của đám người Vu Trạch Diễn. Ở trong tỉnh thành, đám người này chính là tai họa, ỷ vào gia thế, đã làm không ít việc xấu.
- Tôi thấy…
Từ Quân Nhiên vừa định nói chuyện, lại bỗng ngây người, nhìn về bóng người đang đi về phía bàn Thâm Nhâm và Hà Kiến Bình, trợn mắt há mồm không thốt lên lời.
- Anh sao vậy?
Kim Thái Nghiên quay lưng lại với bàn Hà Kiến Bình, không nhìn thấy bóng người đó, không biết người mà Từ Quân Nhiên nhìn thấy là ai.
Từ Quân Nhiên mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, thấp giọng nói, ngữ khí kì lạ:
- Cô lặng lẽ quay lại, nhìn xem.
Kim Thái Nghiên nghe vậy, xoay người lại, nhìn về bên đó, lập tức cũng ngẩn người, thốt lên:
- Làm sao có thể, làm sao có thể là anh ta?
Hai người nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang cười cười chào hỏi Nhâm Thâm và Hà Kiến Bình, người đó để một kiểu tóc thịnh hành, mặc áo gió dài, nhìn có vẻ rất phong cách.
- Thái Nghiên, nếu như tôi nhớ không nhầm, cô đã cho tôi xem qua ảnh của người đó phải không?
Từ Quân Nhiên nhìn nhìn, nhỏ giọng hỏi Kim Thái Nghiên.
Kim Thái Nghiên gật đầu:
- Đúng vậy, đó chính là Tần Cảng Sinh, được đồn rằng có thể làm giúp thủ tục xuất ngoại. Chúng tôi đã nắm được chứng cứ, tên đó là nhân vật số ba của công ty buôn lậu, rất có thế lực, người mà tôi muốn dẫn anh đi gặp lần này chính là anh ta.
Nói xong, ngữ khí của cô lập tức trở nên lạnh lẽo:
- Xem ra, nội gián chính là Hà Kiến Bình rồi.
Việc đã đến nước này, cô cũng chả muốn nhắc đến chức vụ của Hà Kiến Bình, đối với vị cấp trên lén gặp mặt thành phần buôn lậu này, Kim Thái Nghiên hận không thể xông tới, ngay trước mặt chất vấn anh ta xứng với quốc huy trên mũ sao?
Không ngờ Từ Quân Nhiên lại lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Sự việc đâu có đơn giản như vậy, cô có chứng cứ gì chứng minh anh ta là nội gián? Đến lúc đó, nếu như anh ta nói là vì phá án thì cô làm thế nào? Tôi nghĩ việc này cứ bàn lại với bí thư Hô Diên đã. Cô đừng quên, Nhâm Thâm đó cũng không hề đơn giản.
Không giống với tinh thần chính nghĩa bùng nổ của Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên làm việc luôn suy nghĩ toàn diện. Tuy trong lòng hắn biết rõ Hà Kiến Bình chính là nội gián, nhưng lại kèm theo sự xuất hiện của Nhâm Thâm, Từ Quân Nhiên lại có cách nghĩ khác, nói thật, hắn bỗng thấy dường như mình đã tìm thấy sợi dây bí mật, chỉ có điều, sợi dây này phải xa hơn nữa mới bắt được nhiều cá, Từ Quân Nhiên muốn bàn bạc với Hô Diên Ngạo Ba rồi mới quyết định.
Một bên khác, Nhâm Thâm dường như cùng Tần Cảng Sinh nói chuyện rất vui vẻ, chốc chốc lại phát ra tiếng cười.
- Tôi nói này lão Hà, rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải là các anh gần đây có hành động gì sao?
Nhâm Thâm uống một ngụm rượu, cười hì hì nói.
Hà Kiến Bình cười rộ lên, lắc lắc đầu:
- Không có gì, nha đầu Kim Thái Nghiên bỗng dưng muốn đi tham gia học tập trên tỉnh, lại nói mình đã có đầu mối mới, nên kế hoạch hành động hủy bỏ rồi.
Tần Cảng Sinh gật gật đầu:
- Vậy thì tốt rồi, nếu không cứ như những gì anh nói, đem cô ta cùng đối tác của mình ném xuống sông…
Anh ta chỉ vô tình nói ra, nhưng sắc mặt Nhâm Thâm lập tức trở nên khó coi, nửa ngày mới trầm giọng nói:
- Các anh nói đến là Kim Thái Nghiên? Phó đội trưởng cục công an thành phố?
Bạn cần đăng nhập để bình luận