Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 446: Mất thể diện.

Vương Hiểu Nhu không chào đón mấy người của Vương gia này, nhưng Từ Quân Nhiên thì không thể, dù sao hắn cũng cần nể mặt Tạ Mỹ Quyên một chút. Từ Quân Nhiên và Vương Hiểu Nhu cùng đứng lên, vội cười nói, phá giải tình thế khó xử hiện giờ:
- Xin chào mọi người tôi là Từ Quân Nhiên, bạn của chị Tạ.
Dù sao thì trước mặt hai người lớn tuổi, Từ Quân Nhiên vẫn coi Tạ Mỹ Quyên là tiền bối, hắn không muốn để cho Tạ Mỹ Quyên khó xử.
Tuy nhiên, mọi người lại khá bất ngờ, Vương Thành Văn không hề có ý định bắt tay với Từ Quân Nhiên mà liếc nhìn Tạ Mỹ Quyên một cái, sau đó lại nhìn Từ Quân Nhiên, hừ lạnh một cái rồi không để ý đến hắn nữa.
Bà Vương ở bên cạnh thì trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên một cái, sau đó, nói ra với giọng điệu vô cùng khinh bỉ:
- Gian phu dâm phụ!
Sắc mặt của Tạ Mỹ Quyên trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, Vương Hiểu Nhu mở miệng, định nói gì đó nhưng Từ Quân Nhiên khoát tay, liếc nhìn Tạ Mỹ Quyên một cái, sau đó lại nhìn bà Vương, thở dài, không nói. Dù sao bà ta cũng là trưởng bối của Tạ Mỹ Quyên, Từ Quân Nhiên có nổi giận thì cũng cần nghĩ đến cảm nhận của cô, nếu không thì với tính cách của Vương Hiểu Nhu, làm ầm ĩ lên thì người cuối cùng bị mất mặt cũng chính là Tạ Mỹ Quyên mà thôi.
Thấy Từ Quân Nhiên không có nổi giận, Tạ Mỹ Quyên tất nhiên cũng hiểu được, hắn đang nghĩ cho mình, cô cảm kích liếc nhìn Từ Quân Nhiên, rồi đưa tay kéo Từ Quân Nhiên ngồi xuống trong sự ngạc nhiên của mọi người. người ta đã chửi mình và Từ Quân Nhiên là gian phu dâm phụ rồi, mình cũng không thể để cho Từ Quân Nhiên sau khi vì mình mà gánh chịu tiếng xấu mà lại vẫn giấu giấu diếm diếm được. Trước đó Tạ Mỹ Quyên và Từ Quân Nhiên sống chung với nhau, vẫn luôn lo tiếng tăm không tốt, sẽ ảnh hưởng đến Từ Quân Nhiên, lo sợ người ngoài nói ra nói vào. Thế nhưng hôm nay, sau tình huống này, Tạ Mỹ Quyên đã nghĩ thông rồi, không cần biết người ta nói như thế nào, chỉ cần cô và Từ Quân Nhiên yêu nhau thật lòng, như vậy là đủ rồi.
Nhìn thấy Tạ Mỹ Quyên và Từ Quân Nhiên ngồi xuống cạnh nhau, vợ chồng Vương gia trừng mắt, định nói gì đó. Đàm Thụy không nghĩ là chuyện lại tiếp diễn như vậy, dù sao cũng đều là những người có thể diện, nếu làm ầm ĩ lên thì ai cũng đều mất mặt cả.
Đàm Thụy cười nhạt, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Lão đệ, trông cậu có vẻ không lớn tuổi lắm, không phải là mới tốt nghiệp chứ? Haha, Quyên Tử, cô cũng thật có mắt nhìn người đó nha, lại tìm được một cậu sinh viên đại học thế này!
Bên ngoài nghe thì giống như một câu khen ngợi, nhưng ai cũng có thể nghe ra, Đàm Thụy đây là đang châm chọc Tạ Mỹ Quyên trâu già gặm cỏ non.
Tạ Mỹ Quyên và Từ Quân Nhiên đều mỉm cười, những lời này của Đàm Thụy thật ra cũng không sai, Từ Quân Nhiên quả thật là kém Tạ Mỹ Quyên 6-7 tuổi, hắn năm nay mới 24, còn Tạ Mỹ Quyên thì đã 31 rồi, đúng thật là trâu già gặm cỏ non.
- Quân Nhiên, đây là chị cả và anh rể…
Tạ Mỹ Quyên giới thiệu mấy người với nhau, Từ Quân Nhiên lúc này mới biết được Đàm Thụy và Vương Mỹ Lệ đều đang công tác ở tỉnh, Đàm Thụy là một trưởng phòng ở văn phòng chính phủ của tỉnh, nghe ngữ khí kiêu ngạo của y thì có lẽ y thuộc về phe thực quyền.
Đàm Thuỵ cũng rất tự đắc, y la trưởng ban ban chính phủ tổng hợp khu vực 6, chuyên phục vụ cho một vị phó Chủ tịch tỉnh. Tuy vị phó Chủ tịch này không phải là thường ủy của Tỉnh ủy, nhưng dù sao cũng là một lãnh đạo cấp phó bộ, vị Bí thư này cũng rất coi trọng Đàm Thụy, cho nên y mới có tư cách kiêu ngạo như vậy. Cán bộ phòng ban khác ở huyện đều bị Đàm Thụy xem thường, còn vợ của y là Vương Mỹ Lệ cũng rất khinh người, vốn không coi mấy kẻ cán bộ ở nông thôn này ra gì.
- Tiểu Từ, cậu nhậm chức ở đâu vậy?
Đàm Thụy nhìn Từ Quân Nhiên, cười lớn hỏi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu như không có chuyện gì:
- Tôi ở bên xã Trường Thanh, cả ngày bận bù đầu.
Hắn cũng không phải đang nói dối, hắn ở xã Trường Thanh cả ngày đều bận việc, mới nhậm chức mấy ngày, nhưng ngày nào Từ Quân Nhiên cũng thấy rất mệt mỏi, không chỉ điều tra nghiên cứu mà còn cân nhắc xem phải phát triển xã Trường Thanh như thế nào. Đàm Thụy có khiêu khích hắn cũng không sao cả, y cũng chỉ là một thư ký dựa vào uy danh của phó Chủ tịch tỉnh mà thôi. bên ngoài có thể giễu võ dương oai nhưng đối với người trong cuộc, y vốn chẳng là gì cả.
- Ha ha, cậu thật biết khiêm tốn!
Đàm Thụy cười một cái rất tự đắc, dù sao thì Từ Quân Nhiên quả thật
không thể nào so với trưởng ban văn phòng chính phủ của huyện.
- Bận việc một chút cũng tốt, đừng có như người khác, cả ngày trên đường gây rối là được rồi. Người lớn như vậy rồi, ngay đến một công việc đàng hoàng cũng không có. Quyên Tử, không phải em làm ở Bộ tổ chức sao? Sao lại không giúp bạn mình nghĩ cách?
Mấy lời này của Vương Mỹ Lệ là nhằm vào Vương Hiểu Nhu, dù sao mọi người đều biết em trai của Vương Hiểu Nhu là Vương Hiểu Long là một kẻ đầu đường xó chợ.
Vương Hiểu Nhu định nói thay em mình, nói là em trai cô đã được Từ Quân Nhiên dạy bảo, giờ đã cải tà quy chính. Có điều, nhìn thấy vẻ mặt cười cười của Từ Quân Nhiên, rõ ràng hắn không định nói gì cho nên cô cũng không lên tiếng.
Có mấy người của Vương gia ở đây, mấy người Từ Quân Nhiên và Tạ Mỹ Quyên tất nhiên không tiện nói chuyện tiệm bán quần áo rồi, dù sao đây cũng coi như là một bí mật không thể tùy tiện nói với những người này được. Cũng may, Vương Mỹ Lệ này là loại người không chịu ngồi yên, mở miệng đóng miệng đều nhắc đến một vài chuyện ở Thủ đô, ông bí thư này, ông Cục trưởng nọ, thỉnh thoảng Đàm Thụy lại chen vào mấy câu ngẫu nhiên, nhìn bên ngoài có vẻ rất thận trọng nhưng thực ra không có chõ nào là không nằm trong sự sắp xếp của họ.
Vấn đề bọn họ nói chuyện Tạ Mỹ Quyên và Vương Hiểu Nhu không thể nào chen miệng vào được, nhưng thỉnh thoảng Vương Mỹ Lệ hoặc Đàm Thụy lại đem câu chuyện chuyển hướng về phía Từ Quân Nhiên, thậm chí còn hỏi Từ Quân Nhiên sống ở nông thôn thấy thế nào, có quen hay không? Rõ ràng đây là muốn hưởng thụ khoái cảm của những kẻ cao cao tại thượng mà.
Đàm Thụy lấy ra một hộp thuốc lá, châm cho mình một điếu, châm cho bố vợ một đếu, do dự một chút rồi cũng đưa cho Từ Quân Nhiên một diếu, làm bộ dạng không biết làm sao nói:
- Nếm thử đi, Đại Trung Hoa đấy, là của Thủ đô, người bình thường không có đâu!
Ý của y là mấy kẻ nhà quê như Từ Quân Nhiên không có tư cách để hút mấy loại thuốc này.
Tạ Mỹ Quyên biến sắc, cô cũng biết được một cách mơ hồ về bối cảnh của Từ Quân Nhiên, người ta có người thân ở Thủ đô, đâu phải là loại người như Đàm Thụy tưởng tưởng. Cô sợ Từ Quân Nhiên sẽ trở mặt thế nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nói cảm ơn, sau đó nhận lấy điếu thuốc Đàm Thụy đưa tới, tuy nhiên hắn không có hút mà để sang một bên.
Tạ Mỹ Quyên thở phào một cái, có ý định rời đi, cô không muốn Từ Quân Nhiên ở lại để cho người của Vương gia tiếp tục nhục mạ,
Không ngờ Từ Quân Nhiên lại nghiêng đầu nhìn Tạ Mỹ Quyên cười cười, ý bảo cô bình tĩnh, không nên nóng vội.
Dù nói thế nào thì đây đều là người thân của Tạ Mỹ Quyên, Từ Quân Nhiên không hi vọng vì mình mà khiến cho Tạ Mỹ Quyên mất mặt trước những người này. Coi như đây là nhà chồng trước của Tạ Mỹ Quyên đi, huống chi, đối với Từ Quân Nhiên, đây cũng chỉ là một tình huống bình thường, lúc trước ở Tôn gia, tình huống khó chịu thế này, hắn cũng đều chống đỡ được.
Từ Quân Nhiên cười nhạt, lấy trong túi quần của mình ra một bao thuốc khác, rút một điếu châm cho mình, rồi đưa cho Đàm Thụy một điếu:
- Hút của tôi thử xem!
Đàm Thụy nhận lấy điếu thuốc, nhìn một cái, loại thuốc này không hề có nhãn, y chưa từng thấy loại thuốc này, giơ lên giơ xuống một hồi mới nói:
- Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi hút lọai thuốc này
Trong nháy mắt đó, y không nhận ra ánh mắt khinh thường của Vương Hiểu Nhu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận