Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 880: Đũa mốc mà chòi mâm son

Từ Quân Nhiên chọn vài món ăn, cũng không gọi rượu, một mình ngồi ở đó yên lặng ăn cơm.
Hắn cũng không phải thần tiên, vất vả làm việc một ngày tất nhiên cũng đói bụng.
Bà chủ tự xưng họ Trương kia nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Từ Quân Nhiên không nhịn được cười lên, cảm thấy người này rất thú vị, đàn ông bình thường rất ít người không động tâm trước mình, càng không cần nói tên nhóc này nhìn mình như không có gì, tập trung tinh thần ngồi đó ăn ngon như vậy, thậm chí không thèm bắt chuyện với mình.
Lòng hiếu kỳ của con người luôn thú vị như vậy, càng không để ý đến mình, lại càng muốn tìm hiểu.
- Cậu em, cậu làm việc ở đâu.
Thấy Từ Quân Nhiên không nói chuyện, bà chủ cười hì hì đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên, mở miện ghỏi một câu.
Từ Quân Nhiên liếc đối phương một cái, không nghĩ nhiều, bình tĩnh trả lời:
- Tôi họ Từ, công tác ở Thị ủy.
- Ồ, không nhìn ra đấy, còn là thư lý.
Bà chủ thấy Từ Quân Nhiên trẻ tuổi, đương nhiên coi hắn là thư lý của một vị lãnh đạo nào đó, dù sao ở độ tuổi này, cán bộ thư ký cấp khoa hơn ba mươi tuổi thường thấy, lãnh đạo hơn ba mươi tuổi căn bản là rất hiếm.
- Chị thì sao?
Từ Quân Nhiên theo lễ phép, hỏi ngược lại một câu, dù sao người ta rất khách sao với mình, mình cũng không thể bày ra bộ dạng tránh xa mọi người được.
Bà chủ ngẩn người, khuôn mặt kiều mỵ đỏ ửng, cúi đầu nói:
- Tôi tên là Trương Lệ Hoa.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Rất vui được quen biết chị.
Nói thật, hắn cảm thấy mình thực sự không có gì để nói với bà chủ này, Từ Quân Nhiên gặp qua không ít người đẹp, hắn còn chưa khoa trương đến mức tháy người đẹp liền muốn nhận vào phòng.
Trương Lệ Hoa tự mình làm mất mặt, cười cười cũng không nói thêm gì.
Lúc này, cửa nhà hàng bị đẩy ra, ba bốn người đi vào, vừa nhìn thấy người đưunsg đầu, sắc mặt Trương Lệ Hoa laaoj tức trở nên khó coi. Đứng dậy đón tiếp.
Người dẫn đầu khoảng hơn bốn mươi tuổi, mắt lác, tai vểnh ra, nhìn rất khôi hài, đứng ở đó không biết vì sao, khiến người khác đặc biệt cảm thấy buồn cười, Từ Quân Nhiên cũng ngaanhr đầu lên nhìn một cái, sau đó lại lắc đầu.
- Sở trưởng Trần, hôm nay ngài là?
Từ Quân Nhiên không thèm để ý, nhưng Trương Lệ Hoa lại không dám thất lễ. Tuy trong lòng rất không muốn để ý đến tên này, nhưng vẫn phải mỉm cười, khách sáo nói với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông được gọi là sở trưởng Trần nhìn thoáng qua Trương Lệ Hoa, khoát khoát tay:
- Ha ha, tôi không phải đến thăm em sao.
Câu này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Trương Lệ Hoa lập tức trở nên khó coi, rất rõ ràng không hài lòng với người đàn ông trung niên, nhưng cô khẽ căn môi, không dám nổi giận. Khoát tay kêu nhân viên phục vụ:
- Sở trưởng Trần, hôm nay gọi món gì, tôi mời khách.
Sở trưởng Trần nheo mắt nhìn thoáng qua Trương Lệ Hoa, không nói gì. Sau một hồi lâu mới cười ha ha nói:
- Không vội, cứ từ từ.
Nói xong vung tay lên, nói với mấy người sau lưng:
- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước.
Mấy người tìm một vị trí cách Từ Quân Nhiên không xa ngồi xuống, sau khi gọi món ăn liền nhỏ giọng nói thầm.
- Sở Trần. Cô ta không tồi a.
Ngồi xuống không bao lâu, Từ Quân Nhiên chợt nghe được tiếng của một người đàn ông phía sau, tuy không cao, nhưng lại nghe được rõ ràng.
Sở trưởng Trần cười hắc hắc:
- Mẹ nó, đây là một góa phụ, nghe nói ngày kết hôn chồng liền chết rồi.
- Thì r là thế, tôi nói sao nhìn tươi ngon như vậy chứ.
- Đã như vậy, anh Trần còn do dự cái gì a, sớm bắt lấy đi.
- Không phải như vậy sao, cải trắng tốt như vậy, không nắm lấy thật đáng tiếc.
- Bắp đùi kia, thật trắng, đoán chừng có thể kẹp chết người.
- Ha ha ham anh Trần có phúc phần rồi.
Cuộc đối thoại bỉ ổi của mấy người đàn ông, khiến Từ Quân Nhiên níu mày, nhìn thoáng qua hướng kia, nhưng không lên tiếng, đối với hắn mà nói, mấy tên này dù nói chuyện khó nghe, nhưng còn chưa đến mức khiến hắn có ý dạy bảo đối phương, dù sao miệng là của người ta, mình cũng không thể bắt người ta không nói chuyện. Huống chi, Trương Lệ Hoa này cũng không có quan hệ gì với mình.
Rượu và thức ăn được mang lên rất nhanh, mấy người đàn ông ăn uống linh đình. Nhìn ra được bọn họ là do sở trưởng Trần cầm đầu, mấy người vẫn một mực mời rượu hắn, trong chốc lát tên kia uống có chút nhiều, sau một lát, dường như có người nói gì đó, Từ Quân nheien liền thấy sở trưởng Trần kia đứng lên lắc lư đi về phí sau, dường như nói gì đó với Trương Lệ Hoa, bà chủ xinh đẹp tâm không cam tình không nguyện đi cùng hắn ra ngoài nhà hàng, hình như đến ngõ nhỏ đằng sau.
- Xem ra hai người quen biết.
Trong đầu Từ Quân Nhiên lóe lên suy nghĩ này, không nói thêm gì, đứung lên nói với phục vụ:
- Phục vụ, tính tiền.
Không ngờ phục vụ đi đến nói với Từ Quân Nhiên:
- Bà chủ nói, bừa này là chị ấy mời.
Từ Quân Nhiên ngẩn người, có chút bất ngờ nhìn toáng qua đối phương:
- Chuyện này, không cần đi.
Phục vụ kia lắc đầu, chị Lệ Hoa nói như vậy, thì ngài không cần tính tiền.
Nói xong, cô nhìn thoáng qua mấy người đàn ông vẫn đang cúi đầu không biết nói gì:
- Hừ, một lũ khốn nạn.
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, kỳ lạ hỏi:
- Bà chủ của các cô không quen vị sở trưởng Trần kia sao?
Phục vụ cười lạnh:
- Sở trưởng Trần? anh nói tên háo sắc Trần Ái Quốc kia sao, hắn vẫn luôn muốn dây dưa với chị Lệ Hoa, dựa vào thân phận phó sở trưởng đồn công an của mình, cách mấy ngày lại dẫn theo một đám bạn bè xấu tới ăn chùa, đều sắp phiền chết chúng tôi rồi. Cũng không soi gương trong nước tiểu xem, hắn có bao nhiêu con rồi, còn dám như vậy!
Từ Quân Nhiên giờ mới hiểu ra, náo loạn cả buổi không phải nam có tình nữ có ý như mình nghĩ, là Trần Ái Quốc đơn phương muốn mf thôi. Nghĩ đến độ tuổi và bề ngoài của hai người, Từ Quân Nhiên cũng rất khâm phụ vị Trần Ái Quốc kia, da mặt đủ dày đấy.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên nói một tiếng cám ơn với phục vụ, đứng lên đi về phía cửa sau của nhà hàng, người ta đã mời mình ăn một bữa cơm, cũng nên làm chút gì đó cho người ta.
Nhà hàng địa phương không nhỏ, lúc Từ Quân Nhiên đẩy cửa sau ra mới biết, ở đây lại là một con hẻm nhỏ.
Vừa đi được hai bước, bên tai truyền đến một hồi tiếng tranh chấp.
- Sở trưởng Trần, anh uống nhiều quá rồi, buông tôi ra.
Tiếng của Trương Lệ Hoa có chút kinh hoảng truyền đến, nghe ra được, dường như cô đang rất sợ hãi.
Từ Quân Nhiên cau mày, hắn không cảm thấy mình bắt gặp chuyện tốt đẹp gì.
Quả nhiên, sau một khắc tiếng của Trần Ái Quốc có chút say vang lên:
- Lệ Hoa em đừng xấu hổ, theo anh em sẽ được ăn ngon mặc đẹp, cho anh hôn một cái.
Trương Lệ Hoa hét lên một tiếng:
- Tránh ra!
Sau một khắc, chỉ nghe thấy tiếng âm trầm của Trần Ái Quốc vang lên:
- Chạy, mày chạy cho tao xem, tin hay không ông đây quay về sẽ đóng cửa nhà hàng của mày! Đồ gái điếm thối!
Một khắc này, sắc mặt từ Quân Nhiên trở nên âm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận