Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 647: phát sinh thêm sự cố.

Sự việc tuy nói có đôi trắc trở nhưng rồi cuối cùng đều sóng yên biển lặng. Từ Quân Nhiên đã thể hiện rõ thái độ cương quyết như vậy rồi, Tôn gia đương nhiên cũng không nói thêm được gì. Ai cũng biết tên tiểu tử này bề ngoài có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng thực chất chính là một kẻ ngoan cố từ trong xương.
Huyện Nhân Xuyên còn rất nhiều việc đang chờ Từ Quân Nhiên trở về giải quyết, trong đầu hắn hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là làm thế nào để phát triển kinh tế của huyện, còn chuyện linh tinh ngoài lề hắn không muốn để tâm.
Ngày hôm nay Từ Quân Nhiên vừa mới đi làm, phó chủ tịch huyện Đàm Minh Phúc, người chuyên trách về xí nghiệp quốc doanh trong huyện đã gọi điện kể khổ với hắn.
- Chủ tịch Từ, chuyện lớn rồi. Có chuyện lớn rồi! Công nhân của nhà máy sản xuất rượu trắng làm loạn, tụ tập chắn lối trên đường.
Đàm Minh Phúc kể cho hắn, trong giọng còn kèm theo cả tiếng khóc nức nở. Cho dù thời đại đã thay đổi, nhưng xảy ra chuyện lớn như thế, là phó chủ tịch huyện, mà còn là chuyện thuộc quyền quản lý của mình, không cần nói cũng biết huyện ủy nhất định sẽ không bỏ qua cho phó chủ tịch huyện ông ta, thậm chí còn có khả năng cái mũ quan đang đội trên đầu cũng nhanh chóng không giữ được nữa cũng nên.
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Công nhân đang yên đang lành sao lại đi chặn đường ?
Từ Quân Nhiên nghe ông ta nói xong cũng thấy vô cùng kinh ngạc. Huyện Nhân Xuyên bây giờ không so được với trước đây, từ sau khi đường quốc lộ được hoàn thành, người từ nơi khác đến đây mỗi lúc một nhiều. Chuyện này đối với sự đang phát triển của huyện Nhân Xuyên có thể nói gây ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí là ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng.
- Chủ tịch huyện Từ, chuyện là thế này. Mấy năm trước nhà máy sản xuất rượu đế của huyện hiệu suất không tồi, nhưng bởi vì quản lý không đúng cách, cộng thêm hai năm gần đây lượng tiêu thụ giảm đáng kể, cuối cùng dẫn đến tình trạng không mấy khả quan như hiện tại.
Đàm Minh Phúc cười khổ kể.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Chuyện này nếu nguyên nhân là do thị trường, thì cớ làm sao lại đến nông nỗi công nhân phải náo loạn đến mức chặn đường được?
- Chủ tịch Huyện do ngài còn chưa biết. Mấy ngày trước, có một công nhân có con đi học cấp 2, không có tiền nộp học phí. Kết quả...kết quả là anh ta đi bán máu lấy tiền, rồi ngất ở trong bệnh viện, thiếu chút nữa là mất mạng luôn. Đám công nhân trong xưởng thấy vậy vô cùng kích động làm ầm lên, yêu cầu huyện phải đưa ra giải pháp…
Đàm Minh Phúc bất đắc dĩ nói.
Từ Quân Nhiên nghe xong im lặng, đám công nhân này không ngờ vẫn giữ trong đầu tinh thần “làm chủ”, có chuyện gì là lập tức đi tìm chính phủ giải quyết.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên không kìm được thở dài một hơi. Bây giờ còn có thể làm như vậy, nhưng hai mươi năm sau nữa có lẽ loại ưu thế này sẽ không còn thấy nữa.
Nhưng mà nếu đã là chuyện xảy ra ở vùng thuộc địa bàn của mình, thì Từ Quân Nhiên nhất định không thể ngồi yên bỏ mặc được. Suy nghĩ một chút, hắn nói với Đàm Minh Phúc:
- Lão Đàm, anh trước tiên hãy ổn định đám đông, giờ tôi sẽ lập tức tới đó ngay.
Gác điện thoại xuống, Từ Quân Nhiên còn chưa kịp thở ra hơi thì chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
- Alô, tôi là Từ Quân Nhiên.
- Chủ tịch huyện Từ, tôi Bạch Lâm đây? Có chuyện gì thế? Tôi vừa nghe được tin công nhân nhà máy rượu đang tụ tập làm loạn trên đường Dược Tiến.
Thân là người đứng đầu của huyện ủy, Bạch Lâm quan tâm đến chuyện này hơn bất kỳ ai. Suy cho cùng chuyện đã xảy ra, người phải gánh trách nhiệm lớn nhất chính là ông.
- Bí thư yên tâm, tôi lập tức qua đó xử lý chuyện này.
Từ Quân Nhiên vội vàng nói, tin rằng trong lúc này cả hắn và Bạch Lâm hẳn là đều có chung một suy nghĩ.
Bạch Lâm gật đầu:
- Được, nhất định phải giải quyết triệt để, không thể làm chuyện lớn thêm được.
Ngay sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Bạch Lâm, Từ Quân Nhiên liền gọi Lưu Hoa Cường cùng Vương Hiểu Long lập tức lái xe đi đến đường Dược Tiến.
Hiểu được chuyện này tạm thời chưa thể giải quyết xong trong một sớm một chiều được, nên Từ Quân Nhiên cũng không quá mức gấp gáp, ngược lại còn cảm thấy rất dễ xử lý. Dù sao những người công nhân này nếu như không phải không còn đường sống nữa, có lẽ cũng không gây chuyện đâu. Chỉ cần hắn có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề sinh tồn của nhà máy rượu, thì mọi chuyện cũng sẽ không quá khó khăn.
Vào thời điểm hiện tại, một vấn đề lớn mà doanh nghiệp quốc hữu đang vấp phải chính là làm thế nào để chuyển hướng theo đà phát triển của nền kinh tế thị trường như cơn sóng lên hiện nay, khi mà công nhân của của họ đã quá quen với việc ăn cơm tập thể và việc phải định lần nữa vị thế của chính mình với các xí nghiệp khác trên xã hội là vô cùng cần thiết với các doanh nghiệp quốc dân. Tuy nhiên cũng chính tình hình này đã dẫn đến không ít những sự cố. Vì vậy Từ Quân Nhiên tin đây sẽ là nhiệm vụ trường kỳ và nan giải đối với doanh nghiệp.
Khi xe của Từ Quân Nhiên đi đến đường Dược Tiến, đã thấy người của Cục công an đứng đầy hai bên đường để duy trì trật tự. Ngoài ra, Đàm Minh Phúc cũng đang đứng đó nói chuyện với nhóm công nhân nổi loạn, còn người đứng bên cạnh anh ta, nếu hắn không nhầm thì chính là Trương Hỉ Bân, người vừa được huyện ủy thường ủy đề bạt lên làm phó Cục trưởng cục công an Điền.
Lai lịch của gã họ Điền này Từ Quân Nhiên biết rất rõ, người này trước đó từng là đồn trưởng đồn công an của trấn Hoa Đào. Còn về việc là người của Trương Hỉ Bân hay của Liễu Cường, nếu là trước đó hắn không chắc lắm, nhưng khi biết không lâu sau khi Trương Hỉ Bân nhậm chức thường ủy huyện ủy, ở trên hội nghị thường ủy Liễu Cương đã đề bạt người này vào chức phó Cục trưởng Cục công an, hiện tại Từ Quân Nhiên có thể khẳng định ông ta tuyệt đối là người của Liễu Cường.
Nguyên nhân rất đơn giản, trên quan trường sẽ không có ai vô duyên vô cớ đề bạt một người không quen biết, nhất là vị trí phó Cục trưởng cục công an này còn là vị trí rất quan trọng nữa. Chỉ cần Liễu Cương không phải người đần, sẽ tự hiểu được việc Bạch Lâm đưa Trương Hỉ Bân tiến vào thường ủy huyện ủy, không cần nghi ngờ đây chính là hy vọng có thể gia tăng quyền khống chế của ông ta ở huyện ủy này. Nếu vào lúc này Liễu Cường không có chút hành động phản ứng nào, sức ảnh hưởng của ông ta ở trong giới chính pháp sẽ càng ngày càng suy yếu. Ai mà không hiểu, chính pháp của huyện Nhân Xuyên hiện tại có hai vị lãnh đạo đồng thời giữ quyền định đoạt.
- Chủ tịch Huyện, tên Điền kia sao lại dẫn nhiều người đến như vậy?
Thời gian Vương Hiểu Long quen biết với Từ Quân Nhiên tương đối dài, lúc nói chuyện cũng khá thoải mái. Sau khi xem xét một hồi tình hình chung quanh, nhỏ giọng hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, nhìn quanh một lượt, phát hiện đúng là không ít người của Cục công an đang đứng đó.
- Anh Lưu, anh đi nói một chút. Ở đây đều là lão bá tánh chúng ta chứ không phải kẻ địch, cục trưởng Điền đưa nhiều người như thế là có ý gì?
Từ Quân Nhiên nét mặt lạnh lùng nói với Lưu Hoa Cường.
Lưu Hoa Cường nhận ra sắc mặt Từ Quân Nhiên không tốt liền lập tức chạy tới nói nhỏ với cục trưởng Điền. ông ta nghe xong lưỡng lự giây lát, những vẫn dặn dò cho người dưới đem quân rút bớt đi.
Khi Từ Quân Nhiên bước xuống đã có người nhìn thấy hắn. Hơn nữa, lúc nãy Đàm Minh Phúc kêu lớn tiếng như vậy, đám công nhân bọn họ vừa nghe nói có chủ tịch huyện đến, đương nhiên sẽ ào ào chạy đến. Vốn dĩ suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, muốn tìm quan lớn nhất để giải quyết chuyện của bọn họ, mà năng lực làm việc Từ Quân Nhiên từ lâu đã nổi danh khắp huyện Nhân Xuyên này. Cho nên nghe thấy hắn, không có gì phải ngạc nhiên vớiphản ứng đầu tiên của bọn họ là chạy đến bên chủ tịch huyện phản ánh tình hình .
Từ Quân Nhiên cũng không có tránh né, trực tiếp đẩy cửa xe đi xuống, đi về phía đám đông.
Vương Hiểu Long và Lưu Hoa Cường cẩn thận đi theo bảo vệ Từ Quân Nhiên, đối với sự an toàn của chủ tịch huyện có thể nói là vô cùng để tâm. Bọn họ bây giờ cùng với Từ Quân Nhiên chính là ngồi cùng trên một chiếc thuyền. Nhất là đối với Lưu Hoa Cường, bởi địa vị, quyền thế mà Lưu Hoa Cường hiện có bây giờ đều là nhờ vào vị chủ tịch huyện tân nhiệm này. Một khi Từ Quân Nhiên xảy ra chuyện, chủ nhiệm văn phòng chính phủ Lưu Hoa Cường ông ta đương nhiên cũng sẽ là người đầu tiên gặp xui xẻo.
Tổng thể mà nói, cục diện trước mắt vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế. Mặc dù đã giải tán không ít người, nhưng Cục công an vẫn để lại một lượng lớn lực lượng ở đây để duy trì trật tự. Cục trưởng Điền không phải đồ ngốc, cho dù mình vốn không phải là người của Từ Quân Nhiên nhưng cũng không thể để chủ tịch huyện Từ xảy ra chuyện ở nơi này, bằng không một cục trưởng nhỏ như ông ta khó mà thoát tội.
Từ Quân Nhiên đối với những người công nhân mồm năm miệng mười đang vây quanh hắn không biết phải nói gì, hắn hầu như không thể nghe ra rốt cuộc là bọn họ muốn nói gì với hắn.
Vươn tay ra cầm lấy cái loa nói trong tay của Đàm Minh Phúc, Từ Quân Nhiên trèo lên trần xe đứng, nói với tất cả công nhân:
-Các đồng chí, tôi là Từ Quân Nhiên – chủ tịch huyện huyện Nhân Xuyên.
Lập tức phía dưới một trận huyên náo truyền đến. Đối với vị chủ tịch huyện nổi tiếng trong truyền thuyết này đám công nhân bọn họ dù chưa từng được gặp mặt nhưng cũng từng có nghe qua cả. Từ chuyện nhà máy đay đến chuyện sửa đường, ấn tượng mà Từ Quân Nhiên để lại cho bọn họ sau khi đến huyện Nhân Xuyên này không ngoài hai chữ “quan tốt”.
Cho nên so với bí thư huyện ủy Bạch Lâm, ấn tượng của bọn họ với Từ Quân Nhiên còn tốt hơn nhiều. Cũng rất dễ hiểu, tại vì sao mà Bạch Lâm không đến mà lại để cho Từ Quân Nhiên đi qua giải quyết chuyện này.
Một người là vị bí thư khiến cục diện của huyện Nhân Xuyên càng ngày càng đi xuống, một người là chủ tịch huyện luôn nỗ lực làm việc không ngừng đương nhiên quần chúng sẽ tín nhiệm người sau hơn.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu được, cho nên hắn hôm nay đích thân đến đây để giải quyết chuyện này.
- Chủ tịch huyện Từ, anh phải giúp nhà máy rượu chúng tôi.
- Chủ tịch Huyện, nhà máy rượu của chúng tôi oan uổng quá.
- Chủ tịch huyện Từ....
Người nào người nấy thi nhau nói, nên cơ bản Từ Quân Nhiên không nghe rõ được cái gì cả.
Từ Quân Nhiên cười bắt đắc dĩ, cầm loa lớn tiếng nói:
- Mọi người, ai có yêu cầu gì hãy nói với tôi, với tư cách là một chủ tịch huyện đồng thời cũng là đại biểu do Huyện ủy phái tới để giải quyết việc lần này, tôi sẽ làm hết khả năng của mình giúp mọi người. Nhưng mà trước hết, tôi hy vọng mọi người có thể giải tán, nhường đường ra, ai có điều gì thì xin đến nhà xưởng nhà máy rượu nói chuyện, thế nào?
Dược Tiến chính là con đường chủ đạo lưu thông với ngoại thành. Từ Quân Nhiên cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà gây ảnh hưởng cho sự phát triển của huyện Nhân Xuyên. Hắn đã phải rất vất vả cố gắng lắm mới giúp cho huyện Nhân Xuyên được như bây giờ, bất kỳ ai muốn phá đám cục diện tốt đẹp trước mắt hắn đều không bỏ qua.
- Các đồng chí...
Đàm Minh Phúc ở ngoài cũng cố gắng hết sức khuyên giải đám người công nhân kia, chỉ là đám người đó ngược lại không hề có dấu hiệu sẽ rời đi.
Từ Quân Nhiên cau mày, lúc này thì hắn thật sự rất khó chịu. Cứ coi là bọn họ rơi vào đường cùng rồi, thì đó cũng là vấn đề nhà máy làm ăn không tốt. Nói khó nghe hơn là, oan có đầu nợ có chủ, bọn họ chặn trước cổng của văn phòng huyện hắn cũng không tức giận, nhưng đây bọn họ lại đứng chắn ở đường Nhân Xuyên, có khác nào là đang làm xấu mặt hình tượng của huyện Nhân Xuyên đâu. Không nghĩ đến vấn đề lần này nan giải như vậy, bọn họ lại muốn dùng hành động thế này của mình để biểu đạt uy hiếp với chính phủ. Từ Quân Nhiên lướt mắt nhìn xuống những người công nhân không dám nhìn hắn đang đứng dưới đường kìa, nội tâm không nhịn được thở dài một tiếng.
Mấy chục năm ăn cơm tập thể đã làm cho những người công nhân này hầu như đã mất đi động lực cầu tiến.
Đúng vậy, Từ Quân Nhiên muốn nói chính là, là thói quen “cơm tập thể” đã làm mất đi chí tiến thủ của bọn họ.
Cơm tập thể là cái gì?
Cơm tập thể là cách nói ví von của loại hình thức tồn tại dưới dạng phân chia bình quân trên mọi phương diện. Nó bao gồm hai loại, một là xí nghiệp ăn “cơm tập thể” của quốc gia, tức là cho dù xí nghiệp đó làm ăn được hay không, có lợi nhuận hay bị lỗ vốn nhân viên vẫn được nhận lương như bình thường, tổng ngạch tiền lương của xí nghiệp tách rời với lợi nhuận làm ăn của xí nghiệp. Hai là nhân viên ăn “cơm tập thể” của xí nghiệp, tức là nhân viên làm trong xí nghiệp bất kể là nhiều hay ít, làm tốt hay không tốt đều không ảnh hưởng đến việc nhân viên nhận tiền lương, hoàn toàn là chủ nghĩa bình quân.
Nói cho cùng công nhân ở Trung Hoa, trong mười năm trước đã hình thành thói quen, không cần biết công việc anh làm tốt hay không, chỉ cần anh mỗi ngày đi làm đúng giờ đến cuối tháng có thể nhận lương về nhà rồi. Còn về chuyện làm việc có cố gắng hay không thì người ta hoàn toàn không để tâm, bởi vì xí nghiệp tròn hay khuyết đều do nhà nước phụ trách.
Đây đã từng là một ưu điểm của chủ nghĩa xã hội, tuy nhiên ở thời điểm hiện tại nó không còn phù hợp nữa. Thế cho nên mười mấy năm sau, người ta vẫn luôn không ngừng tranh luận về ưu nhược của chế độ này.
Phải thừa nhận là, trong thể chế kinh tế kế hoạch hóa tập trung cao, chủ nghĩa bình quân mang tính chất cực đoan trên bản vẫn chưa đi đến được giải quyết. Để triệt để nhổ tận gốc vấn nạn này, xí nghiệp quốc gia nâng cao hiệu suất làm việc, vào cuối thập niên 70 đầu thập niên 80 của thế kỷ 20, tổng kết quả cơ bản hệ thống các loại chế độ trách nhiệm đấu thầu xuất hiện ở nông thôn, thúc đẩy chế độ trách nhiệm sản xuất trong nông nghiệp ở toàn quốc, tiếp đó thì bắt đầu tiến hành thí điểm khuếch quyền xí nghiệp. Đến năm 1987, 80% xí nghiệp quốc doanh trong toàn quốc thực hiện chế độ trách nhiệm đấu thầu trong kinh doanh, lấy nội dung phát triển rộng rãi chế độ để xưởng trưởng chịu trách nhiệm làm nội dung cải cách chủ yếu.
Nhưng là cho dù đã thúc đẩy cải cách như vậy, nhưng hiện trạng vẫn chưa có gì biến chuyển. Ăn cơm tập thể đã bao nhiêu năm, người công nhân đều đã quen với cuộc sống chỉ cần đi làm là có lương, thậm chí thế hệ con nối tiếp thế hệ cha làm công nhân cũng phải như vậy.
Trên thực tế, chế độ phân chia trước cải cách chủ yếu căn cứ trên cấp bậc và kinh nghiệm để tiến hành phân chia tiền lương. Nói cách khác, cấp bậc càng cao tiền lương càng cao, kinh nghiệm càng lâu tiền lương càng cao. Ví dụ như, một quản đốc nếu như cấp bậc cán bộ của ông ta không cao bằng một anh kỹ sư, vậy thì tiền lương ông ta đương nhiên sẽ không cao bằng người kỹ sư kia. Tóm lại, căn cứ lý luận của chế độ này chính là như sau: cấp bậc cán bộ càng cao, chứng tỏ trách nhiệm anh càng nặng. Do đó, dựa trên nguyên tắc “Làm nhiều hưởng nhiều” tiền lương cũng sẽ cao, như vậy mối quan hệ đối ứng giữa cấp bậc và tiền lương có thể hình dung là một đường vẽ thô sơ, sự mô tả giữa cấp bậc và trách nhiệm không thể nào chính xác được, và càng không thể nào đạt tới sự chính xác về mặt con số.
Mà tiền lương theo tuổi nghề thì đã được xây dựng rõ ràng trên cơ sở lý luận giá trị thặng dư của Các Mác. Một người làm việc, giá trị mà anh ta tạo ra bao giờ cũng nhiều hơn so với lượng giá trị được biểu hiện thông qua tiền lương của anh ta, là vì giá trị thặng dư. Một người làm việc càng lâu, kinh nghiệm càng nhiều, chứng tỏ giá trị thặng dư mà anh ta tạo ra cho xã hội cũng càng nhiều. Do đó, dựa trên nguyên tắc “Làm nhiều hưởng nhiều, anh ta xứng đáng được hưởng mức lương cao hơn.
Về phần người làm việc ở các ngành nghề khác nhau nhưng cấp bậc giống nhau thì tiền lương nhận được cũng như nhau, đây không thể xem là hình thức của chủ nghĩa bình quân được.
Ví dụ, một công nhân làm việc trong nhà máy dệt có mức thu nhập thấp, lương của anh ta với lương của một công nhân cùng cấp bậc với anh ta làm trong ngành sản xuất dầu mỏ có thu nhập cao thực tế đều như nhau. Nói trên lý luận, đây không thể xem là hình thức của chủ nghĩa bình quân. Bởi vì, trong xã hội chế độ công hữu, tư liệu sản xuất là của toàn bộ người dân, mọi người có quyền hưởng như nhau. Cho nên, thu nhập cao ở ngành dầu mỏ, công nhân trong ngành dệt may cũng có phần trong đó. Mà tổn thất của ngành dệt may, công nhân ngành dầu mỏ ngược lại cũng có phần. Chế độ tiền lương tính theo cấp bậc ở một mức độ nhất định đã làm tiêu trừ sự khác biệt, thực hiện quyền lợi phân chia tiền lời bình đẳng như nhau.
Đương nhiên, trong quá trình cải cách xí nghiệp quốc gia đã xuất hiện rất nhiều vấn đề. Ví dụ , phá vỡ chính sách “phân biệt đối xử”, một chính sách thiếu sót tầm nhìn xa ,biểu hiện rất rõ đặc điểm của xã hội, và chế độ phân phối không công bằng được sinh ra chính là kết quả của chính sách “hạn hẹp “ này. Thực tế, đối với rất nhiều người mà nói, trí lực và năng lực kỳ thực không có khác biệt lớn lắm, bởi thiên tài chân chính trong cuộc sống vốn rất ít, mà kinh nghiệm xã hội mới chính là nguồn gốc hình thành năng lực và trí lực con người. Cho nên, “phân biệt đối xử” được xây dựng dựa trên kinh nghiệm xã hội, kinh nghiệm càng nhiều kiến thức càng phong phú, mà phá vỡ “phân biệt đối xử” chỉ có ý nghĩa thực sự đối với một ít người. Cho nên, chỉ có thể vì đối với nhiều người mà nói, một khi chế độ mang tính phổ thông thì nó sẽ khác với lẽ thường. Và kết quả trực tiếp của lối tư duy này, chính là sự phân phối dựa trên cương vị. Tiền lương căn cứ vào chức vụ sẽ không liên quan gì đến kinh nghiệm, học thức của một người. Miễn là anh có đủ tư cách công tác trên chức vụ này, thì anh có thể yên tâm làm việc và chờ nhận một khoản thù lao tương ứng. Tuy nhiên chế độ phân chia này, trên cơ bản có thể xem như một quyết sách chủ quan. Ý ở đây tất nhiên không phải nói khi đặt ra cơ chế này người ta đã thiếu đầu óc, mà ý muốn nói ở đây chính là cơ chế đặt ra nhưng cơ bản là vô tác dụng. Bởi vị trách nhiệm ở mỗi một vị trí công tác không giống nhau, là không thể nào đo đếm được, cho nên chỉ dựa vào cương vụ mà phân chia sẽ làm kéo xa khoảng cách, hơn nữa sẽ không một chút quan hệ nào với sự kiến thiết và phát triển của xí nghiệp. Kết quả, chế độ phân chia này không những không thể kích thích tính hăng hái làm việc của công nhân viên trong xí nghiệp mà ngược lại còn khiến họ mất dần chí tiến thủ, hơn nữa còn mượn cớ để trở thành những người “khai tiểu táo”
(khai tiểu táo: ý chỉ được nhận đãi ngộ đặc biệt)
Mà loại bỏ chế độ “ăn cơm tập thể” trong xét tuyển dùng người một mặt còn ảnh hưởng rất nhiều tới xã hội. Ý ban đầu của nó là nhân nhượng đối với một vài lãnh đạo không có năng lực, trong lúc không có năng lãnh đạo nhân viên, phát triển xí nghiệp thì có thể cho phép bọn họ quyền sa thải nhân viên của mình “giảm số lượng tăng chất lượng”. Nhưng mà, sinh tồn là quyền lợi cơ bản nhất của con người, sống dưới một chế độ xã hội còn chưa đảm bảo tuyệt đối an toàn, công nhân viên làm việc cho xí nghiệp quốc danh thất nghiệp, khác nào nói bọn họ không có năng lực cạnh tranh và cả xã hội này cũng không chứa chấp nổi bọn họ, và cuối cùng bất đắc dĩ đành phải tự sinh tự diệt. Như vậy lẽ dĩ nhiên sẽ phát sinh ra vấn đề cực lớn. Cho nên, mặc dù “cơm tập thể” của xí nghiệp quốc doanh bị hủy bỏ nhưng “cơm tập thể” được xã hội bảo đảm lại bắt đầu mọc lên, nếu không sẽ buộc con người ta phải sử dụng quyền lực.
Đương nhiên, những cái này sau này mới nói, còn vấn đề hiện tại phải lập tức giải quyết chính là làm thế nào để có thể giữ bát cơm cho hàng trăm công nhân, bởi vì chỉ có như thế mới không làm ảnh hưởng tới sự phát triển của huyện Nhân Xuyên
Tận mắt thấy đám người công nhân không hề bị thuyết phục mà rời đi, Từ Quân Nhiên suy ngẫm rồi nói:
- Các đồng chí, mọi người hẳn đều biết rõ con người của tôi. Đến huyện chúng ta thời gian lâu như vậy, chuyện Từ Quân Nhiên tôi đã đáp ứng, có khi nào không làm không? Tôi ở đây đáp ứng tất cả mọi người, chỉ cần mọi người giải tán, tôi đảm bảo sẽ lập tức giải quyết vấn đề của nhà máy rượu .
- Là Chủ tịch huyện Từ...
- Chính là chủ tịch huyện Từ đến từ tỉnh đấy.
- Nghe nói anh ta thật sự đã làm được không ít chuyện tốt.
- Chuyện của xưởng may đay chính là được anh ta giải quyết đấy, bây giờ công nhân trong xưởng ai cũng tín nhiệm anh ta đó.
Không thể không nói, những gì mà Từ Quân Nhiên đã làm cho huyện Nhân Xuyên trước đó, đã thành công giúp hắn để lại ấn tượng tốt trong lòng người dân, nhất là tại thời điểm mấu chốt này còn giúp hắn thành công để người dân đặt niềm tin .
Bạn cần đăng nhập để bình luận