Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 426: Bí thư Lôi.

- Công tác ở huyện Phú Lạc này thì phải cắm rễ ở mấy công xưởng đó.
Câu đầu tiên của Diệp Hữu Đạo đã khiến Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Diệp đại ca, ý anh nói là nhờ mấy công xưởng đó mà huyện Phú Lạc mới phát triển được sao?
Từ Quân Nhiên thực sự không hiểu nhiều lắm về mấy xí nghiệp quốc doanh lớn này. Hắn chỉ hỏi thế cho vui chứ thừa biết mấy xí nghiệp đó độc lập hẳn với huyện. Chính những xí nghiệp quốc doanh đó đã biến nhiều nơi trong huyện vô hình chung trở thành những vương quốc nhỏ độc lập. Giờ nghe câu nói của Diệp Hữu Đạo, hắn cũng ý thức được vấn đề này.
- Bí thư Từ, cậu không biết chứ mấy xí nghiệp đó có vị trí rất cao ở huyện mình đấy. Xét về lý thì họ nằm trong phạm vi quản lý của huyện, ít nhất cũng phải có chút kiêng nể huyện mới đúng. Nhưng mấy xí nghiệp này đã dùng tài nguyên trong huyện thì thôi, lại còn luôn đòi nọ hỏi kia. Ngoài ra họ chẳng chịu quan tâm tới những điều khác.
Những điều này khiến thái độ của Từ Quân Nhiên trở nên nghiêm túc hẳn. Có điều suy nghĩ lại hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Dù sao chuyện này cũng không liên quan nhiều tới hắn. Giờ hắn cũng đã là bí thư đảng ủy của xã Trường Thanh. Nói thật sự thì hắn cũng chẳng mưu cầu gì ở vị trí này. Cục diện trên huyện đương nhiên phải do những người lãnh đạo đứng đầu như Vương Trường Lâm hay Tề Tam Thái lo lắng. Còn hắn chỉ cần làm tốt phần việc của mình là tốt rồi.
- Diệp đại ca, tình hình trên huyện còn gì nữa?
Từ Quân Nhiên nhìn Diệp Hữu Đạo, hỏi:
Diệp Hữu Đạo cười, miêu tả tỉ mỉ cho Từ Quân Nhiên từ đầu đến cuối về các mối quan hệ giữa các vị lãnh đạo trong huyện.
Chuyện ở huyện ủy Phú Lạc tương đối phức tạp. Bí thư huyện ủy Tề Tam Thái tuy mạnh hơn, nhưng chưa đủ mạnh để khống chế hoàn toàn cục diện. Ngay cả trong thường ủy ông ta cũng chưa chiếm được đa số phiếu ủng hộ. Có điều thời gian làm việc trong huyện của ông ta đã tương đối dài. Rất nhiều người nằm trong hệ thống chính quyền huyện, huyện ủy đều là người của ông ta. Thế nên, có thể coi ông ta là người có thế lực lớn nhất. Người đứng thứ hai đương nhiên là Vương Trường Lâm, đại biểu của phe cải cách. Vương Trường Lâm có quan hệ rất tốt với các xí nghiệp quốc doanh lớn trong huyện. Lại thêm nữa y cũng là kẻ làm ăn khá tốt trong huyện nên rất được lòng các lãnh đạo thành phố. Thế nên y cũng là kẻ rất có ảnh hưởng.
Còn các lãnh đạo khác trong huyện hầu hết đều theo kiểu cứ hai ba người làm một nhóm. Nó cũng giống như bí thư ủy ban kỷ luật Cố Hoàn và trưởng phòng tổ chức huyện Chu Trạch Thành vậy, tự có chủ kiến và làm theo ý mình.
Nghe những lời Diệp Hữu Đạo nói lại, Từ Quân Nhiên mới hiểu ra vấn đề. Chẳng trách cuộc họp thường ủy huyện lại xảy ra vấn đề như thế này. Hóa ra mọi người đều vì những tính toán nhỏ nhặt của mình.
- Bí thư Từ, cậu là người thông minh nên tôi cũng không nói thêm nữa. Huyện tuy đã điều chỉnh cơ bản cho xã Trường Thanh nhưng rõ ràng đó chỉ là một kiểu che đậy thôi.
Diệp Hữu Đạo nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói:
- Trước kia, huyện đã từng điều tra chuyện mỏ than, phát hiện ra những chuyện khác trong đó. Nghe nói còn có chuyện chết người cơ. Vấn đề cụ thể là do một số lãnh đạo có ý kiến nên chúng tôi không điều tra tiếp nữa.
Từ Quân Nhiên ngây người ra một lúc, ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao không điều tra tiếp?
Nhưng lập tức hắn hiểu ngay ra chuyện gì. Cũng giống hệt như lời Diệp Hữu Đạo nói. Trong vấn đề mỏ than ở xã Trường Thanh, vấn đề phức tạp là những quan hệ lợi ích bị ràng buộc quá sâu. Những kẻ ăn trộm mỏ than nhà nước chắc chắn phải tìm cho mình ô dù chắc chắn. Hồ Đại Hải chỉ là một phó xã trưởng, y làm sao có cái gan đấy. Không chừng chuyện đó còn liên quan tới cả lãnh đạo huyện. Thế nên mới có người dùng danh nghĩa huyện trấn áp, khiến trên huyện phải dừng việc điều tra.
Từ Quân Nhiên nhíu mày. Hắn biết rõ nếu mình nhậm chức ở xã Trường Thanh, chắc chắn cũng sẽ gặp phải vấn đề này. Vậy rốt cục có nên điều tra hay không?
Nhất định phải điều tra.
Trong đầu Từ Quân Nhiên bỗng lóe lên một dự tính. Có một số việc dù phải đắc tội với cả ngàn người thì cũng phải làm. Đã phạm tội thì phải chịu bị trừng phạt. Nếu chỉ vì sợ hãi đắc tội với một ai đó mà giả ngây giả ngô thì bản thân hắn có khác gì với những kẻ ngồi không ăn bám kia đâu?
- Diệp đại ca. Cám ơn anh nhắc nhở.
Từ Quân Nhiên nhìn Diệp Hữu Đạo bằng ánh mắt cảm kích. Nói thật là hắn thực sự phải cảm ơn Diệp Hữu Đạo đã nhắc nhở hắn chuyện này.
Diệp Hữu Đạo cười ha hả, nói:
- Tôi có làm gì đâu. Bí thư Từ là người tốt, sẽ là một lãnh đạo tốt.
- À đúng rồi. Diệp đại ca có biết Lôi Bạo không?
Từ Quân Nhiên dừng một chút mới nhớ ra mục đích chính hôm nay đến tìm Diệp Hữu Đạo là hỏi về việc này.
Diệp Hữu Đạo ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức gật đầu, nói:
- Đương nhiên là biết. Đó là con trai của bí thư huyện ủy Lôi.
Dừng một chút, anh ta cười lạnh một tiếng, nói:
- Một thằng khốn vô tích sự. Nếu không có bà mẹ che chở thì ông ấy đã chặt gẫy chân thằng đó từ lâu rồi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, hỏi:
- Bí thư Lôi là người như thế nào?
Diệp Hữu Đạo nghĩ ngợi rồi lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Ông Lôi vốn là người tốt. Nghe nói trước kia ông ấy cũng xuất thân từ cánh hữu. Từ khi vào huyện chúng ta tới giờ cũng luôn một lòng một dạ nghĩ cho lợi ích của nhân dân. Ông ấy và chủ tịch huyện Vương cùng một tuyến, đơn giản vì chủ tịch huyện Vương theo tư tưởng cải cách thôi. Ông Lôi cũng là người có học vấn, nhìn ra cái lợi của việc cải cách. Có điều con trai ông ấy thì lại chỉ là một thằng khốn kiếp. Nó ỷ được mẹ và bà nội yêu chiều nên toàn đi gây chuyện ở bên ngoài thôi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu như suy nghĩ gì đó. Xem ra hắn đã tưởng tượng sai về Lôi Chính Vũ.
- Sao vậy? Lôi Bạo gây chuyện với cậu à?
Diệp Hữu Đạo nhìn Từ Quân Nhiên hỏi. Y biết rõ con người Từ Quân Nhiên. Hắn không đời nào vô duyên vô cớ lại nhắc đến tên tiểu tử Lôi Bạo kia. Dù sao nói khó nghe là Từ Quân Nhiên giờ đã là nhân vật số một của Huyện Phú Lạc, đường đường là một bí thư đảng ủy xã, cũng có thể nói là một mình gánh vác một phương. Một kẻ như Lôi Bạo không phải là đối thủ của hắn. Dù có gây phiền cho hắn thì cũng chỉ là phiền cho bí thư Lôi. Hai người đó mới cùng một đẳng cấp.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn kể lại cho Diệp Hữu Đạo chuyện hôm nay vừa nghe được. Kể xong, hắn nói thêm:
- Nếu việc như thế thì tên Lôi Bạo cũng ác quá. Chỉ có những địa chủ thời xã hội cũ mới làm ra được những việc khinh nam phách nữ thôi. Anh ta làm vậy quả thực là phá hoại thanh danh của bí thư lôi mà.
Diệp Hữu Đạo cười gằn, nói:
- Danh tiếng của bí thư Lôi đã bị Lôi Bạo phá gần hết rồi.
Rít một hơi thuốc, y lại tiếp:
- Chuyện này có tới tám chín phần là do Lôi Bạo làm. Tên tiểu tử này có họ hàng với đội trưởng đội trật tự dân phòng. Cũng không biết là họ hàng theo kiểu bắn đại bác gì nữa. Nói chung hai kẻ đó đã từng thông đồng với nhau làm nhiều chuyện xấu xa.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, hỏi:
- Bí thư Lôi là người ở nơi khác đến mà. Sao lại có họ hàng nhiều như vậy?
Diệp Hữu Đạo giải thích:
- Cha đẻ của Bí thư Lôi năm đó tham gia cách mạng, rời khỏi huyện chúng ta. Rồi năm đó ông ấy được phân sang cánh hữu, lại được quay về huyện.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, châm một điếu thuốc cho mình, rít một hơi rồi nói:
- Thế anh thấy việc này nên thu xếp thế nào?
Diệp Hữu Đạo giải thích:
- Cha đẻ của Bí thư Lôi năm đó tham gia cách mạng, rời khỏi huyện chúng ta. Rồi năm đó ông ấy được phân sang cánh hữu, lại được quay về huyện.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, châm một điếu thuốc cho mình, rít một hơi rồi nói:
- Thế anh thấy việc này nên thu xếp thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận