Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 492: Chống đối.

Từ Quân Nhiên cầm ống nghe, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Trang Nguyệt Minh mồi câu này, là hắn thả cho Trần tinh Duệ bên kia, hoặc là nói, Từ Quân Nhiên sớm đã lên kế hoạch tốt một nước cờ này. Dù sao nói thế nào, có lẽ Trần Tinh Duệ sẽ nể mặt Tào lão gia một hai lần chiếu cố mình, nhưng người ta đường đường là một chủ tịch tỉnh đại nhân, đại tướng nơi biên cương cấp chính bộ, nói một ngày xử lý trăm công nghìn việc cũng không quá, căn bản không thể đặt hết tâm tư trên người mình. Nói một cách xác thực, có lẽ Trần Tinh Duệ nể mặt Tào gia có thể chiếu cố mình hai lần. Nhưng vấn đề là, anh ta tuyệt đối sẽ không trở thành ô dù của Từ Quân Nhiên.
Cho nên, Từ Quân Nhiên nhất định phải đưa ra đủ thẻ bạc, đủ để cho Trần Tinh Duệ không thể vì bất kì lý do nào, bảo vệ mình.
Thẻ bạc này, chính là đầu tư!
Là một thanh niên trẻ trung khỏe mạnh, trong chính trị có dã tâm, có khát vọng, trong nội bộ phe phái là ngôi sao chính trị từ từ nổi lên, Từ Quân Nhiên tin tưởng Trần Tinh Duệ chắc chắc không cam tâm dừng lại ở vị trí chủ tịch tỉnh quá lâu, nói đến cùng, binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ tốt, lãnh đạo không muốn thăng quan, cũng không tính là một nhà chính trị đúng tiêu chuẩn.
Nếu như có thể kéo được sự đầu tư của Trang Nguyệt Minh, vậy đối với Trần Tinh Duệ mà nói, không chỉ là một phần chiến tích, còn là một phần vốn liếng, một phần vốn liếng trong chính trị, Lý gia Hương Giang tuy không phải thế gia chính trị, nhưng rất có sức ảnh hưởng ở Hương Giang.
Cho nên, biết rõ việc Từ Quân Nhiên nhắc đến việc Trang Minh Nguyệt khảo sát tỉnh Tùng Hợp là có chuẩn bị, nhưng Trương Trọng Kiên vẫn là lần đầu tiên, lựa chọn đồng ý yêu cầu của Từ Quân Nhiên. Vì anh ta biết, cho dù Trần Tinh Duệ ông chủ của mình đối với mồi nhử này, cũng không có lựa chọn khác.
- Bí thư Từ, sở xây dựng bên kia tôi rất quen thuộc, tí nữa tôi sẽ gọi họ, nhất định yêu cầu họ nghiêm khác thực hiện công tác giám sát. Không cho phép công trình tồi tệ xuất hiện, tổn hại lợi ích của chính quyền địa phương và người dân.
Trương Trọng Kiên cũng không nói thêm gì, chỉ khách khí nói đến yêu cầu Từ Quân Nhiên vừa đưa ra.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Vậy làm phiền trưởng phòng Trương rồi, có cơ hội vào tỉnh, tôi nhất định mời anh ăn cơm.
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:
- Tôi nghe Vũ Tình nói, hình như gần đây cô ấy muốn đến tỉnh Tùng Hợp chúng ta, đến lúc đó Trang phu nhân cũng sẽ cùng đến.
Lời nói đến bước này, hai người đều có được thứ mình muốn. Tất nhiên không cần nhiều lời, đặt điện thoại xuống, cho dù là Từ Quân Nhiên hay Trương Trọng Kiên, không hẹn cùng lộ ra một nụ cười hài lòng, rất rõ ràng. Họ đối với kết quả của lần điện thoại hôm nay, đều rất vừa ý.
Vì, họ đều có được thứ mình cần.
Trương Trọng Kiên để điện thoại xuống, nhìn bên ngoài, đi thẳng đến phòng làm việc chủ tịch tỉnh, nhẹ gõ lên cửa, đợi đến lúc bên trongcó tiếng truyền đến. Anh ta mới cất bước đi vào.
- Trọng Kiên đến rồi, có việc gì không?
Trần Tinh Duệ đang đọc báo, ngẩng đầu thấy người đi vào là thư ký của mình, liền mỉm cười hỏi. Ông ta rất hài lòng với người thư ký này. Làm người rất thực tế, làm việc cũng chăm chỉ, quan trọng nhất là, tinh thông nghiệp vụ lại sành sỏi. Nhưng không phải loại người không có nguyên tắc. Đối với một lãnh đạo, đặc biệt là lãnh đạo cấp cao mà nói. Tiêu chuẩn chọn thư ký đại khái là như vậy, phải biết rằng thư ký của một lãnh đạo cấp cao, sau này đồng nghĩa là quan viên cấp cao, cũng là tâm phúc trong những tâm phúc của lãnh đạo, nhất định phải thận trọng.
Trương Trọng Kiên người thư ký này, Trần Tinh Duệ dùng rất thoải mái, cũng rất hài lòng.
- Thủ trưởng, tôi có việc báo cáo với ngài.
Trương Trọng Kiên cũng không khách sáo, trực tiếp nói lý do của mình với Trần Tinh Duệ.
Trần Tinh Duệ sững sờ:
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trương Trọng Kiên kể nội dung cuộc điện thoại hôm nay của mình với Từ Quân Nhiên, cuối cùng mới nói:
- Trước đây tôi có nghe qua, Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình cùng ở một huyện, nghe đâu sự phát triển của Lâm Vũ Tình, lúc đầu ở thành phố Bằng Phi bên kia là nhờ Tào Tuấn Vĩ và vị đại công tử Lĩnh Nam kia giúp đỡ, mà Từ Quân Nhiên với họ, là bạn học đại học.
Trần Tinh Duệ lâu lâu không nói gì, ngón tay từ từ gõ trên mặt bàn, sau một hồi mới nhàn nhạt mở miệng:
- Sở xây dựng tỉnh vốn có chức trách giám sát công trình xây dựng trong cả tỉnh, đối với xây dựng cơ sở ở địa phương, chúng ta phải ủng hộ mạnh mẽ mới đúng.
Nói xong, ông ta liền cúi đầu tiếp tục đọc báo, không nói gì nữa.
Trương Trọng Kiên hơi khom người, quay người ra khỏi văn phòng, trong lòng thở phào một hơi, biết đây là thủ trưởng đã đồng ý với ý kiến của mình. Chỉ có điều làm lãnh đạo đều thích nói một nửa, Trần Tinh Duệ rõ ràng đã giao động với đề nghị của Từ Quân Nhiên, nhưng biểu hiện vẫn giả vờ không có gì, chẳng qua nếu chủ tịch tỉnh đã đồng ý để sở xây dựng tỉnh cho người xuống xã Trường Thanh tiến hành giám sát công trình, vậy rõ ràng Trần Tinh Duệ đối với thẻ bài Từ Quân Nhiên đánh ra, vẫn là rất kích động.
Khóe miệng nở nụ cười, Trương Trọng Kiên bước nhanh trở về phòng làm việc của mình, cầm điện thoại bấm số của sở xây dựng tỉnh:
- Alo, sở xây dựng tỉnh? Tôi ở văn phòng chủ tịch tỉnh…
. . .. . .. . .. . .. . .. . .
. . .. . .. . .. . .. . .. . .
Giờ này khắc này, Từ Quân Nhiên ở xã Trường Thanh huyện Phú Lạc, gọi mấy lãnh đạo trong xã ngày thường rất gần gũi với mình đến phòng làm việc, sau khi nói việc sở xây dựng sẽ phái tổ giám sát công trình đến xã Trường Thanh giám sát thi công chợ nông sản, lại nói mình chuẩn bị đến mỏ than nhỏ gần mỏ than Hồng Tinh xem xét. Theo ý của Từ Quân Nhiên, không chỉ mỏ than nhỏ gần mỏ than, cả trong mỏ huỳnh thạch, tất cả mỏ quặng, hắn đều phải đi xem xét.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, sau Từ Quân Nhiên nói cách nghĩ của mình với nhóm người Thanh Hải và Hoàng Hải, tất cả mọi người đều ngẩn người, Hoàng Hải còn nói ra một câu phản đối.
- Bí thư, ngài không thể mạo hiểm như vậy!
Hoàng Hải nhìn Từ Quân Nhiên lắc đầu một hồi.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con, tôi phải xâm nhập vào mỏ quặng tìm hiểu trực tiếp.
Hắn đã nói những lời như vậy, những người khác tuy muốn khuyên, tuy không nói theo, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sáng ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên liền dẫn theo Hoàng Hải bắt đầu lên núi điều tra nghiên cứu, trước tiên hắn đi loanh quanh gần mỏ huỳnh thạch, nhưng lúc tối khi hắn quay về xã, Cát Đại Tráng tìm đến cửa, ý tứ cũng rất rõ ràng, dứt khoát tỏ vẻ với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, đây là tổ ong vò vẽ, không thể chọc được, mấy vị bí thư trước đều không sửa được việc này. Không bằng cậu thuận nước đẩy thuyền, mỗi mỏ than thu chút phí nhận thầu là được rồi.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, gật đầu không tỏ rõ ý kiến, cũng không nói thêm gì, ngày thứ hai vẫn lên núi điều tra như cũ.
Cuối cùng, sau ba ngày, Từ Quân Nhiên ở cửa phòng làm việc của mình phát hiện một phong thư chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, ở trên chỉ ngắn ngủn mấy câu:
- Họ Từ kia, nếu mày dám cắt đứt con đường tiền tài của ông đây, ông đây sẽ lấy mạng mày!
Không biết ở trên dùng máu gì viết lên.
Chuyện này, cuối cùng khiến Từ Quân Nhiên coi trọng, hắn biết, bản thân đụng tới lợi ích của những người có được lợi ích, những người đó sẽ không ngồi yên được.
- Bí thư, chuyện này không thể coi thường được.
Hoàng Hải nghe tin vội chạy đến văn phòng Từ Quân Nhiên, vẻ mặt khẩn trương nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, khoát khoát tay:
- Tú Anh cùng Vương Hiểu Long điều tra thế nào rồi?
Trước kia hắn sắp xếp Thôi Tú Anh cùng Vương Hiểu Long âm thầm điều tra việc mỏ than xã Trường Thanh, lần trước họ điều tra được bản án người chết kia, bây giờ trong cục vẫn còn tiếp tục điều tra, Từ Quân Nhiên lại để Hoàng Hải điều họ đi.
Hoàng Hải thấp giọng nói:
- Có chút đầu mối, nhưng, bí thư, việc này có nên bỏ qua, tôi nghe Tú Anh nói, bây giờ mỏ than nhỏ của thôn Mã Gia bên kia, vụng trộm tháo chạy.
Từ Quân Nhiên lạnh lùng nói:
- Không cần quản họ, những người này cả ngày chỉ nghĩ xem làm thế nào chiếm được lợi ích của nhà nước, sớm muộn gì cũng xử lý đám khốn nạn đó.
Dừng một chút, hắn chỉ vào bức huyết thư trên bàn mình, dặn dò Hoàng Hải:
- Thông báo xuống dưới, sáng ngày mai mở hội nghị mở rộng Đảng ủy, tôi muốn xem xem, thiên hạ của xã Trường Thanh này, rốt cuộc là của người dân hay là đám sâu mọt lòng tham không đáy kia!
Bí thư có lệnh, người khác tất nhiên không dám không đến. Sáng ngày thứ hai, cán bộ có tư cách tham gia hội nghị mở rộng Đảng ủy toàn xã đều đến phòng họp, Từ Quân Nhiên tất nhiên là người cuối cùng đến, chỉ có điều lúc này hắn không đợi người khác nói xong rồi nói, mà trực tiếp phát biểu luôn.
- Các đồng chí, hôm nay tìm mọi người đến, là có việc muốn nói một chút.
Từ Quân Nhiên ngồi ở vị trí giữa, giơ bức “huyết thư” kia lên, khóe miệng cười lạnh tiếp tục nói:
- Gần đây tôi vẫn luôn điều tra tài nguyên khoáng sản xã chúng ta, nói thật, tôi biết kết quả của việc làm này, chắc chắn sẽ khiến một vài người không thoải mái, nhưng tôi không ngờ, ngày hôm qua, tôi nhận được thứ này, ngay tại cửa phòng làm việc của tôi, các đồng chí!
Nói xong, Từ Quân Nhiên đạp mạnh tay xuống bàn, giọng nói đột nhiên tăng cao, quát lớn:
- Có còn vương pháp nữa hay không!
Trong lòng mọi người rùng mình, tuy Từ Quân Nhiên trẻ tuổi, nhưng dù sao hắn cũng là bí thư huyện ủy bổ nhiệm, nói trắng ra người ta mới là người đứng đầu, thậm chí có người còn công khai khiêu khích người đứng đầu, đây đồng nghĩa khiêu chiến với quyền uy của Đảng!
Tầm mắt Từ Quân Nhiên quét qua, tất cả mọi người cúi đầu, không dám đối mặt với hắn, khi ánh mắt nhìn đến Hồng Thiên Minh trưởng cục công an, Từ Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng nói:
- Cục trưởng Hồng, việc này anh có thể giải quyết không? Nếu anh không giải quyết được, bây giờ tôi gọi điện thoại cho bí thư huyện ủy Lý, hoặc là bí thư Lý tự mình xử lý, hoặc là để Diệp Hữu Đạo đội trưởng đội cảnh sát hình sự đến xử lý!
Mặt Hồng Thiên Minh lúc trắng lúc xanh, Từ Quân Nhiên làm như vậy rõ ràng là đánh vào mặt ông ta, nhưng ai bảo Hồng Thiên Minh xác thực là làm sai chuyện, khiến Từ Quân Nhiên mượn cớ này? Ông cũng chỉ có thể cắn răng gắng gượng trầm giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư yên tâm, trong vòng 3 ngày không bắt được người, lão Hồng tôi tự cởi bỏ mũ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận