Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 780: Gặp bạn cũ

Cái gọi là phái bản địa chính là chỉ những người đã làm việc ở tỉnh Đông Hải một thời gian dài, những cán bộ được thăng chức từ các cấp cơ sở lên tỉnh.
Từ Quân Nhiên cầm ống nghe, trong đầu nhớ lại những lời Sở Văn Thiên đã nói với hắn lúc đầu. Nếu hắn nhớ không lầm, vị phó chủ tịch tỉnh ở đầu dây bên kia là một trong số hai lá cờ lớn thuộc phái bản đại. Thậm chí, Từ Quân Nhiên còn đoán là, lúc đầu Đoạn Văn Kiệt liên thủ với Tương Phương Trọng để đối phó Tiễn Vân cũng chưa chắc là vì có nguy cơ nhắm vào cái ghế của ông ta. Dù sao thì nếu như không có người đứng đầu tỉnh uỷ được trung ương phái tới như Phương Chính, vị chủ tịch tỉnh như Tương Phương Trọng có nhiều khả năng vào tỉnh uỷ, đến lúc đó, Đoạn Văn Kiệt dĩ nhiên sẽ có cơ hội trở thành nhân vật số một lãnh đạo tỉnh.
Chốn quan trường luôn tồn tại quy luật củ cải trắng, chỉ cần có người ra đi sẽ có người khác tới thế chỗ.
Nhưng vấn đề hiện nay là, bí thư Phương Chính đột nhiên xuất hiện ở tỉnh Đông Hải, Tương Phương Trọng tiếp tục làm chủ tịch tỉnh, lúc này Đoạn Văn Kiệt gọi điện cho hắn làm gì?
Từ Quân Nhiên đột nhiên nghĩ ra một suy nghĩ gan dạ. Nếu thật sự như những gì hắn nghĩ, Đoạn Văn Kiệt đang để ý đến vị trí chủ tịch tỉnh, vậy kết quả hiện giờ chứng minh, Đoạn Văn Kiệt đã thất bại. Vì thế, lúc này, Đoạn Văn Kiệt muốn chủ động gọi điện cho hắn, có phải là để ám chỉ giữa Đoạn Văn Kiệt và Tương Phương Trọng tồn tại mâu thuẫn, hoặc nói là Đoạn Văn Kiệt đang tìm kiếm một thế lực mới? Dĩ nhiên, cũng có thể suy nghĩ theo góc độ khác. Người đứng đầu tỉnh uỷ Phương Chính được xem là thế lực bên ngoài, cho dù có vị trí bí thư thứ nhất, nhưng Từ Quân Nhiên hiểu rõ, ở tỉnh Đông Hải, Phương Chính đang thiếu cái gì, cái đó cũng giống hắn, không có căn cứ cơ sở, thậm chí ngay cả một người đắc lực cũng không có. Nếu không cũng không thể một thư ký nhỏ, thư ký chủ tịch tỉnh Trần Tuấn Nho nhìn không thuận mắt. Nếu Trần Tuấn Nho thực sự là người của Phương Chính, ít nhất sẽ không tỏ ra không hài lòng với hắn. Còn Phương Chính sẽ không sắp xếp Trần Tuấn Nho tới Giang Sơn.
Giờ phút này, nguyên nhân Đoạn Văn Kiệt thăm dò hắn có phải cũng đang muốn gửi đến hắn một tín hiệu nào đó không?
Phải biết rằng, nếu Phương Chính đã tỏ rõ ý kiến với Đoạn Văn Kiệt, trên thực tế là tiến hành rút củi dưới đáy nồi với phái bản địa, chỉ một chiêu này thôi cũng đủ để khiến họ tan rã. Nếu thực sự như vậy, chứng tỏ Phương Chính là một cao thủ thâu tóm quyền lực, âm thầm bố trí những quân cờ mấu chốt.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên mỉm cười nói với Đoạn Văn Kiệt:
- Xin chào phó bí thư Đoạn, chú hai của tôi cũng hay nhắc đến ngài.
Có trời mới biết Tôn Chấn An đã từng nói về Đoạn Văn Kiệt với hắn hay chưa, chuyện của hơn 20 năm trước, Tôn Chấn An còn nhớ mới là chuyện lạ.
Đoạn Văn Kiệt cười:
- Có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm. Nói thế nào nhỉ, chúng ta cũng xem như người một nhà.
Từ Quân Nhiên nghe xong lời ông ta nói, trong lòng cười thầm nhưng mặt cũng không tỏ ra gì bất thường. Hắn gật đầu nói với Đoạn Văn Kiệt:
- Dạ được, lúc nào thủ trưởng có thời gian tôi xin theo.
Tuy nói vậy, nhưng Từ Quân Nhiên hiểu rằng, người ta chỉ thuận miệng khách khí mà thôi. Dù sao thì đó là phó chủ tịch tỉnh thường vụ, mời một thư ký như hắn đi ăn cơm gần như là chuyện không thể.
Đoạn Văn Kiệt cười nói:
- Vậy thì tốt, tôi sẽ nhớ lời hứa này.
Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống, đúng lúc đó bí thư Phương Chính đi từ trong văn phòng ra, thấy Từ Quân Nhiên bỏ điện thoại xuống liền cười hỏi:
- Hôm nay bận thế sao?
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Bí thư, đáng nhẽ tôi không nên đưa số điện thoại cho người khác.
Phương Chính xua tay:
- Lúc bắt đầu đều như vậy.
Vừa nói chuyện, ông ta liền nhìn đống hành lý của Từ Quân Nhiên để trong phòng rồi khoát tay:
- Hôm nay cậu tan làm sớm một chút, buổi tối tôi không có việc gì, một lát nữa sẽ về nghỉ. Tiểu Từ, cậu tự sắp xếp cho mình trước, có gì cần giúp đỡ thì cứ bảo tôi.
Từ Quân Nhiên liền vội vàng lắc đầu:
- Bí thư, không cần làm phiền ngài đâu ạ.
Tuy Phương Chính xuất phát từ ý tốt, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không dám làm phiền người đứng đầu như ông.
Phương Chính gật đầu, cũng không miễn cưỡng hắn. Ông ta cười nói:
- Tối nay định làm gì chưa?
Từ Quân Nhiên nói:
- Có một người bạn hẹn ăn cơm.
Phương Chính ngây người, nở nụ cười:
- Tiểu Tằng phải không?
Ông ta biết rõ Từ Quân Nhiên không có người quen trên tỉnh, người thân nhất chỉ có thể là Tằng Văn Khâm.
Từ Quân Nhiên gật đầu, không phủ nhận mà trực tiếp nói:
- Dạ phải. Anh Tằng muốn mời cháu ăn cơm, cháu định ở chỗ anh ấy trước.
Hiện nay, Tằng Văn Khâm đang công tác ở đài phát thanh tỉnh, cũng không biết anh ta nghĩ gì mà lại muốn làm về truyền thông.
Phương Chính gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, để Từ Quân Nhiên tan làm sớm, còn ông ta thì quay người về văn phòng.
5 giờ chiều, Từ Quân Nhiên ra khỏi toà nhà tỉnh uỷ, gọi điện cho Tằng Văn Khâm, hỏi rõ nơi ăn tối rồi ngồi taxi tới khách sạn Hồng Viễn.
Lúc vào khách sạn, Từ Quân Nhiên thấy Tằng Văn Khâm đã tới, trong phòng ngoài Tằng Văn Khâm ra còn có 2 cô gái nữa, một người hắn không quen, một người khác hắn cũng không quen nhưng hắn biết đối phương là ai. Vì chiều này, lúc đọc báo ở văn phòng, Từ Quân Nhiên đã đọc được thông tin về cô gái này. Cô ta là Lưu Băng Tâm MC của đài truyền hình, theo như những gì tờ báo đó nói, cô gái này là mỹ nữ số một Đông Hải.
Dĩ nhiên, Từ Quân Nhiên không biết Lưu Băng Tâm, cũng như tục ngữ đã nói, anh quen người ta nhưng người ta không quen anh.
Lúc Từ Quân Nhiên đi vào, ngoài Tằng Văn Khâm, hai người kia đều đứng dậy, rõ ràng như là đang chào đón hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận