Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 407: Không chịu nhượng bộ.

- Dừng tay lại cho ta!
Vào lúc mà đám người ánh mắt đầy hung hãn chuẩn bị xuống tay, Lý Kiện Nhân chạy chậm lao đến.
- Mấy người các ngươi, tất cả dừng tay lại!
Lúc này con xe mới dừng lại, Lý lão đại vừa mới còn chơi khí thế lúc này đã làm vẻ mặt kinh hoảng, đẩy mạnh cửa xe vội chạy đến trước mặt của Tạ Vĩnh Cường, lấy ra danh thiếp của mình đưa cho y:
- Trưởng phòng Tạ, ngài khỏe chứ, tôi là Lý Kiện Nhân, bình thường vẫn hay chơi ở bên Nam Uyển.
Tạ Vĩnh Cường thò tay nhận lấy cái danh thiếp nhìn qua, trên đó viết Lý Kiện Nhân là ông chủ một công ty buôn bán nào đó, y rất rõ, đoán chừng lại là ỷ vào bối cảnh trong nhà mà tứ phía gây sóng gió, mua quan bán tước, cái gì gọi là công ty mậu dịch gì chứ, nói trắng ra chính là công ty túi da mà thôi.
Danh thiếp kia đưa cho Từ Quân Nhiên, Tạ Vĩnh Cường nhìn thoáng qua Lý Kiện Nhân, cười:
- Là người nhà của bộ trưởng Lý Bộ xây dựng phải không?
Lý Kiện Nhân liền vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng đúng, là tôi là tôi…cha tôi ở nhà hay nhắc tới ngài nhiều lần.
Nghe thấy Tạ Vĩnh Cường biết mình là ai, kích động trong lòng y bộc lộ hết trong lời nói, dù sao mình chỉ là một thiếu gia sung túc, nhưng cái vị ở trước mặt này, chính là người bên cạnh thủ trưởng tối cao, đừng nói là mình, cho dù là cha của mình nhìn thấy người ta, cũng phải khách khí, dù sao hôm nay nhân vật đời trước vẫn còn, bọn họ mới thật sự là trụ cột vững vàng quyết định sự phát triển của quốc gia.
Tạ Vĩnh Cường nở nụ cười:
- Không tệ, gia giáo nhà bộ trưởng Lý thực không hề tệ, con trai có những mấy người, dám nện vào xe của Tào lão nhị, nói ra thì ngươi cũng xem như làm được một chuyện đại khoái nhân tâm. Tào lão nhị cậu không quen biết sao? Chính là em trai của Tào Tuấn Minh, người này hai năm nay đều không ở thủ đô, đợi khi có thời gian anh ta trở về, tôi giúp cậu nói một tiếng, các cậu từ từ giao lưu, nói không chừng anh ta còn phải cảm ơn ngươi.
Những lời nói vừa rồi của y, khiến cho trên trán của Lý Kiện Nhận vã mồ hôi, đang giữa mùa đông lạnh giá mà có thể khiến y ra nhiều mồ hôi như vậy, chắc hẳn lúc này y thực sự thấy sợ.
Tên tuổi của Tào gia y đương nhiên đã nghe nói qua, tuy bộ trưởng Lý là từ ngoại tỉnh được điều đến thủ đô, nhưng Lý Kiện Nhân cũng biết lúc đầu ở thủ đô có tứ đại công tử tiếng tăm lừng lẫy, trong đó lão đại Tào gia Tào Tuấn Minh là người đứng vị trí số một. Hiện tại được điều đến cơ sở làm bí thư huyện ủy, nghe nói trong tổ bộ đã đưa y trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, người ta sau này khẳng định sẽ nhập vào hàng ngũ nhân vật đứng đầu, giống như đứa em quần là áo lượt của Lý Kiện Nhân, đối với đám người Tào Tuấn Minh, ngoại trừ sợ hãi và sùng bái ra, thì một chút ý niệm muốn chống đối cũng không có. Phải biết rằng Trung Hoa là xã hội quan địa phương, bọn họ những người xuất thân từ nhà quan, thì lại càng phải rõ, cán bộ tiền đồ vô lượng ngày sau đủ khả năng sinh ra sức phá hoại to lớn, nếu như là người bình thường, bọn chúng còn có thể ức hiếp một chút, giống như Tào Tuấn Minh dạng đó thì Lý Kiện Nhân ngàn vạn lần không dám trêu chọc vào.
Chuyện này mình làm thì tự mình biết, Lý Kiện Nhân rất rõ ở thủ đô, vũng nước sâu bao nhiêu, đừng nhìn bản thân hiện tại phong quang vô hạn, nhưng đó cũng là vì trong núi không có lão hổ, khỉ một mình xưng vương thì cũng thôi, hôm nay thủ đô thế hệ sau sắc đỏ ngươi có bản lĩnh nếu như tham chính, hoặc là kinh thương, chỉ có bản thân chỉ là kẻ không làm nên trò trống gì, mới ở đây xưng vương xưng bá, đùa giỡn lấy chút uy phong mà thôi.
Nếu thực sự gặp được người đứng đầu gia đình quyền quý, bản thân cũng là mệnh bị giẫm dưới chân mà thôi.
- Trường phòng Tạ, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm.
Lý Kiện Nhân lau mồ hôi, liên tục không ngừng giải thích với Tạ Vĩnh Cường, trong lòng đang mắng chửi tên khốn kiếp kia máu chó phủ đầu, trêu chọc ai không được, hết lần này tới lần khác trêu chọc Tào lão nhị, tên đó ở thủ đô tiếng tăm lừng lẫy Hỗn Thế Ma Vương, nổi danh làm việc chưa bao giờ theo lẽ thường, cũng may mấy năm này chịu khó học hỏi làm xí nghiệp ở Lĩnh Nam, bằng không thì cái thủ đô hiện tại không nhất định là thiên hạ của ai. Nhưng Lý Kiện nhân có thế nào cũng không nghĩ tới, lúc này đây, thủ hạ của mình lại đi trêu chọc phải anh ta.
Tạ Vĩnh Cường cười cười, chỉ vào chiếc xe con phú hào bị nện thành sắt vụn nói:
- Xe đều bị người của cậu đập, còn nói hiểu lầm gì đó sao? Cũng may hôm nay cậu ở đây, nếu không thì không phải chiếc xe này của tôi cũng phải nhường cho người của cậu đập sao? Tôi nói trước, xe này không phải của tôi, gấp quá tôi hôm nay phụng mệnh đi làm việc, lão gia phái người đưa tôi trở về mà thôi. Sự tình chính là như vậy, cậu tự xem mà xử lý, đệ đệ của cậu lá gan cũng không nhỏ, còn định động đến tiểu Từ, ha ha, sau này đợi Tào lão đại trở về tìm cậu, có gan, so với Hoàng Tử Hiên còn hơn thế!
Lời y vừa nói xong, mặt của Lý Kiện Nhân đã tái mét, Lý gia của anh ta có thể đè bản án của đại học Kinh Hoa xuống, nhưng lại không thể làm gì được lão đại Tào gia – Tào Tuấn Minh, chứ đừng nói đến trong lời nói của Tạ Vĩnh Cường còn tiết lộ một tin tức hết sức quan trọng, đó chính là hôm nay em của mình bị đánh, người động thủ dường như cũng có quan hệ với Hoàng gia Hoàng Tử Hiên.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn Lý Kiện Nhân, cười cười, mở miệng nói:
- Tổng Giám Đốc Lý đúng không? Em của cậu hôm nay động thủ với tôi, chúng ta cũng coi như quen biết, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta ngày sau khẳng định còn có lúc gặp lại, tôi khuyên cậu một câu, Lý gia không phải là nơi an toàn nhất trong thiên hạ.
Tào Tuấn Vĩ khoát khoát tay:
- Được rồi, nhanh đi thôi, Tạ lão đại anh tiễn tôi cùng Quân Nhiên, hắn còn phải đi gặp ông ngoại.
Tạ Vĩnh Cường gật đầu, cũng không thèm để tâm đến cái tên Lý Kiện Nhân kia kéo Từ Quân Nhiên cùng Tào Tuấn Vĩ lên xe của mình. .
Ba người lên xe rồi rời khỏi đó, tài xế nhìn thoáng qua Lý Kiện Nhân, khởi động xe con nhanh chóng rời khỏi, đám cảnh sát ở lại hết kịch để xem, cũng đều lên xe rời khỏi, chỉ còn lại Lý Kiện Nhân cùng một đám người con nhà quyền quý quần là áo lượt há hốc mồm, còn có bọn côn đồ đứng nguyên một chỗ ngẩn người, chuyện ngày hôm nay, thật là quỷ dị.
Sau vài phút, hai thanh niên trên cổ còn dính băng gạc, trên cánh tay còn bó thạch cao ngồi xe vội đến chỗ này, một thanh niên từ trong xe chui ra ngoài rõ ràng là bị Từ Quân Nhiên đánh cho một trận, chỉ cần nhìn thấy hắn là đã sợ hỏi:
- Anh, sao lại không đập nữa, hai tên khốn khiếp kia chạy đi đâu rồi?
Lý Kiện Nhân quay người tiến thẳng đến chỗ đứa em, đến trước mặt của y không nói hai lời, giơ tay lên trực tiếp đánh bảy tám cái tát khiến cho em trai của y đầu óc choáng váng.
Em trai bị đánh cho hồ đồ, bụm mặt ngã xuống mặt đất, nhìn thấy Lý Kiện Nhân gương mặt đầy kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn người anh trai này là người yêu thương mình nhất, đến cái ngón tay mình còn chưa chạm qua, đến ngay cả việc mình ở đại học Kinh Hoa gây ra tai họa lớn như vậy, đều được anh trai cùng phụ thân một tay đè xuống, nhưng bây giờ lại vì một lý do vô lý mà lại động thủ đánh mình, y thật sự có chút cảm giác mình bị chịu oan ức:
- Anh trai, anh sao lại đánh tôi? Tôi với Đào tử lại không gây chuyện.
- Đánh ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, đừng tưởng rằng Lý gia chúng ta ở thủ đô có thể đi lại ngang nhiên. Thủ đô lớn hơn nhiều, sau này nhớ rõ cho tôi, tuyệt đối đừng có khiêu chiến với những người mà các ngươi không chọc vào được, xảy ra chuyện có bản lĩnh đừng để lão đây phải ra mặt chùi đít! Tôi thật sự là đen đủi, ngươi nếu như không phải huynh đệ của tôi, tôi sẽ xử ngay tên khốn khiếp nhà ngươi!
Anh ta bên này đang nổi cơn quản giáo em trai, bên kia Từ Quân Nhiên cùng Tào Tuấn Vĩ ngồi ở trong xe của Tạ Vĩnh Cường, cũng cảm thấy rất bùi ngùi.
- Chỗ ngồi của lãnh đạo quốc gia đúng là không tầm thường, tuy nói là chiếc xe nhưng không ra dạng cái xe, nhưng được ngồi cái xe thế này cảm giác thật sự rất khác.
Tào Tuấn Vĩ vuốt ve tấm nệm dựa trên xe con, nhịn không được mà tán thưởng , tí ti cũng không thèm để ý chút nào đến ánh mắt khinh bỉ của Tạ Vĩnh Cường.
Nhìn thoáng qua Tào Tuấn Vĩ, Tạ Vĩnh Cường bất đắc dĩ nói:
- Lão gia nhà các cậu không phải là không có, nhìn cậu hâm mộ kìa, thật không có chút nào giống tư thế một công tử thủ đô. Không biết có ai tin cậu là công tử có tiền nhất thủ đô không.
Đầu của Tào Tuấn Vĩ lắc giống hệt như nhịp gõ của cái trống:
- Sao có thể giống nhau được? Lão gia nhà chúng ta tính tình anh cũng không phải là không biết, xe của ông ấy nếu tôi dám dùng, ông ấy sẵn sàng đánh gãy chân của tôi.
Từ Quân Nhiên cười mỉm, trong lòng tràn đầy sự đồng cảm với Tào Tuấn Vĩ vừa nói, cách nghĩ của lão tiền bối đi trước so với cán bộ sau này thực sự là không giống nhau. Bọn họ đối với chuyện sử dụng xe công cho việc tư khống chế rất nghiêm khắc, giống như những cán bộ kỳ cựu như Tôn lão, ngày thường kiên quyết không cho phép người trong nhà mình tự tiện sử dụng chiếc xe, ngược lại với cán bộ sau này, trên quan trường Trung Hoa mới bắt đầu dần dần loại cao hứng này.
Tạ Vĩnh Cường nhìn về phía Từ Quân Nhiên, vừa cười vừa nói:
- Cậu thử nói xem, Tào lão nhị hồ đồ thì cũng thôi vậy, sao đến cả cậu cũng đi theo gây ồn ào thế hả.
Từ Quân Nhiên cười nhạt một tiếng:
- Chuyện Lý gia lần này, sớm muộn gì tôi cũng phải xử lý y!
Câu này vừa rời khỏi miệng, sắc mặt của Tạ Vĩnh Cường cùng với Tào Tuấn Vĩ đều thay đổi, bọn họ hiểu rõ ý tứ của Từ Quân Nhiên, hắn nói muốn làm, vậy thì chính là ý muốn lật ngã triệt để Lý gia, chẳng lẽ Từ Quân Nhiên này lại điên rồi sao? Thực sự muốn vì nữ sinh đại học Kinh Hoa kia mà ra mặt?
Bọn họ nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên lại không nói gì thêm, mà khi bắt đầu đánh giá về con xe hồng kỳ này, trông cũng không lớn, gần giống như các xe khác, chỉ có điều trình độ của lái xe thực sự không tồi chút nào, có thể nhìn ra được là từ bộ đội ra, lái xe đều rất chắc, ổn định, tuân thủ luật giao thông một cách nghiêm chỉnh, hơn nữa điều đặc biệt thú vị là, thiết bị chắn gió phía dưới của chiếc xe chỉ là dán một cái dấu hiệu bình thường mà thôi, không hề giống như nhiều chiếc xe con ngang ngược hoành hành ở thủ đô, dán loạn một đống giấy chứng nhận ra vào, nhưng cái chứng nhận bình thường này, lại khiến cho bất cứ cảnh sát nào cũng không dám động tay ngăn xe lại, bởi vì cái chứng nhận ra vào này, là ra vào thủ đô trong nam hải.
Có đôi khi, sự lợi hại của khiêm tốn mới thật sự là khoe khoang.
- Quân Nhiên, cậu phải nghĩ cho kỹ, cậu nếu như thực sự muốn gây với Lý gia, tương đương với việc cậu gây họa cho chính mình đấy.
Tào Tuấn Vĩ khuyên từ Quân Nhiên, y cũng rất rõ tính khí của Từ Quân Nhiên, thực sự muốn đấu cùng với Lý gia, sau cùng khẳng định sẽ chết, cái kiểu đấu đá giữa đám con nhà vương quyền có hơi khác, đó là cuộc đấu tranh chính trị không chết không thôi.
Tạ Vĩnh Cường cũng chau mày nói:
- Lý gia có một cấp phó bộ, ở bộ ủy còn có mấy cấp cục, sức ảnh hưởng cũng không tệ, Quân Nhiên cậu một khi động vào, có chút tùy tiện đó.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Yên tâm đi, hai vị đại ca, tôi tự có cách.
Tào Tuấn Vĩ bất đắc dĩ khẽ cắn môi:
- Được rồi, chuyện này tính cho một mình tôi, chính là tôi kéo cậu vào chuyện này, tôi không thể nhìn cậu một mình tiếp tục chơi với bọn chúng, nếu có chỗ nào cần đến tôi cậu cứ nói, dù sao những năm gần đây cũng kiếm được không ít, cùng lắm bị lão gia đáng cho một trận bằng dây da là xong thôi.
Ở trong mắt của y, bản thân thà cùng với Từ Quân Nhiên bị đánh, cũng tuyệt đối không thể để cho Từ Quân Nhiên một mình đi mạo hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận