Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 770: Tổ chức nói chuyện

Ra khỏi phòng làm việc của Đổng Thanh, Từ Quân Nhiên bấm điện thoại gọi cho Sở Văn Thiên. Năm kia, y đã được một vị lãnh đạo tỉnh Đông Hải đánh giá cao và được làm thư ký. Hôm nay, vị lãnh đạo kia đang học lớp tập huấn cán bộ cấp tỉnh ở trường Đảng của Thủ đô nên y với cương vị thư ký, tự nhiên cũng về tới Thủ đô.
Vào lúc này, Sở Văn Thiên đang ở chỗ của tỉnh Đông Hải tại thủ đô viết văn bản, tài liệu. Gã phục vụ vị lãnh đạo kia không phải tới học tập. Vị đó, có rất nhiều công việc phải xử lý. Gã là thư ký, tự nhiên cũng bề bộn công việc. Điện thoại di động của gã mấy ngày nay không đổ chuông rồi. Cho nên, lúc này tiếng chuông điện thoại với gã có phần lạ lẫm. Nghe tiếng chuông vang lên cả buổi không có ai nghe, gã còn nói với đồng sự trong văn phòng “mọi người, điện thoại của ai đang đổ chuông đấy”. Tất cả mọi người đều cầm điện thoại của mình ra, sau đó có người cười, nói:
-Sở Phó trưởng phòng, là điện thoại của anh đấy.
Sở Văn Thiên làm thư ký cho vị lãnh đạo kia. Không lâu sau, gã cũng được đề bạt làm Phó trưởng phòng rồi.
Vị lãnh đạo kia ở là bí thư thị ủy thành phố Đông Hải của tỉnh Đông Hải. Đông Hải là Thành phố cấp phó tỉnh. Tất cả chế độ xây dựng đối chiếu thấp hơn cấp tỉnh. Thấp hơn hoặc cao hơn là đặc sắc trong quan trường Hoa Hạ. Một số đơn vị cấp phòng ban lại có người đứng đầu là cấp phó sở. Một số đơn vị cấp ty, sở cũng có người đứng đầu là cấp phó bộ, gọi là cao phối. Bây giờ, ở bên trong công – kiểm – pháp tư. Viện Kiểm sát cùng pháp viện cũng đều là cao phối. Tình huống thấp cũng có, nhưng bình thường sẽ không được nhắc tới. Không được nhắc tới, đó là cảm giác kém một đoạn. Quan chức, bị cấp trên gọi thì người bị gọi trong nội tâm cũng cảm giác khó chịu. Ví dụ như một vị thấp xứng cán bộ cấp phòng, trên thực tế là phó phòng sẽ in danh thiếp là Lý trưởng phòng, sau đó, phía dưới đánh dấu ngoặc ghi chú rõ hai chữ thấp xứng? Chắc chắn sẽ không. Thấp xứng Cục trưởng cũng có thể hiểu thành Trưởng phòng cao xứng. Nó hoàn toàn được quyết định bởi từ góc độ nào mà nhìn nhận vấn đề. Còn Thành phố, trên danh nghĩa là Thành phố, nhưng thực ra lại là thấp xứng Thành phố, chỉ có cấp Phó Ty hoặc Sở. Khác nhau lớn nhất là Thành phố lớn là Thành phố trực thuộc Trung ương. Thành phố trực thuộc Trung ương chính là cấp bộ, so với bình thường thì là cấp cao hơn tỉnh bộ. Kế hoạch cho từng hạng mục cùng công việc quản lý Thành phố là thuộc về cấp bộ thấp xứng, thực ra là cấp bộ phó. Như, nếu nhìn theo góc độ khác cũng có thể cho là cấp sở cao phối.
Thành phố Đông Hải thuộc về tỉnh, nhưng không phải lên kế hoạch từng hạng mục, cũng không phải kinh quản thành phố. Trong thành phố, tất cả cơ cấu, đối chiếu tỉnh bộ để xây dựng. Thành ủy có văn phòng, chính quyền thành phố cũng có văn phòng. Nhưng, thành phố Đông Hải thuộc về thấp xứng. So với tỉnh bộ thì nó thấp hơn nửa cấp. Bởi thế nên văn phòng Thành ủy trên danh nghĩa là văn phòng như thực tế lại là cấp phó phòng tương ứng với phòng khác. Và, tự nhiên cũng thấp nửa cấp rồi.
Hiện nay, Sở Văn Thiên là Phó văn phòng Thành ủy, trên thực tế cũng là Trưởng phòng. Nghe xong, mới nhớ đúng là điện thoại của mình đổ chuông, gã đang ở đây cả buổi tìm kiếm tài liệu bèn lấy điện thoại ra xem ai gọi tới thì thấy là Từ Quân Nhiên. Gã đã biết Từ Quân Nhiên bị tạm thời ngừng công tác. Nên gã coi người này đang rảnh rỗi chứ không có chuyện gì qua trọng. Do đó, gã miễn cưỡng trả lời một tiếng.
- Anh ba, sao vội vàng thế ?
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói.
Sở văn Thiên cười ha ha:
-Thế nào, có chuyện gì?
Quan hệ của hai người, dù ở chỗ nào họ cũng nói chuyện rất tự nhiên.
Từ Quân Nhiên nói:
-Chúng ta tìm một chỗ nào để uống rượu có được không?
Sở Văn Thiên sững sờ, theo bản năng, gã hỏi lại:
-Có chuyện gì tốt sao?
Gã biết rõ, Từ Quân Nhiên không vô duyên vô cớ lại tìm mình đi uống rượu. Nếu như không phải có việc đại sự gì thì không thể có cú điện thoại này.
Từ Quân Nhiên vừa định giải thích, lời nói đã ra tới đầu lưỡi nhưng hắn lại nuốt vào. Hắn thấy chuyện này rất rườm rà, liền áp dụng một phương thức đơn giản nhất dứt khoát với chỉ một nụ cười rồi nói tiếp:
-Anh đang ở đâu, tôi tới đón anh nhé.
Sở Văn Thiên nghe xong trong lòng hơi nghi ngờ. Nghe Từ Quân Nhiên nói sẽ lái xe tới đón, gã do dự vì không muốn trả lời mình đang ở đâu. Song, gã cũng không muốn trả lời đồng ý hay từ chối. Bất luận cái gì gã cũng không muốn nói một tiếng nào vì ngại phải giải thích rườm rà. Hắn cũng biết, mấy năm nay kiếp sống quan trường làm cho mình thiếu quyết đoán và đã trở thành người lười rồi. Cái lười này, không phải thể lực lười mà là tinh thần lười. Một người, nếu tinh thần lười biếng thì đồng nghĩa với tinh thần tử vong. Đây là một trạng thái cực kỳ đáng sợ. Sở Văn Thiên cũng biết rõ trạng thái này đáng sợ nhưng bất lực không thay đổi được.
Bây giờ, Từ Quân Nhiên gọi, gã vẫn miễn cưỡng ừ một tiếng. Sau đó, dập máy.
Từ Quân Nhiên lái xe tới nơi xử lý công việc tại chỗ của tỉnh Đông Hải. Hắn gọi điện cho Sở Văn Thiên nói là mình đang chờ. Trong lúc chờ đợi, điện thoại của hắn đổ chuông. Hắn mở máy nghe, đó là cuộc gọi từ điện thoại từ văn phòng.
-Xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên.
Hắn bình tĩnh nói.
-Đồng chí Từ Quân Nhiên, tôi là Vương Duy Mậu.
Trong điện thoại, là giọng giọng, tiếng Chiết Giang.
Từ Quân Nhiên thấy bất ngờ. Hắn nhớ đây là Phó chủ nhiệm văn phòng được phân công quản lý nhân sự.
-Vương chủ nhiệm! Anh khỏe chứ, anh có dặn dò gì sao?
Hắn khách khí nói, trong nội tâm nghĩ không biết có chuyện gì. Bởi bình thường, hắn và Vương Duy Mậu không có lý do gì để gặp nhau. Bỗng nhiên, hắn gọi điện thoại cho mình?
Vương Duy Mậu tiếp tục nói:
-Tôi vừa mới nhận điện thoại của bộ Trung tổ nói ngày mai có lãnh đạo tỉnh Đông Hải muốn gặp anh để nói chuyện.
Lập tức Từ Quân nhiên thấy ngây ngẩn cả người. Bộ trung tổ? Lãnh đạo tỉnh Đông Hải tìm mình để nói chuyện?
Do dự một lát, hắn hỏi:
-Vương chủ nhiệm, là ai muốn gặp tôi vậy?
Vương Duy Mậu dừng lại một chút, rồi trả lời:
-Là Trần bí thư trưởng trong thường ủy tỉnh ủy Đông Hải.
Từ Quân Nhiên rướn mày. Là Trần Bí thư trưởng tỉnh ủy? Đường đường, lãnh đạo tỉnh Đông Hải gặp hắn – một học viên của trường Đảng. Tin này hơi khó tin. Mình là người nhà của Tôn gia. Giới lý luận của Thủ đô đã có chấn động không nhỏ. Một cấp phó Tỉnh ủy thường ủy gặp mình – địa vị cách xa quá lớn. Đối với vị kia, Trần Bí thư trưởng mà nói, lại là pháo cao xạ đánh con ruồi – rất thấp xứng. Việc này nghĩ như thế nào đều không lý giải được. Nếu như không phải biết rõ Vương Duy Mậu là người luôn nghiêm túc thì Từ Quân Nhiên đã hoài nghi là hắn chơi mình.
Nghĩ nghĩ, rồi Từ Quân Nhiên hỏi:
-Chủ nhiệm, có thể tiết lộ một chút hay không, Trần Bí thư trưởng tìm tôi có việc gì vậy?
Vương Duy Mậu đáp:
-Việc này tôi cũng không biết rõ lắm. Tóm lại, anh đi thì biết.
Từ Quân Nhiên im lặng. Xem ra, chính mình, ngày mai phải đến Bộ tổ chức rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận