Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 819: Có cần anh đưa em về nhà không?

Môi trường sống có thể thay đổi tính cách của một người. Nói thẳng ra, môi trường xung quanh sẽ làm cho một người hình thành lên cách xử lý công việc.
Cũng giống như Điền Hoài Nhân và Hà Tiểu Đào trong lúc này. Nếu như lúc đầu, bọn họ chỉ xem Từ Quân Nhiên như bạn của Tằng Văn Khâm cho nên mới nói một vài lời tôn trọng. Vậy thì hiện giờ, thái độ của hai người lập tức thay đổi. Đó là, xen lẫn với sự nhiệt tình là cảm giác sợ hãi. Dù gì người trước mặt mình cũng là người có thể gây ảnh hưởng với người đứng đầu tỉnh ủy Phương Chính. Dựa vào thân phận “con cháu các cụ” của bọn họ cũng có thể lên mặt được với những cán bộ bình thường. Nhưng bọn họ vẫn chưa có đủ tư cách đó với Từ Quân Nhiên.
- Trưởng phòng Từ, thật ngại quá! Vừa rồi…
Điều Hoài Nhân tỏ vẻ có lỗi nói. Vừa rồi thái độ của gã không cung kính Từ Quân Nhiên cho lắm. Chuyện vỗ vai thì cũng thôi nhưng không ít lời không nên nói gã cũng đã nói.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Không vấn đề gì. Chúng ta đều là bạn mà. Sau này còn phải nhờ đến anh Điền nhiều.
Đây cũng là lời mà Điền Hoài Nhân vừa mới vỗ ngực đánh cược. Gã nói, Từ Quân Nhiên có gặp phải rắc rối gì thì cứ tìm gã là được.
Vốn dĩ, gã cho rằng ấn tượng của Từ Quân Nhiên với gã cũng không tồi. Lại thêm phần, hắn là bạn của Tằng Văn Khâm. Cho nên, Điền Hoài Nhân mới dám mạnh miệng như vậy.
Nhưng giờ ngược lại làm cho gã mất mặt. Đây là Thư ký của người đứng đầu Tỉnh ủy. Hắn chỉ cần để lộ thân phận ra bên ngoài sẽ có rất nhiều người muốn giúp đỡ chứ cũng không đến lượt bản thân mình.
Thế nhưng gã cũng hiểu Từ Quân Nhiên không có ác ý. Nếu không Tằng Văn Khâm cũng không giới thiệu hắn với mình.
- Tôi bảo các cậu khách sáo như vậy làm gì?
Tằng Văn Khâm cười ha ha nói với mấy người.
- Nếu đã là bạn đừng nói nhiều những lời vô dụng như vậy làm gì. Quân Nhiên là em của tôi giống như anh em ruột trong nhà vậy. Sau này, có chuyện gì mọi người cùng giúp đỡ nhau là được rồi.
Ông ta đã nói như vậy rồi mọi người cũng không còn gì để nói thêm nữa. Tất cả cùng nhau uống rượu.
Tuy Hoàng Tử Hiên do Hà Tiểu Đào mời tới nhưng cũng không có nghĩa là anh ta chết cũng ôm đùi Hoàng Tử Hiên. Dù sao, đối với người như gã chỉ cần không phải lựa chọn đứng trong phe phái nào thì Hà Tiểu Đào bằng lòng kết bạn với bất kỳ ai. Hơn nữa, gã cũng phải nể mặt Tằng Văn Khâm.
Về phần Điền Hoài Nhân thì càng không cần nói. Xuất thân của gã quyết định việc gã hiểu rõ Từ Quân Nhiên hơn Hà Tiểu Đào một chút. Vừa rồi không nhớ ra tên của Từ Quân Nhiên. Bây giờ nhớ ra, Từ Quân Nhiên chính là người được bố gã Điền Ái Quốc hết lời khen ngợi. Hôm đó sau khi về nhà, bố gã đã nhắc đến thư ký mới của Bí thư Phương Chính. Nghe nói, hắn là con cháu của vị quan lớn nào đó ở Bắc Kinh. Hơn nữa, hắn cũng rất tài hoa. Thật không ngờ giờ hắn lại đang đứng trước mặt mình. Mình quả là có mắt mà không thấy thái sơn.
Sau khi nhóm người nói chuyện, không khí của bữa tiệc càng lúc càng náo nhiệt. Người thì ca hát, người thì nói chuyện, người lại uống rượu. Lại có một nhóm người thân thiết đang nghĩ tới việc sau đây sẽ đi đâu chơi sau bữa tiệc.
Từ Quân Nhiên đi WC một lát. Kết quả là rượu uống vào thì nhiều mà đi tiểu ra thì không được bao nhiêu. Nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng động như có người đang đứng đợi ở bên ngoài.
Rồi sau đó lại có người nói nhỏ ngoài cửa:
- Anh nhìn thấy ai? Ai? Người ngồi ở ghế sa lon thứ hai tên là Phương gì đó. Có phải là con gái đầu của Phó Bí thư? Anh thích cô ta cái gì? Gợi cảm? Cô ta có cặp đùi rất dài sao?
- Đối với tôi thì người con gái tên là Lý Tư Kỳ hấp dẫn hơn một chút. Tôi có thể mời cô ấy ngày mai đi ăn đồ tây với tôi. Thế này, tôi có thể chứng minh cho các anh thấy. Việc anh cần làm là quay về nói với mấy tên khốn kia. Tôi có thể đánh cược với mấy người bọn họ. Nhưng tôi phải nhắc anh một câu: đừng xem thường người con gái họ Lý đó. Anh không thấy Hoàng Tử Hiên nhìn Lý Vân với con mắt như thế nào sao?
- Hi hi, đúng rồi. Trong các anh ai còn loại thuốc đó? Cho tôi một ít. Lát nữa tôi cho vào rượu của cô ta một chút. Tối tôi không chơi cùng các anh nữa.
Tên khốn!
Từ Quân Nhiên lạnh lùng mắng trong bụng một câu. Hắn kéo cửa đi ra thình lình nhìn thấy mấy người đàn ông ăn mặt gọn gàng đang nói chuyện gì đó. Người đối diện với hắn chính là người vừa nói chuyện với Tô Dương và Lý Tư Kỳ. Từ Quân Nhiên chú ý tới gã một chút. Mấy người này đều là những người nói chuyện rất hăng say với Hoàng Tử Hiên.
Tất cả bọn họ từ nhà vệ sinh đi ra. Bọn họ hơi sững sờ khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên là người đang nói chuyện với Tằng Văn Khâm và Điều Hoài Nhân. Bọn họ cười với hắn như lời chào hỏi.
Dù sao họ cũng biết được thân phận của Tằng Văn Khâm và Điều Hoài Nhân. Nếu đã là bạn của những người đó thì cũng phải nể mặt một chút.
Từ Quân Nhiên đảo qua mắt nhìn mấy người đó một chút, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Làm người cần phải sống có phúc một chút thì sẽ tốt hơn.
Nói xong, hắn không cần để ý đến biểu hiện kinh ngạc của mấy người kia liền đi thẳng ra ngoài.
Mấy người đó nhìn nhau. Có chút cảm giác cổ quái với người thần bí này.
Từ Quân Nhiên trở về ngồi lên ghế sa lon nhìn thấy Tô Dương đang hoa chân múa tay nói chuyện với mấy người. Hắn không nhịn được lắc đầu liên tục: người phụ nữ này đúng là ngốc thật mà! Không thấy những người vây quanh cô ta chỉ là xem trọng cơ thể cô ta hay sao? Một lòng muốn chen chân vào thế giới thượng lưu nhưng lại không hiểu trong mắt bọn họ cô ta rốt cuộc là cái gì.
Còn đối với những người vây quanh Hoàng Tử Hiên, Từ Quân Nhiên cảm thấy lạnh hết cả người. Động cơ của đám người đó căn bản là như tâm của Tư Mã Chiêu. Từng người, từng người đều như một loài động vật đặt suy nghĩ của mình dưới nửa thân dưới cơ thể.
Mấy người mà Từ Quân Nhiên gặp được trong nhà vệ sinh sau khi quay ra ngồi cách Từ Quân Nhiên không xa. Bọn họ liếc nhìn qua Từ Quân Nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trong số đám người đó chủ yếu lấy Hoàng Tử Hiên là trung tâm. Hoàng Tử Hiên không ngừng nói ba hoa khoác lác với những người xung quanh. Trong hoàn cảnh như thế này một Trưởng ban thư ký như Hoàng Tử Hiên tự nhiên sẽ trở thành nhân vật nổi bật. Thêm vào thân phận và hoàn cảnh gia đình của gã thì những người xung quanh tự nhiên sẽ nịnh bợ gã nhiều hơn. Thế nhưng, thỉnh thoảng cũng có người đi ra nhập vào nhóm người chỗ Tô Dương và Lý Tư Kỳ.
Những người này hòa vào dòng người nói chuyện về tình hình chính trị đương thời, nói về lịch sử không chút ngại ngần. Có khi xen lẫn vào mấy câu hài hước hoặc những cử chỉ nhẹ nhàng đều có thể làm cho những người phụ nữ xung quanh cười. Những người phụ nữ này tỏ ra ngưỡng mộ. Ánh mắt của bọn họ rất khó hiểu xen lẫn một ánh mắt như rất giảo hoạt.
Bất kể là người phụ nữ như thế nào thì cũng không thể chống lại loại đàn ông như vậy.
Tô Dương rất thích cảm giác đó. Một đám đàn ông có địa vị cao cao tại thượng vây quanh mình như muôn vì sao vậy quanh ông trăng.
Lý Vân thờ ơ với tất cả xung quanh. Trong lòng lạnh lẽo vô cùng.
Cô ta đi lên từ Lĩnh Nam, thân phận cũng ở đó mà đi lên. Đối với hoạt động “săn gái” mấy năm nay của những công tử bột cũng đã nghe nói nhiều. Đặc biệt là theo sự phát triển của nền kinh tế những thanh niên ở Hoa Hạ ngày càng thích tiệc tùng. Trong xã hội lại có những người phụ nữ thích làm những chuyện như vậy. Những buổi tiệc là cơ hội để kết giao với những nhân vật lớn. Những người được xem là “con cháu các cụ” xung quanh cô ta cũng không ngoại lệ. Thỉnh thoảng vẫn có những chị em tốt nói với Lý Vân có những kẻ ở trong quán ba hoặc lợi dụng bữa tiệc “săn gái” thành công.
Lý Vân hiểu rõ tâm trạng muốn “săn gái” trong bữa tiệc của đám người đó. Cho nên, cô ta vẫn luôn giữ khoảng cách với những người đó. Nhưng có thể thấy một số cô gái càng nói chuyện thì càng hứng thú, càng có tư tưởng muốn kết bạn.
Mấy người nước ngoài tự nhiên cũng tham gia vào cuộc nói chuyện. Một đám người ở cạnh nhau nói chuyện xôn xao.
- Thật xin lỗi, tôi không thể uống được nữa.
Nói chuyện vui vẻ thì đương nhiên sẽ cần phải uống rượu. Lý Tư Kỳ nhìn mấy người đàn ông bao quanh mình cùng Tô Dương, tôn trọng uống hết ly này đến ly khác. Cô ta có cảm giác đầu mình có chút choáng váng. Cô ta không giống như Tô Dương một lòng một dạ muốn uống rượu. Lý Tư Kỳ không muốn thất thố trước mặt mọi người.
Cô ta cầm ly rượu trên tay khéo léo từ chối. Lý Tư Kỳ có chút choáng váng đi về phía Tô Dương nói nhỏ:
- Dương Dương, chúng ta về đi thì hơn.
Tô Dương nhíu mày. Cô ta vừa giao lưu được với công tử con trai của Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cho nên không muốn dời khỏi đó. Hơn nữa, cũng chỉ là uống rượu thôi có gì mà ghê gớm chứ. Thế nhưng cô ta cũng biết Lý Tư Kỳ không uống được nhiều cho nên lắc lắc đầu nói:
- Tôi đứng thêm ở đây một lát, cô ra ghế ngồi chờ tôi một lát được không?
Lý Tư Kỳ thở dài một hơi, không muốn nói lại chỉ có thể chọn đi đến bên cạnh ngồi xuống. Yên lặng ngồi nhìn Tô Dương trò chuyện vui vẻ với những người đó.
Cô ta hiểu được suy nghĩ của Tô Dương không có gì hơn là chuyện gia đình. Cô ta luôn hy vọng có thể được gả vào một gia đình giàu có. Bình tĩnh suy xét, lúc đầu khi gặp Tô Dương cô ta không phải là người như vậy. Nếu như không phải trong trường xảy ra chuyện kia Tô Dương cũng sẽ không biến thành con người như vậy. Lý Tư Kỳ vẫn thường nghĩ: nếu bạn trai của Lý Tư Kỳ không bị thiên kim của vị lãnh đạo cấp Phó ban đoạt đi thì có lẽ Tô Dương cũng không nóng lòng có được thành công như bây giờ. Đương nhiên, cuộc đời không có nhiều từ “nếu như”. Hiện thực cuộc sống như từng cái tát, tát vào mặt cô ta. Cô ta không chút kêu đau chỉ có quyết chí tiến lên.
Người đàn ông không bao giờ chê người phụ nữ quá giỏi cũng giống như phụ nữ không bao giờ chê quần áo quá đẹp. Phụ nữ từ chối bộ quần áo đẹp chỉ có hai nguyên nhân: một là do giá cả, hai là mặc không vừa. Một người đàn ông từ chối một người đàn bà bình thường cũng vì hai nguyên nhân này.
Lý Tư Kỳ hiểu đối với Tô Dương hiện nay mà nói: bộ quần áo là đàn ông hiện giờ không có hợp với mình hay không không quan trọng nữa mà quan trọng là giá cả có hợp hay không.
- Đang nghĩ gì vậy?
Trong lúc Lý Tư Kỳ đang nghĩ lung tung bên tai vang lên một âm thanh nhẹ nhàng.
Ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Từ Quân Nhiên mỉm cười với mình. Trên tay hắn còn cầm một ly nước trắng, bên cạnh không có ai. Xem ra hắn cố ý đến thăm mình.
- Trưởng phòng Từ, sao anh lại qua đây?
Lý Tư Kỳ có chút bối rối hỏi Từ Quân Nhiên, chân tay luống cuống mời Từ Quân Nhiên ngồi xuống.
Đối với Lý Tư Kỳ mà nói gả vào gia đình giàu có cũng không có gì đáng ngưỡng mộ cả. Giàu có bình thường mà yên ổn mới là mơ ước của cô ta. Đối diện với người lãnh đạo như Từ Quân Nhiên cô ta thường có cảm giác căng thẳng. Cái cảm giác đó giống như suy nghĩ của một con thỏ.
Từ Quân Nhiên cười nhẹ nhàng, nhún vai nói với Lý Tư Kỳ:
- Có cần anh đưa em về nhà không?
- Cái gì?
Trong chốc lát Lý Tư Kỳ ngây cả người ra.
PS: Hi VIP, em là người biên mới của bộ này, có thể sẽ có vài chỗ xưng hô không thống nhất với các biên trước, cũng có thể từ dùng chỉ chức vụ sẽ khác. Em chưa biết Từ Quân Nhiên làm cho Đảng hay Chính quyền, nếu Đảng thì gọi là Trưởng ban, chính quyền sẽ gọi là Trưởng phòng. Riêng về hệ thống chức vụ quan trường TQ thì em tự tin là có kinh nghiệm, hi vọng, sẽ đưa các vị trí về đúng tên gọi. Nhưng quan trọng hơn, em sẽ tập trung dứt điểm sớm bộ này. Cho em bỡ ngỡ/sai sót thêm vài chap, em sẽ định hình tốt hơn tuyến nhân vật/tình tiết/xưng hô…
Tks all!
Thánh cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận