Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 627: Tăng thêm sức mạnh.

Giờ phút này, đối với với Từ Quân Nhiên, quả thật Bạch Lâm có một cảm giác rất khó tả.
Dù sao, từ một vài tình huống mà Từ Quân Nhiên cho thấy, vị chủ tịch huyện mới này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
- Bí thư khách sáo quá, đây là chuyện của huyện Nhân Xuyên chúng ta, dĩ nhiên tôi phải để ý rồi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười nói với Bạch Lâm.
Bạch Lâm suy nghĩ trong giây lát rồi hỏi Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện Từ, cậu chắc chắn về chuyện này chứ?
Dù sao, chuyện này cũng liên quan đến lãnh đạo cấp quốc gia, ông ta không thể không thận trọng. Ngộ nhỡ Từ Quân Nhiên nhớ nhầm, hoặc làm sai ở bước nào đó, chỉ sợ cuối cùng sẽ không thể nào giải quyết nổi chuyện này.
Từ Quân Nhiên cười ha hả, suy nghĩ một lát rồi nói với Bạch Lâm:
- Bí thư, tôi gọi điện thoại được chứ?
Bạch Lâm nghe vậy thì giật mình, nhưng rồi cũng gật đầu ngay lập tức:
- Cậu dùng đi, gọi gần hay gọi đường dài đều được.
Ông ta đã lờ mờ đoán ra, chắc Từ Quân Nhiên gọi cho người nhà họ Tào.
Quả nhiên, ở trước mặt anh ta, Từ Quân Nhiên bấm một dãy số. Sau khi đầu dây bên kia có người nghe, giọng người đó có vẻ nghi ngờ:
- Xin chào, tôi là Tào Tuấn Minh.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Anh hai, em là Từ Quân Nhiên đây.
- Quân Nhiên à.
Rõ ràng, giọng nói của Tào Tuấn Minh đã thoải mái hơn rất nhiều, từ trong ra ngoài đều tỏ ra rất vui vẻ:
- Tiểu tử này, nghe chú Trần nói em bị chuyển đi nơi khác. Sao rồi, có cảm tưởng gì?
Lúc trước, anh ta gặp Trần Tinh Duệ đi họp, nghe Trần Tinh Duệ nhắc đến việc Từ Quân Nhiên bị điều chuyển công tác. Nhìn nhận từ góc độ của Tào Tuấn Minh, anh ta hy vọng Từ Quân Nhiên có thể giấu tài trong một khoảng thời gian, vì gần đây tình hình trên Thủ đô không ổn cho lắm, có rất nhiều tranh luận liên quan đến vấn đề cải cách, mở cửa.
Từ Quân Nhiên gật đầu cười:
- Yên tâm đi anh.
Hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục nói:
- Đúng rồi, có chuyện em muốn nói với anh. Một lát nữa, anh giúp em gọi điện lên trên Thủ đô nghe ngóng chút chuyện.
Tào Tuấn Minh ngây người trong giây lát rồi mới nhận ra, chắc chắn Từ Quân Nhiên không vô duyên vô cớ gì gọi điện cho anh ta. Anh ta trầm giọng nói:
- Có chuyện gì vậy? Ở đó lại có người bắt nạt cậu sao?
Anh ta coi Từ Quân Nhiên là em ruột của mình, dĩ nhiên không cho phép có người nào dám bắt nạt hắn. Anh ta hừ lạnh nói:
- Tuy chú Trần không tiện trực tiếp ra mặt chăm sóc cậu, nhưng nếu có người cố ý gây phiền phức cho cậu, cậu cứ gọi điện thoại cho chú ấy. Từ trên tỉnh xuống, cho dù có là ai đi chăng nữa thì cũng phải nể mặt chú Trần.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Anh, thật sự không có gì đâu. Em ở huyện Nhân Xuyên gặp phải một chuyện mới…
Nói xong, hắn kể lại mọi chuyện cho Tào Tuấn Minh nghe, cuối cùng còn vừa cười vừa nói:
- Em còn hiếu kỳ rằng, rốt cục là anh hay anh hai đã cho em một đứa cháu như thế cơ chứ…
Đầu dây bên kia, một lúc lâu sau, Tào Tuấn Minh vẫn không nói gì. Đợi đến khi Từ Quân Nhiên nói xong, anh ta mới lên tiếng:
- Người đó chắc chắn không phải con cháu nhà họ Tào. Phần lớn con cháu nhà họ Tào cậu đều gặp qua rồi mà. Anh cũng không nghe nói đợt này có người tới khu Đông Bắc.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Được rồi, nếu anh nói không có, em sẽ bắt người như thường lệ thôi.
Hai người nói chuyện một lát, Tào Tuấn Minh mới tắt máy.
Từ đầu đến cuối, Từ Quân Nhiên đều để điện thoại ở chế độ loa ngoài để Bạch Lâm nghe.
Chờ đến khi Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống, hắn mới nói với Bạch Lâm:
- Bí thư Bạch, ngài thấy chuyện này có còn nghi vấn gì nữa không?
Bạch Lâm đờ đẫn gật đầu:
- Chủ tịch Huyện, nếu cậu đã xác định như vậy thì chúng ta không cần chần chừ thêm nữa, phải mau chóng để công an huyện đi bắt người. Tên tiểu tử đó có một căn phòng trong thành phố, tôi đã tới mấy lần, cũng có quan hệ với bên phía thành phố. Sau khi người của công an huyện bắt được y sẽ đưa y về huyện chúng ta để thẩm tra.
Từ Quân Nhiên gật đầu đồng ý. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói với Bạch Lâm:
- Chuyện này bí thư cứ tự mình bố trí đi. Tốt nhất là tôi không nên tham gia vào. Tôi chỉ có một yêu cầu, cho dù lúc bắt được gã, truy ra bao nhiêu khoản nợ nhưng cũng nhất định phải cố gắng giải quyết việc của nhà máy day đây trước. Ngài thấy thế nào, bí thư?
Từ Quân Nhiên có tính toán cho riêng mình. Dù sao, hắn đã hứa với những công nhân ở nhà máy day đây, trong vòng 3 ngày sẽ giải quyết vấn đề tiền lương của họ. Tuy nói rằng hiện nay đã chứng minh được tên kia là kẻ lừa đảo, nhưng Từ Quân Nhiên không dám bảo đảm, sau khi mấy người đó biết chân tướng sự việc, nếu không lấy được lương, không biết họ sẽ làm ra những chuyện gì. Vì thế, trước chuyện này, hắn phải để mọi chuyện ổn định trở lại, do đó, hắn mới đặt ra yêu cầu này với Bạch Lâm.
Không ngờ, Bạch Lâm lại gật đầu, trực tiếp đồng ý:
- Không thành vấn đề, ý kiến của chủ tịch huyện rất có lý, tôi đồng ý.
Nếu hai người đã đạt được ý kiến chung, chỉ cần đợi cảnh sát từ công an huyện tới mà thôi.
Chưa tới nửa tiếng sau, một đại đội cảnh sát được võ trang đầy đủ đã tới cửa nhà họ Bạch, dẫn đầu là Cục trưởng Cục công an huyện Nhân Xuyên Trương Hỉ Bân, một người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi.
- Xin chào bí thư Bạch!
Trương Hỉ Bân chào Bạch Lâm, sau đó mới kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên rồi cũng chào hắn:
- Chủ tịch Huyện Từ, xin chào!
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Cục trưởng Trương, xin chào!
Bạch Lâm cũng không khách khí với Trương Hỉ Bân, lớn tiếng nói:
- Trương Hỉ Bân, bây giờ cậu đưa người vào thành phố, tìm tới nhà của tên Tào Hồng Viễn kia. Gã không phải là người Thủ đô, gã chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.
Trương Hỉ Bân sững sờ:
- Bí thư, ngài không nói đùa đấy chứ?
Bạch Lâm trừng mắt:
- Tôi giống như đang nói đùa với cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, chủ tịch huyện đã chứng mình tên Tào Hồng Viễn đó chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi. Trong nhà phó thủ tướng không có đứa cháu nào như vậy cả. Cậu mau chóng đi bắt người, phải giữ lại mọi thứ cho tôi, tôi nhớ gã có một chiếc xe Lexus mà, nhớ phải giữ lại!
Ông ta vô cùng tức giận, đường đường là một bí thư huyện ủy, kết quả lại bị một tên lừa đảo xoay vòng vòng, chuyện này mà truyền ra ngoài Bạch Lâm không biết phải giấu mặt đi đâu nữa.
Trương Hỉ Bân vô cùng kinh ngạc, lúc đang chuẩn bị thi hành mệnh lệnh, Từ Quân Nhiên mỉm cười, chầm chậm nói một câu:
- Cục trưởng Trương, bí thư Bạch hơi tức giận thôi. Sau khi phát hiện ra việc này có vấn đề, ông ấy đã nói chuyện với tôi về vấn đề của Tào Hồng Viễn. Vừa đúng lúc tôi có bạn học ở trên Thủ đô nên nhờ bạn tôi thăm dò xem sao, thì mới phát hiện ra nhà họ Tào không hề có đứa cháu trai nào năm nay hơn 20 tuổi. Hai đứa con trai của ông Tào, đứa nhỏ còn chưa kết hôn, đứa lớn con mới mấy tuổi, đã vậy còn là con gái.
Nói tới đây, Trương Hỉ Bân cũng đã hiểu ý của Từ Quân Nhiên. Chủ tịch Huyện mới có người quen trên Thủ đô, bí thư Bạch nhờ đó mới nghe ngóng được Tào Hồng Viễn là kẻ lừa đảo. Đây là ý đồ Từ Quân Nhiên muốn nói với Trương Hỉ Bân, dĩ nhiên nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là làm nổi bật mối quan hệ hợp tác giữa chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy, hai người cùng nhau vạch trần diện mạo thật của phần tử phạm tội.
Khi liếc nhìn Từ Quân Nhiên, Trương Hỉ Bân đã phát hiện ra, vị chủ tịch huyện Từ này là người rất lọc lõi. Chỉ với mấy câu của hắn đã giải quyết gọn gàng sạch sẽ trách nhiệm của bí thư Bạch trong chuyện này. Nếu không như vậy, thậm chí còn có ý tâng bốc bí thư Bạch.
- Chủ tịch Huyện cứ yên tâm, tôi biết phải làm gì mà.
Trương Hỉ Bân gật đầu nói với Từ Quân Nhiên.
Nói thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng là người đứng đầu công an huyện Nhân Xuyên. Chút chuyện nhỏ trong chốn quan trường này sao có thể làm khó được anh ta.
Bạch Lâm cảm kích nhìn Từ Quân Nhiên. Ông ta biết rõ Từ Quân Nhiên đang giúp mình. Dù sao, ông ta cũng vừa đồng ý với hắn một chuyện quan trọng, lúc này, những lời Từ Quân Nhiên nói với Trương Hỉ Bân cũng như một tín hiệu hợp tác với anh ta.
Nghĩ đến đây, Bạch Lama nói với Trương Hỉ Bân:
- Cục trưởng Trương, ngoài ra còn có một chuyện cậu cần chú ý để giải quyết cho tốt. Nhất định phải chuyển số tiền tên lừa đảo đó tham ô về ngay huyện Nhân Xuyên. Tôi và chủ tịch huyện đã nghiên cứu rồi, chuẩn bị chuyển số tiền đó về nhà máy day đây để phát lương cho nhân viên khó khăn. Nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn cậu sẽ phải chịu trách nhiệm đó.
Trương Hỉ Bân gật đầu:
- Chủ tịch Huyện cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho tôi.
Anh ta cũng đã nhận ra, rõ ràng, đây chính là kết quả sau thương lượng của hai vị lãnh đạo. Nếu anh ta mà có ý kiến gì, chẳng phải đã đắc tội với hai người đứng đầu cả huyện sao. Đến lúc đó, không chừng ngay cả cái chức này cũng không giữ nổi.
Trong chốn quan trường, tốt nhất là anh không nên cứng đầu. Người trong nước chú ý đến Trung Dung, những kẻ quá cứng nhắc hay quá yếu đuối đều không hợp làm lãnh đạo. Vì thế, trong chốn quan trường, không nên tỏ ra quá khôn khéo hay quá thông minh. Người thông minh chỉ thông minh trong một số việc là đủ rồi, nhưng không thể nói ra, không thay đổi sắc mặt, phải cố gắng giả bộ hồ đồ.
Hai người Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm thỏa mãn gật đầu. Trương Hỉ Bân cũng xem như người thông mình, biết mình nên làm gì và không nên làm gì.
Trương Hỉ Bân đưa đại đội công an huyện tới. Bạch Lâm đứng ở cửa ra vào, bất đắc dĩ thở dài với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện, cậu nói xem có thể bắt được tên đó không?
Rõ ràng, bí thư Bạch vẫn chưa thực sự tin tưởng vào chuyện này.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Bí thư cứ yên tâm đi, mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi.
Lời này quả thật là lời nói từ trong nội tâm của hắn. Giờ phút này, hắn nhận thấy mình khá hiểu Bạch Lâm. Dù sao, ông ta cũng chỉ là một bí thư huyện ủy, đặc biệt lại là bí thư của một huyện nghèo, tóm lại có một số việc phải suy nghĩ cho kỹ càng, chu đáo, nếu không ngộ nhỡ đắc tội nhầm người thì mọi chuyện hỏng bét. Phải biết rằng, trong chốn quan trường, một ý kiến bị phủ định chưa chắc ý kiến đó không tốt, mà vì người đề xuất ý kiến đó có vấn đề. Nhiều việc, trong lòng người đưa ra quyết sách rất rõ ràng, nhưng vì do người khác đưa ra ý kiến, anh ta lại không làm, thậm chí còn phản đối làm. Dùng quyền uy của mình để thể hiện công đức của mình. Chuyện tốt có thể không làm nhưng quyền thế không thể không có. Vì quyền thế của mình, lợi ích dân tộc hay lợi ích nhân dân đều có thể bị hy sinh. Xã hội chậm tiến bộ thì có sao chứ, chỉ cần quyền lực không bị tổn hại, những thứ khác chẳng là gì.
Giống như chuyện của nhà máy day đây ở huyện Nhân Xuyên, rõ ràng là vì sai lầm của người đưa ra quyết định nên mới tạo ra kết cục hiện nay, khiến cho Bạch Lâm và Từ Quân nhiên phải giải quyết chuyện này cho những người tiền nhiệm.
- Chủ tịch Huyện, chuyện hôm nay quả thật phải cảm ơn cậu rất nhiều.
Bạch Lâm thành khẩn giải thích với Từ Quân Nhiên, dù sao, những lời hôm nay anh ta nói với Từ Quân Nhiên có chút thất trách.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Đừng khách sáo. Bí thư, ngài là tiền bối của tôi, về sau có chuyện gì, chúng ta có thể thương lượng để giải quyết.
Bạch Lâm cười ha hả, liếc nhìn Từ Quân Nhiên. Lần đầu tiên ông ta cảm thấy người thanh niên này cũng không đáng ghét đến mức đó.
- Cha, mẹ hỏi chú này có ăn cơm nhà mình không ạ?
Lúc hai người còn đang cảm khái lẫn nhau thì con gái của Bạch Lâm đi ra, nói với Bạch Lâm.
Bạch Lâm mỉm cười, nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện, cùng tôi uống mấy chén chứ?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không làm phiền chị dâu và bí thư, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.
Nói xong, Từ Quân Nhiên nói mấy câu chào khách sáo với Bạch Lâm rồi ra về.
Bình tĩnh suy xét, Từ Quân Nhiên tin rằng chuyện này có thể được giải quyết ổn thoải. Dù sao nó cũng liên quan trực tiếp đến chứ vị trí của ông ta, nếu chuyện này không giải quyết cho tốt, có khi ông ta sẽ trở thành cán bộ đầu tiên của huyện Nhân Xuyên bị cách chức cũng nên.
Lúc bắt đầu Từ Quân Nhiên còn tưởng rằng gia thế của Bạch Lâm có liên quan đến chuyện này. Chỉ có điều sau khi gặp ông ta, Từ Quân Nhiên lại cho rằng, vợ của Bạch Lâm hoàn toàn không giống người yêu của những vị quan chức khác. Ít nhất, người phụ nữ này còn khá an phận.
Từ xưa đến nay, quan và quyền là hai thứ có liên hệ chặt chẽ với nhau. Quan càng to, quyền càng nhiều. Có quan thì sẽ có địa vị, có địa vị thì sẽ có quyền, có quyền sẽ có tiền, có tiền sẽ có uy. Vì thế, vị trí lãnh đạo luôn đứng đầu trong số các nghề nghiệp hiện hành. Mọi người đều muốn làm quan, làm quan nhỏ thì muốn làm quan to, làm quan to lại muốn làm quan to hơn nữa. Trong chốn quan trường, đàn ông tương đối nhiều, vì thế, phụ nữ đều muốn người đàn ông của mình làm quan, thậm chí là làm quan lớn. Vì nếu trong tay người đàn ông của mình mà có quyền, làm vợ của quan ít nhất cũng có được chút đặc quyền.
Thế nhưng, tục ngữ có câu, vợ của quan thì làm gì có đặc quyền gì chứ? Có một bài văn đã nói: quyền sử dụng xe bus, quyền tham gia vào các khoản phí công, quyền được tiếp nhận các tặng phẩm, quyền đại diện, ra lệnh; quyền đề nghị cán bộ, quyền tìm hiểu công bố tin tức nội bộ, quyền ưu đãi thương mại, quyền đề bạt thăng chức… Những đặc quyền này có cái là do họ chủ động giành lấy, có cái là do cấp dưới hoặc những người xung quanh đem lại cho họ. Có những đặc quyền này, có người đã tham lại càng tham. Khi người đàn ông của mình chưa nổi lòng tham, vợ của những vị lãnh đạo đó đã nhanh chân giành quyền lên trước. Những người vợ đó quá tham lam, ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ mà quên đi chức vụ của chồng mình. Nghiêm túc mà nói, bọn họ chính là hung thủ trực tiếp giết chết chồng mình. Vợ hiền chồng may, vợ ghê gớm chồng dễ gặp họa. Hôm nay mới được kiểm nghiệm thực tế điều này.
Trong quá trình chống tham ô, có một câu nói thế này: “Vòng cổ của vợ chính là xiềng xích của chồng, đồng thời cũng tiết lộ một cách để đút lót, đó là phải tìm đến các bà vợ. Trên thực tế, nhiều người đi đút lót đều thực hiện qua những bà vợ. Chỉ cần người vợ muốn, rồi nhận lấy món quà, người chồng có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa cũng không biết phải làm gì với vợ mình.
Làm quan mà ở cùng gia đình sẽ rất phiền phức, mỗi ngày đều có người tới tận nhà tặng quà. Nếu chỉ có một mình, chỉ cần đóng cửa lại là được, đằng này nếu là cả một gia đình, dọn đi đâu cũng rất khó. Đến lúc đó, công việc của vợ, việc học của con đều có người lo. Anh không để ý cũng rất khó. Cán bộ không dám tìm đến anh thì sẽ đi tìm vợ của anh. Gia đình sẽ khuyên anh, không nghe cũng không được. Anh không biết là vợ anh khuyên anh như vậy là vì đã nhận quà hối lộ của người khác, cũng như đã nghe lời người khác. Nếu anh thật thà, trong nhà ngày nào cũng sẽ cãi nhau. Nếu anh nhắm một mắt, mở một mắt, không chừng sẽ tạo ra tai họa lớn. Thật đúng là làm cho người ta vừa bất đắc dĩ vừa khó xử, thế giới này quả là lắm chuyện khôn lường.
Trở về chỗ ở của mình, Từ Quân Nhiên tắm rửa sạch sẽ, thoải mái ngủ một giấc thật sâu. Sáng ngày hôm sau, Lưu Hoa Cường và tiểu Xa đưa hắn tới văn phòng huyện làm việc.
- Chào chủ tịch huyện.
- Chào ngài, chủ tịch huyện.
- Chào chủ tịch huyện.
Mọi người liên tiếp chào hỏi khi Từ Quân Nhiên bước lên lầu. Dù sao, hiện nay, hắn cũng là lãnh đạo cao nhất ở huyện Nhân Xuyên, sự tôn trọng của mọi người không phải dành cho con người Từ Quân Nhiên, mà dành cho ý nghĩa mà bộ quần áo con người này đang mặc cũng như chức vụ hắn đang đại diện.
- Lão Lưu, một lát nữa anh chọn cho tôi một thư ký.
Từ Quân Nhiên vừa lên tầng trên vừa phân việc cho Lưu Hoa Cường vẫn luôn đi bên cạnh mình. Nếu đã quyết định kéo Lưu Hoa Cường về phía mình, Từ Quân Nhiên chắc chắn sẽ tỏ ra thân mật với anh ta. Một trong những cách lãnh đạo tỏ ra thân mật với cấp dưới chính là giao một số việc cho người đó làm. Vì chỉ có như vậy, cấp dưới mới cảm thấy mình được lãnh đạo xem trọng, tin tưởng.
Giống như Lưu Hoa Cường lúc này. Sau khi nghe Từ Quân Nhiên giao việc cho mình, biểu cảm trên mặt vui vẻ trông thấy, vội vàng cười nói đáp lại lời hắn:
- Chủ tịch Huyện yên tâm, tôi sẽ chọn người trong văn phòng huyện.
Theo lý mà nói, cán bộ cấp phó không có tư cách phân phối thư ký chuyên trách. Dĩ nhiên, Chủ tịch huyện như Từ Quân Nhiên cũng không có tư cách đó. Chỉ có điều, trên có chính sách, dưới có đối sách. Lãnh đạo cấp huyện đa phần đều có thư ký riêng như vậy.
Từ Quân Nhiên ngừng lại một chút rồi quay người, tiếp tục nói với Lưu Hoa Cường:
- Đúng rồi, tài xế của tôi, mấy ngày nay cũng đổi luôn đi.
Lưu Hoa Cường sững sờ:
- Chủ tịch Huyện, về lái xe, anh có chọn được ai chưa? Lão Hoàng là lái xe lâu năm trong huyện chúng ta.
Tài xế hiện nay là tài xế chủ tịch huyện tiền nhiệm lưu lại. Ý của Lưu Hoa Cường rất rõ ràng. Tài xế tốt hiện nay không nhiều, nếu Từ Quân Nhiên không định chọn ai thì lão Hoàng cũng khá phù hợp.
Từ Quân Nhiên cười ha hả:
- Không cần. Cậu cứ sắp xếp cho lão Hoàng chuyển sang một công việc nhàn hạ hơn đi. Mấy ngày này, tài xế của tôi sẽ tới, là người lúc trước làm việc cho tôi.
Đối với một vị lãnh đạo, lái xe là một vị trí khá quan trọng. Từ Quân Nhiên không thể tin tưởng những người khác. Hắn phải gọi điện thương lượng với Vương Hiểu Nhu để điều Vương Hiểu Long từ huyện Phú Nhạc tới đây làm tài xế cho hắn.
Lưu Hoa Cường hiểu ra mọi chuyện nên liền gật đầu đồng ý:
- Chủ tịch Huyện cứ yên tâm, trước khi tan sở, tôi sẽ giải quyết xong chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận