Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 453: Án mạng.

Quan trường như chiến trường, nhưng tuyệt đối không phải chiến trường của một hai người nào đó, mà là chiến trường của cả một tập thể, một đám đông, một nhóm lớn…
Lúc Từ Quân Nhiên vội chạy tới thị trấn, thấy Vương Hiểu Long và Thôi Tú Anh đang đợi ở cửa.
- Sao thế, có chuyện gì xảy ra?
Từ Quân Nhiên lo lắng hỏi Thôi Tú Anh, hắn sợ hai người thanh niên này vì hấp tấp mà làm sai việc gì.
Sắc mặt Thôi Tú Anh nghiêm túc, thấy Từ Quân Nhiên có vẻ rất gấp gáp, nói thẳng:
- Là Hiểu Long, anh ấy phát hiện bên phía mỏ than Hồng Tinh có người chết.
- Cái gì?
Biểu cảm của Từ Quân Nhiên thay đổi, nhìn về phía Vương Hiểu Long trầm giọng nói:
- Rốt cục xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại phát hiện ra?
Lúc này Vương Hiểu Long mới xen vào lắc lắc đầu nói:
- Không phải tôi phát hiện, cũng không phải là người của mỏ than Hồng Tinh chết, mà là phát hiện một xác chết gần thôn Mã Gia, cục huyện đã cử người tới rồi. Tôi cho rằng có vấn đề nên mới vội vàng gọi điện cho anh.
Từ Quân Nhiên sững sờ;
- Ý của cậu là gì?
Thôi Tú Anh thấp giọng nói:
- Tôi và Hiểu Long đã điều tra, thôn Mã Gia không có người mất tích.
Từ Quân Nhiên đột nhiên không biết nói gì, trực giác nói cho hắn biết, bên trong chuyện này nhất định có thứ gì đó, chỉ là hiện tại mình không có cách nào lập tức xác định. Suy nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên nói với Thôi Tú Anh và Vương Hiểu Long:
- Chuyện này hai người không cần theo nữa, quay về tìm chủ nhiệm Hoàng báo cáo, để anh ấy sắp xếp công tác cho hai người.
Đã xảy ra chuyện liên quan tới mạng người, nhất định không phải chuyện nhỏ. Từ Quân Nhiên cảm thấy, mình đã không cần thiết phải đi điều tra nữa.
Vương Hiểu Long và Thôi Tú Anh đều là người trẻ tuổi không có kinh nghiệm. Họ cho rằng, đã xảy ra án mạng, đó là chuyện long trời lở đất, cho nên họ mới nhanh chóng báo tin cho Từ Quân Nhiên. Không ngờ Từ Quân Nhiên vừa tới đã sắp xếp họ quay về chính quyền xã. Hai người vừa mở miệng, không ngờ Từ Quân Nhiên trừng mắt, dường như biết họ đang nghĩ gì, trầm giọng nói:
- Hai người không cần can dự vào chuyện này nữa, những việc còn lại, tôi sẽ mời đồng chí của cục huyện tham gia.
Nói xong, Từ Quân Nhiên nghiêm túc nói;
- Có những thứ, không phải cấp bậc như hai người có thể tham gia, hiểu chưa?
Đã nói tới mức này, nếu Vương Hiểu Long và Thôi Tú Anh còn không hiểu là chuyện gì, hai người họ đúng là kẻ đần rồi. Thôi Tú Anh có chút lo lắng liếc nhìn Từ Quân Nhiên, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng. Mặc dù Từ Quân Nhiên không nhiều tuổi hơn họ bao nhiêu, nhưng họ đều cảm thấy, Bí thư Từ giống như người từng trải đã bốn năm mươi tuổi.
Hình như biết rõ Thôi Tú Anh giống như đang lo lắng cho mình, Từ Quân Nhiên đặt tay lên đầu Thôi Tú Anh vuốt vuốt, cười nói:
- Yên tâm đi, tôi có thể xử lý ổn thỏa.
Sắp xếp người đưa họ về thôn Trường Thanh, Từ Quân Nhiên ngồi bên trong chiếc xe jeep cũ trầm tư hồi lâu, rồi mới nói với tài xế:
- Tới thôn Mã Gia.
Dù cho nói như thếnào, đã là vụ án xảy ra trong khu vực của mình, Từ Quân Nhiên không có lí do gì không đi hỏi thăm một chút. Huống hồ chuyện này liên quan tới sự ổn định của xã Trường Thanh. Từ Quân Nhiên không cho rằng, một người bên ngoài lại vô duyên vô cớ chết ở gần mỏ than Hồng Tinh. Phải biết rằng trong số các thôn thuộc xã Trường Thanh, thôn Mã Gia là nơi gần mỏ than Hồng Tinh nhất.
Điều càng khiến cho Từ Quân Nhiên canh cánh trong lòng là, theo như Vương Hiểu Long và Thôi Tú Anh cho biết, vụ án này xảy ra đã hơn nửa ngày, nhưng bên phía đồn công an lại không lộ chút tin tức gì cho mình. Đồn trưởng đồn công an Hồng Thiên Minh rõ ràng đã biết chút thông tin. Điều này khiến Từ Quân Nhiên có cảm giác bị người ta lừa dối. Mặc dù hắn cũng biết Hồng Thiên Minh có mối quan hệ riêng tư khá tốt với Vương Tường Lâm. Có thể nói quan hệ giữa hai người rất mật thiết, nhưng dù sao mình mới là người đứng đầu bên phía xã, xảy ra chuyện lớn như vậy, Hồng Thiên Minh lại dám không thông báo cho mình, đúng là quá to gan.
Lúc xe của Từ Quân Nhiên tới hiện trường, hắn nhìn thấy đội cảnh sát hình sự cục công an huyện và người của đồn công an đã vây kín hiện trường đến con kiến cũng không chui lọt. Bên ngoài là những người dân tới xem, còn có cả một vài cán bộ của thôn Mã Gia.
Thấy Từ Quân Nhiên xuống xe, Trương Phi bên trong đám đông phía đội cảnh sát hình sự đã chạy tới.
- Anh Từ, anh tới rồi.
Trương Phi không khách sáo lắm, cười hi hi nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Sao rồi?
Trương Phi quay đầu chỉ vào đám đông nói:
- Đội trưởng Diệp dẫn theo người đang ở bên trong, còn có cả người của đồn cảnh sát xã các anh.
Dừng một chút, y hạ thấp giọng nói:
- Đồn trưởng họ Hồng kia, tôi cảm thấy có gì đó không đúng…
Y chưa nói xong, nhưng Từ Quân Nhiên đã hiểu ý của y, đơn giản là bảo Từ Quân Nhiên rằng Hồng Thiên Minh có vấn đề…
Xen vào đám người, Diệp Hữu Đạo ra đón, trước tiên bắt tay Từ Quân Nhiên, sau đó mới nói:
- Bí thư Từ, chào cậu.
Từ Quân Nhiên cười cười, dù sao cũng là nơi công cộng, mặc dù quan hệ cá nhân của hai người có tốt đến đâu cũng phải giữ chừng mực một chút, hỏi y:
- Tình hình thế nào?
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
- Chuyện xảy ra khi nào, tôi cũng không biết.
Diệp Hữu Đạo hơi gật đầu:
- Bí thư Từ, là một người dân bên thôn Mã Gia báo án, chúng tôi tới kiểm tra, phát hiện xác chết đã mục ruỗng không xác định được hình dáng. Xem ra được bị chôn ở sườn núi, tuy nhiên gần đây mưa to, nên bị lũ dội xuống.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Ý của đội trưởng Diệp, là mưu sát?
Diệp Hữu Đạo lắc đầu:
- Khó nói, bởi vì không nhìn rõ gương mặt người chết, căn bản cũng không biết rõ có phải người địa phương không, cũng không biết y chết như thế nào.
Đồn trưởng đồn cảnh sát xã Trường Thanh, Hồng Thiên Minh xen vào:
- Bí thư Từ, đội trưởng Diệp, gần đây đồn công an không nhận được tin báo mất tích, tôi cũng đã hỏi qua người dân thôn Mã Gia, không có ai phát hiện có người bị mất tích.
Ngụ ý của y , đương nhiên là nói người chết kia không phải là người thôn Mã Gia, hoặc cũng có thể hiểu là đang lảng tránh trách nhiệm. Nếu không có manh mối rõ ràng, về cơ bản sẽ bị coi là trường hợp tử vong và tạm gác lại.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, không để ý lời của Hồng Thiên Minh, mà nhìn về phía Diệp Hữu Đạo:
- Đã tìm người nhận diện xác chết chưa?
Diệp Hữu Đạo đáp:
- Chưa, chúng tôi cũng vừa tới chưa lâu lắm.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nghĩ ngợi nói:
- Sắp xếp người hỏi thăm tình hình, phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, không giới hạn ở phạm vi thôn Mã Gia. Nếu có thể, tốt nhất xem trong huyện có báo án người mất tích không.
Hắn biết dặn dò như vậy có chút vượt quyền, nhưng dù sao đây là vụ án lớn đầu tiên xảy ra không lâu sau khi mình nhậm chức. Từ Quân Nhiên không thể không chú trọng. Diệp Hữu Đạo cũng hiểu suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, gật gật đầu đồng ý với yêu cầu của Từ Quân Nhiên.
Nói mấy câu, Từ Quân Nhiên và Diệp Hữu Đạo cất bước đi tới một bên, Từ Quân Nhiên cười khổ nói:
- Diệp đại ca, anh nói xem tôi thật xui xẻo thôi rồi, ngày hôm qua vừa mở đại hội nhân dân, hôm nay đã xảy ra chuyện như thế này, đây là chủ tâm gây thêm phiền toái cho tôi.
Diệp Hữu Đạo giơ tay vỗ vỗ bả vai Từ Quân Nhiên;
- Yên tâm, tất cả có tôi, tôi nhất định sẽ nỗ lực phá án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận