Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 411: Chạy trốn trong đêm.

- Lời này của cháu là có ý gì?
Nghe Từ Quân Nhiên nói xong, sắc mặt của Tôn lão liền đột nhiên thay đổi, nét mặt liền trở nên nghiêm túc.
Từ Quân Nhiên cười lạnh một tiếng bình tĩnh nói:
- Sáng hôm nay, cháu đã gặp người nhà Lão Lý, Bộ Xây dựng. Cũng rất oai, lái chiếc xe hơn mấy chục vạn, Chính bởi bọn họ có quan hệ với Thiên Nhai bên đó, có thể đem ô tô buôn lậu lên Thủ đô bán, còn chuyện em trai của y cưỡng dâm một nữ sinh của Đại học Kinh Hoa, cũng đã chìm xuống, ngay đến cục Công an thủ đô cũng không lo chuyện này, phải cần đến cháu và cậu hai của Tào gia dùng phương thức lịch sử để trả thủ cho người ta. Ha ha, đấy chính là đất nước mà các ông gầy dựng lên sao?
- Chủ nhân của đất nước này là giai cấp công nhân sao? Là người dân sao? Ban đầu là ai dựa vào nhân dân để đánh thắng chiến tranh, giờ là ai ở trước mặt nhân dân diễu võ dương oai?
Từ Quân Nhiên từ từ đứng dậy, thản nhiên nói:
- Ông muốn để lại phúc lợi cho con cháu đời sau, cháu cũng không quan tâm. Cháu chỉ muốn nói với ông một câu, nếu một ngày, đất nước của chúng ta lột xác biến thành một chính phủ quốc dân, đó mới là điều bi ai nhất của đất nước này!
Nói xong, Từ Quân Nhiên không ở lại thêm nữa mà đi luôn, đi ra khỏi thư phòng.
Đối với hắn, những gì muốn nói, hắn đã nói xong, có những lời không cần quá rõ ràng, hắn tin Tôn lão nhất định hiểu được là chuyện thế nào.
Những lời này, Từ Quân Nhiên giấu trong lòng đã lâu rồi, khi hắn về đến thủ đô, đã liền muốn nói mấy lời ra, không chỉ bởi bắt gặp phải chuyện của Lý Kiện Nhân, mà còn bởi hắn từ miệng của Tào Tuấn Vĩ đã biết được nhiều chuyện, biết được cách làm của một số người ở Thủ đô hiện giờ. Từ Quân Nhiên thấy, hành vi tranh giành với nhân của một số kẻ hậu thế có chút vốn liếng, là bắt đầu từ lúc này, chỉ có điều bây giờ có rất nhiều người không ý thức được mà thôi.
Tục ngữ có câu: “Nghèo giữa chợ đông ai thèm hỏi, giàu tại rừng sâu lắm kẻ thăm”. Vị trí ngày càng cao, quyền lực ngày càng lớn, mà quyền lực ở đâu cũng có tác dụng, có tôn nghiêm hơn tiền bạc. Thế nên “thân thích” ngày càng nhiều cũng không phải là chuyện khó lý giải. Những người này đối xử với nhau theo kiểu, người vừa đi, trà liền nguội”, một khi mất đi quyền lực, thì ngay lập tức do “ xe như nước chảy, ngựa như rồng” biến thành “ trước cổng lạnh lẽo không bóng ngựa”!
Kiếp trước Từ Quân Nhiên đã từng nghe một vị lãnh đạo cấp tỉnh bộ bày tỏ, cán bộ càng lớn thì “thân thích” càng nhiều. Khi làm Chủ tịch tỉnh, đã có rất nhiều “thân thích” rồi, đến khi lên làm Bí thư, “thân thích” lại càng nhiều hơn nữa, số lượng “thân thích” có quan hệ trực tiếp đến sự cao thấp của chức quan. Hiện trạng cán bộ càng to thì càng có nhiều “thân thích”, chỉ là nói rõ một điều, chức quan càng lớn, giá trị lợi dụng càng lớn, quyền lực càng lớn thì, thì các mối quan hệ bên ngoài càng nhiều. Đám người thân thích kia muốn, chẳng qua cũng chỉ là muốn khai thách hết mức giá trị lợi dụng của các cán bộ, trên thực tế, “thân thích” thật sự cũng có thể nhiều như vậy, chỉ có điều, càng có giá trị lợi dụng thì ngay cả bọn cuối cùng đến “làm thân”. Trong lúc này có không ít người, Cũng không thiếu những kẻ cáo mượn oai hùm.
Đối với những chuyện này, Từ Quân Nhiên biết không có cách nào tránh khỏi, chỉ có thể dựa vào tính tự giác của các cán bộ. Tuy nhiên để cho hắn trợn mắt nhìn bi kịch của kiếp trước lại một lần nữa xảy ra, hắn vẫn là không kìm được mà nói cho Tôn lão biết những suy nghĩ trong lòng mình.
Ra khỏi thư phòng của Tôn lão, Từ Quân Nhiên thở phào một cái. Không cần biết cuối cùng ông cụ quyết thế nào, hắn cũng sẽ không cho phép gả Tôn Tĩnh Vân cho đứa cháu của Hoàng gia kia. Nếu như hôn nhân chính trị có tác dụng thì đã không có xung đột quyền lợi rồi!
- Sao rồi?
Tôn Vũ Hằng chờ ở ngoài cửa, vội vàng tiến lại gần Từ Quân Nhiên, sắc mặt lo lắng, hỏi.
Gã thật sự rất quan tâm đến chuyện này. Nếu ngay Từ Quân Nhiên cũng không thể thuyết phục được ông nội thì chuyện đó quả thật là không có cách nào cứu vãn được nữa.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhìn Tôn Vũ Hằng và Tô Tĩnh Vân, chậm rãi hỏi:
- Dì út, dì thật sự bằng lòng lấy tên họ Hoàng kia sao?
Tôn Tĩnh Vân giật mình:
- Quân Nhiên, cháu có ý gì?
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói:
- Trên thế giới này, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, có quyền lựa chọn cuộc sống riêng của mình. Nếu như dì không muốn lấy, vậy thì đừng lấy, cháu sắp xếp cho dì đi Lĩnh Nam!
Nói xong, hắn xoay người nhìn Tứ Hợp viện, nhếch miệng cười lạnh:
- Thiên hạ rộng lớn, không phải một số người nói là được!
Hắn đã hạ quyết tâm trong lòng, đến lúc đó nhờ anh hai và Lâm Vũ Tình giúp đỡ, đưa Tôn Tĩnh Vân đến Hương Giang hoặc là đi nước ngoài. Đến lúc đó, ngoài tầm tay với, không cần biết là Tôn gia hay là Hoàng gia cũng không ép buộc được Tôn Tĩnh Vân, cái thứ quan hệ thông gia kia cũng tự nhiên tan thành mây khói. Thật ra Từ Quân Nhiên suy nghĩ rất đơn giản, Tôn lão không còn sống được bao lâu nữa, Hoàng lão gia cũng chỉ sống thêm được vài năm, đợi sau khi hai ông cụ đi rồi, tin là sẽ không có nhắc đến chuyện thông gia này nữa!
Tôn Tĩnh Vân hơi do dự, cô ngập ngừng nhìn Từ Quân Nhiên, không biết nên trả lời cậu thanh niên trước mặt thế nào. Mặc dù hắn ít tuổi hơn cô, cô lại là bề trên của hắn, nhưng lại có thể cảm giác được một luồng khí thế sẽ chống lại bất cứ ai, đó là một loại khí thế khiến cho người ta không thể không say mê.
- Dì đã quyết định chưa?
Từ Quân Nhiên nhìn thẳng vào mắt Tôn Tĩnh Vân, hỏi lại một lần nữa
Lúc này, hai mắt của Tôn Tĩnh Vân sáng lên, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm. Mãi cho đến nhiều năm về sau, cô vẫn thấy rất tự hào về sự lựa chọn lần này của mình. Đối vói cô, nếu như không phải lúc đó đã đưa ra quyết định sáng suốt, thì sau này cô đã không thể tìm được hạnh phúc của mình!
- Được, dì nghe theo lời cháu!
Tôn Tĩnh Vân nhìn Từ Quân Nhiên, gật đầu lia lịa.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, lấy lại vẻ nghiêm túc:
- Bây giờ dì hãy đi thu dọn đồ, lập tức rời khỏi thủ đô, đến Lĩnh Nam, cháu sẽ sắp xếp người đón dì ở bên đó.
Hiện tại hắn đã tự quyết định, không cần biết Tôn lão có đồng ý hay không, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tôn Tĩnh Vân gả vào Hoàng gia. Một kẻ cả ngày chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết lại muốn lấy công chúa kiêu ngạo của Tôn gia? Đi mà mơ giấc mộng xuân thu của y đi!
Nói xong mấy lời đó, hắn nhìn sang Tôn Vũ Hằng ở bên cạnh đang rất vui mừng:
- Vũ Hằng, tốt nhất cậu nên coi như không biết chuyện này. Bằng không, nếu ông nội của cậu trách tội, thì cậu sẽ là đồng phạm đấy!
Tôn Vũ Hằng cười lớn:
- Hết năm nay tôi cũng đến cơ sở làm việc rồi, không có thời gian về đâu!
Từ Quân Nhiên liếc gã một cái, thật không ngờ, đại thiếu gia của Tôn gia lại còn có mặt vô lại như vậy!
- Đúng rồi, cậu đi chỗ nào?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn Tôn Vũ Hằng, hắn không có nghe nói là anh ta sẽ đi cơ sở làm việc.
Tôn Vũ Hằng ngượng ngùng nhìn Từ Quân Nhiên, thấp giọng đáp:
- Cái đó … đến Giang Nam, chú hai có ý định cho tôi đến huyện Võ Đức để rèn luyện.
Sở dĩ gã cảm thấy ngại là bởi huyện Võ Đức có thể phát triển như ngày hôm nay, toàn đều là nhờ Từ Quân Nhiên đã vất vả gầy dựng. Hiện tại, huyện Võ Đức cũng có thể coi là khu vực có tốc độ phát triển nhanh nhất ở tỉnh Giang Nam.
- Ha ha, chú hai của cậu cũng thật biết tính toán!
Từ Quân Nhiên lẩm bẩm một cậu, lại càng khiến cho Tôn Vũ Hằng thấy ngại.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tôn Vũ Hằng, Từ Quân Nhiên cũng biết gã ngượng ngùng vì chuyện gì, liền cười cười, lấy tay vỗ vỗ lên vai của Tôn Vũ Hằng:
- Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi không có ý trách cậu đâu. Thân là một cán bộ của Đảng, phải nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, để tôi về viết cho cậu mấy lá thư, sau này cậu đến huyện Võ Đức có thể giúp tôi đưa cho mấy người bạn, bọn họ đều là bạn cũ của tôi ở Giang Nam, có chuyện gì, cậu có thể tìm họ giúp đỡ.
Hắn nói không hề khoa trương chút nào, để giúp công xã trấn Lý gia phát triển, Từ Quân Nhiên có giao thiệp rất rộng, không chỉ ở trong trấn lý gia mà thậm chí còn cả huyện Võ Đức. Điều đó không có gì phải nghi ngờ.
Tôn Vũ Hằng vô cùng vui mừng, gã biết, Từ Quân Nhiên rất có sức ảnh hưởng ở huyện Võ Đức, nếu có thư giới thiệu của Từ Quân Nhiên, gã sẽ có thể thuận lợi phát triển ở huyện Võ Đức. Dù sao Tôn Chấn An hiện cũng là Chủ tịch tỉnh, không thể nào giúp đỡ gã quá phô trương. Tình trạng của huyện Võ Đức tuy là khá tốt nhưng lại là nơi mà nhiều người nhòm ngó đến có rất nhiều người muốn đoạt thành tích, có thể thành công hay không, phải tự dựa vào nỗ lực của bản thân, có sự trợ giúp của Từ Quân Nhiên, Tôn Vũ Hằng tin là gã có thể làm chơi ăn thật.
- Vậy chuyện này phải phiền anh rồi!
Tôn Vũ Hằng cũng không câu lệ nữa, gã cũng biết Từ Quân Nhiên không phải là loại người bụng dạ hẹp hòi. Nếu không phải vậy thì hắn đã không ra mặt giúp gã rồi.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nhìn Tôn Tĩnh Vân hỏi:
- Bây giờ dì đi với cháu hay là đợi đến mai, chờ hết năm cũ?
Hắn chủ yếu là lo đêm dài lắm mộng. Dù sao cuộc nói chuyện vừa rồi của hắn và Tôn lão cũng không được vui vẻ cho lắm, ông cụ bị hắn chống đối như vậy, nói không chừng trong cơn giận dữ đã thay đổi chủ ý rồi. Lỡ may ông cụ đưa Tôn Tĩnh Vân đến Hoàng gia, thì hắn cũng không nghĩ ra được cách nào nữa. Dù cho hôm nay hắn đã được Tôn lão thừa nhận là cháu ngoại nhưng nói cho cùng, hắn vẫn không phải họ Tôn, không có bổn sự quyết định chuyện đại sự của nhà họ Tôn.
Tôn Tĩnh Vân trầm ngâm không nói, hôm nay đã là 29 tháng Chạp. ngày mai là đến mùa xuân rồi. Tôn lão đã nói với cô, ngày mùng 7 sẽ là ngày cô là tên Hoàng Hạo kia đính hôn, sau đó lại đổi thành làm vào ngày cuối năm. Tuy cô không biết tại sao nhưng đây cũng là sự sắp xếp của cha mình, nếu không phải hôm nay bị Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hằng thuyết phục, cô nhất định đã chịu nghe theo sự an bài của số mệnh rồi.
Không biết lúc nào, những bông tuyết từ trên đã rơi xuống dưới, trên người bọn họ, ngẫu nhiên rơi vào trong cổ áo, khiến cho người ta cảm thấy có hơi lạnh. Trong lúc đó, Tôn Tĩnh Vân khẽ cắn môi, nói từng chữ một.
- Tôi đi với cậu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận