Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 252: Tam Bản Phủ của Từ Quân Nhiên.

Tục ngữ nói rất hay, một văn tiền khó làm được anh hùng. Làm quan cũng giống vậy, trong tay không có tiền, cho dù có quy hoạch tốt đến đâu, cũng chỉ là một câu nói suông mà thôi.
Từ Quân Nhiên biết rõ đạo lý này, cho nên sau khi Dương Duy Thiên nói những lời đó, lông mày hắn thoáng nhíu lại, cả buổi không mở miệng.
Tài chính trong huyện khó khăn Từ Quân Nhiên đã sớm biết, là huyện nghèo cuối danh sách của thành phố Toàn Châu, huyện Võ Đức nếu có tiền, cũng không đến nỗi lãnh đạo huyện ủy di họp đều bị người khác cười nhạo, cuối cùng lúc này phải dựa vào lương thực cứu tế để sống, không phải là việc vinh quang gì. huống chi, huyện Võ Đức xa xôi, vốn không được coi trọng ở thành phố Toàn Châu, có thể nói, làm bí thư hoặc chức vụ khác của huyện Võ Đức, còn không thoải mái bằng làm phụ tá cho những kẻ giàu có khác.
Nói đến cùng, chính là một chữ nghèo hại người.
- Dương bí thư, ngân sách tài chính trong huyện, rốt cuộc có thể huy động bao nhiêu?
Sau nửa ngày trời, Từ Quân Nhiên hỏi nghiêm túc Dương Duy Thiên, chuyện này liên quan đến kế hoạch trong suy nghĩ của hắn, phải hiểu rõ mới được.
Dương Duy Thiên xấu hổ nhìn Từ Quân Nhiên, trả lời:
- Một triệu, tóm lại không có vấn đề gì.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Dương bí thư, ngài nói thật, nhưng đừng đến lúc đó lại nói không có tiền.
Hắn không thể tin những lời nói này của Dương Duy Thiên, dù sao vị bí thư Dương này cũng tha cho mình lần này, hôm nay ông ta nói một triệu, Từ Quân Nhiên đoán chừng chỉ có mấy trăm nghìn, làm không tốt có thể bị cắt giảm bớt, phải biết rằng của cải huyện Võ Đức như vậy, đập nồi bán sắt cũng chỉ có thể gom được một triệu tám trăm nghìn, Từ Quân Nhiên mới không tin Dương Duy Thiên dám đem hết tiền sửa chữa đường. Thứ cần thiết không chỉ là quyết tâm liều lĩnh, còn phải đập nồi dìm thuyền, không thành công cũng thành nhân, mang quyết tâm đặt cược tiền đồ trên đài chính trị của bản thân mới được.
Quả nhiên, sau khi Dương Duy Thiên nghe lời nói của Từ Quân Nhiên, cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Nhiều nhất là năm trăm nghìn.
Từ Quân Nhiên thờ dài một hơi:
- Bí thư, ngài đây là học lời nói Tào Mạnh Đức đối phó với Hứa Du để đối phó với tôi.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa ghi lại một câu chuyện cũ, trong trận chiến Quan Độ, mưu sĩ Hứa Du của Viên Thiệu biết Tào Tháo thiếu lương thực. Lúc đi tìm nơi nhờ vả hỏi Tào Tháo, người vẫn còn dư bao nhiêu lương thực. Tào Mạnh Đức trả lời đủ ăn một tháng, sau đó lại nói đủ ăn nửa tháng, kết quả cuối cùng thật ra chỉ đủ ăn ba ngày. Bây giờ Dương Duy Thiên nói chuyện với Từ Quân Nhiên, cũng có xu hướng giảm dần như thế, đầu tiên từ hơn một triệu không có vấn đề, biến thành một triệu là cố gắng lắm rồi, đến cuối cùng, nhiều nhất là hơn năm trăm nghìn mà thôi.
Lông mi chớp chớp. Từ Quân Nhiên hỏi tiếp:
- Ủng hộ trong thành phố đâu?
Dương Duy Thiên lắc đầu:
- Cái này tôi không dám bảo đảm, vì tài chính trong thành phố bây giờ cũng rất eo hẹp. Mới vừa có một hạng mục lớn, cục trưởng Lý cục Tài chính bên kia hỏi qua tôi rồi, trong một đoạn thời gian chúng ta muốn nhận được ủng hộ tài chính của thành phố, rất là khó.
Nở nụ cười khổ, Dương Duy Thiên nói tiếp:
- Con đường này muốn sửa cũng không đơn giản như vậy, tôi nói thẳng với cậu, tôi cũng muốn sửa, nhưng vấn đề là, trong tay thực sự là nghèo không còn mãnh vá.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu nỗi khổ tâm của ông ta. Bây giờ các nơi đều đang kiến thiết, cả thành phố Toàn Châu đều đang hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia làm cải cách mở cửa, nếu là cải cách mở cửa, chắc chắn phải lên hạng mục, không nói đến người và các địa phương cần tiền rất nhiều, ngay cả bản thân thành phố, cũng phải làm một vài hạng mục. Việc này khiến vốn là thành phố rất eo hẹp về tài chính lâm vào khó khăn. Khu nghèo khó giống huyện Võ Đức, tình hình tài chính rất không tốt, nếu không có ủng hộ tài chính của cấp trên, muốn làm hạng mục gì đấy. Thực sự là điêu đứng.
Từ Quân Nhiên thấy dáng vẻ khổ sầu mi của Dương Duy Thiên, nghĩ nghĩ rồi nói;
- Bí thư, nếu trong huyện chúng ta không có tiền, vậy chỉ có thể nghĩ cách khác.
- Ồ? Cậu có cách?
Lời của Từ Quân Nhiên rõ ràng khiến Dương Duy Thiên có hứng thú, ông kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, lập tức nghiêm túc hỏi Từ Quân Nhiên.
Dương Duy Thiên cũng không có cách, không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt, vốn lúc làm chủ tịch huyện thấy bí thư cũ vẫn luôn khống chế tình hình tài chính trong huyện cảm thấy không hài lòng, cảm thấy bí thư cũ tư tưởng bảo thủ, có hạng mục gì tốt cũng không dám làm. Bây giờ đến lượt ông làm chủ, mới biết được, không phải không dám, mà là không có nặng lực. Trạng thái có tâm vô lực là đáng buồn nhất, nói toạc ra, không có tiền chỉ có kế hoạch tốt với nhiệt tình, không thể làm nên việc lớn.
Cho nên, lúc nghe Từ Quân Nhiên nói có cách, tâm tư Dương Duy Thiên thoáng cái liền linh hoạt hẳn lên. Trong mắt ông, Từ Quân Nhiên thuộc về loại người có tầm nhìn xa trông rộng, ít nhất rộng hơn so với tầm nhìn bản thân về căn nhà nhỏ ở huyện Võ Đức, cách nghĩ và hiểu biết đối với sự vật mới càng tiến bộ hơn. Hắn nói có cách, có lẽ thực sự có cách hay giải quyết vấn đề khó khăn này.
Từ Quân Nhiên cũng không ngờ bản thân tùy tiện nói một câu, sẽ khiến Dương Duy Thiên hứng thú lớn như vậy, phải biết rằng vị bí thư Dương này là lãnh đạo huyện ủy, còn bản thân chẳng qua là một cán bộ cấp phòng dựa vào sự bảo vệ của ông ta mà thôi, có thể làm đến bậc này, có thể thấy sâu trong nội tâm Dương Duy Thiên, khát vọng làm ra thành tích phát triển huyện Võ Đức đến mức nào.
Thực ra hắn có chút hiểu lầm Dương Duy Thiên, vì thế có hứng thú lớn như vậy, là vì trước đây Dương Duy Thiên nghĩ qua rất nhiều cách. Ông cũng không phải loại người ngồi trong văn phòng khoác lác, sau khi phát hiện quỹ tài chính có chút không đủ dùng, Dương Duy Thiên đã bắt đầu nghĩ cách rồi, tuy ông không giỏi làm kinh tế giống Từ Quân Nhiên, những cũng không phải dốt đặc cán mai đối với kinh tế, đối với việc nghiên cứu lĩnh vực xây dựng kinh tế, cũng có đọc lướt qua. Nói cách khác, nếu hai bàn tay trắng cũng vậy, ông cũng sẽ không chuẩn bị sửa đường. Thực ra vì ông đã suy nghĩ chu toàn nguyên nhân của các khía cạnh khác nhau, cuối cùng đưa ra kết luận, muốn sửa con đường này, tương đối gian nan.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên trước mặt ông lại nói còn có cách khác, khiến hứng thú của Dương Duy Thiên thoáng cái nổi lên.
- Bí thư, ngài cảm thấy huyện chúng ta sửa con đường này, lực ủng hộ trong thành phố sẽ lớn bao nhiêu?
Từ Quân Nhiên cười hỏi Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên cười khổ lắc đầu:
- Cậu yên tâm, tôi đã hỏi rồi, trên cơ bản không có lực gì cả, chủ tịch thành phố bây giờ còn buồn vì không có tiền để dùng.
Dừng lại một chút, ông dứt khoát hỏi Từ Quân Nhiên:
- Cậu cứ nói thẳng đi, cậu có cách gì, có thể sửa được đường của Tần gia trại?
Nói thật, ông không ôm nhiều hy vọng với cách xử lý hiện giờ của Từ Quân Nhiên, ngược lại lòng hiếu kỳ chiếm phần lớn.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, giơ ba ngón tay lên:
- Tam Bản Phủ, gom góp số tiền cần để sửa đường.
Tam Bản Phủ?
Dương Duy Thiên không nhịn được bật cười:
- Cậu cho rằng mình là Trình Giảo Kim sao, còn gì là Tam Bản Phủ chứ, nói một chút coi, lấy đâu ra ba chiêu?
Từ Quân Nhiên lè lưỡi một cái, nhún nhún vai nói:
- Mấy trăm nghìn trong tay chúng ta, nhất định phải dùng đến, đây là chiêu thứ nhất.
Dương Duy Thiên nghe hắn nói, hiếm thấy trừng mắt to như hạt châu, quát Từ Quân Nhiên:
- Cậu như thế này tính toán cái gì? Cái này mà cần cậu nghĩ ra sao? Bản thân tôi cũng có thể nghĩ đến.
Từ quân Nhiên vội vàng khoát tay:
- Tôi không phải nói rồi sao, Tam Bản Phủ, số tiền này phải gom lại, tôi lại không phải Tôn Ngộ Không, làm gì có bản lĩnh biến không khí thành mấy triệu cho ngài.
Hắn nói những lời thật lòng, cho dù bản lĩnh mình lớn hơn nữa, cũng không có nơi dùng tiền này. Dù sao ở những năm tám mươi, mấy triệu không phải một con số nhỏ, nhóm người Lâm Vũ Tình ở thành phố Bằng Phi lập công ty kiến trúc, cho dù phát triển nhanh chóng, cũng chỉ là thời gian mấy tháng, tổng tài sản nhiều nhất cũng không quá mấy trăm nghìn.
Dương Duy Thiên ngược lại cũng biết Từ Quân Nhiên nói không sai, khoản tiền mấy triệu không phải con số nhỏ, với lực tài chính của huyện Võ Đức hôm nay muốn sửa chữa một con đường, tất nhiên phải nghĩ hết tất cả các cách mới được. Quan trọng nhất là, phải hợp mưu hợp sức mới được.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên tên này nói là có cách, nhưng điều đầu tiên nói ra lại là dùng tiền của huyện, điều này khiến Dương Duy Thiên có loại cảm giác chờ được ngắm người đẹp, kết quả người đẹp không xuất hiện mà lại bà xã của mình, vì thế mới trợn mắt nhìn Từ Quân Nhiên.
Thấy Dương Duy Thiên muốn nổi giận, Từ Quân Nhiên vội nói:
- Trừ sử dụng tài chính trong huyện chúng ta, chiêu thứ hai là xin viện trợ của cấp trên. Huyện Võ Đức nghèo nhiều năm như vậy, con đường này phải sửa chữa, ít nhất cuộc sống của Tần gia trại chắc chắn phải thay đổi rất nhiều, thậm chí còn có thể kéo theo sự phát triển kinh tế trong huyện chúng ta, gia tăng thuế thu nhập và tài chính thu nhập. Việc quan trọng như vậy, trong thành phố không ủng hộ thật sự có chút hơi quá đáng.
Dương Duy Thiên bất đắc dĩ nhìn Từ Quân Nhiên:
- Tôi đã nói rồi, trong thành phố muốn làm một công trình lớn, tài chính thành phố cũng khó khăn…
Từ Quân Nhiên dứt khoát xua tay:
- Bí thư, anh đây là rõ ràng giả hồ đồ rồi, cho dù tài chính thành phố eo hẹp, rút ra hai ba trăm nghìn chắc không phải vấn đề lớn chứ? Cho dù thành phố không có tiền, mời chủ tịch thành phố giúp đỡ, liên hệ với ngân hàng một chút, chúng ta không cần vay một khoản tiền lớn, ngài tìm cho tôi một khoản vay có tính chính sách cũng được chứ?
Dương Duy Thiên sững sờ, lại bắt đầu suy nghĩ, trước đây hắn nói thực sự không sai, huyện Võ Đức quá nghèo, cho dù muốn vay tiền ngân hàng, căn bản không có gì thế chấp, nhưng nếu chủ tịch thành phố chịu giúp đỡ, nói không chừng có thể làm được một khoản vay có tính chính sách.
Cái gọi là khoản vay có tính chính sách, là do các ngân hàng có chính sách trong tổng quy mô khoản vay hàng năm ngân hàng nhân dân xác định, căn bản hạng mục xin cho vay hoặc tình hình doanh nghiệp dựa theo quy định xét duyệt tương quan tự chủ, xác định vay hoặc không vay. Hiệu quả và lợi ích cùng là một trong những yếu tố ngân hàng thảo luận khoản vay ngân hàng có tính chính sách. Khoản vay có tính chính sách là tài sản kinh doanh chủ yếu của ngân hàng có tính chính sách Trung Quốc. Một mặt, nó có tính chỉ đạo tính phi lợi nhuận và tính ưu đãi cùng tính đặc thù, ở quy mô, kỳ hạn, lãi suất cùng nhiều mặt ưu đãi khác của khoản vay; một mặt khác, nó rõ ràng khác với khoản chi tài chính không hoàn lại, nhưng điều kiện để trả nợ, giống với vay các ngân hàng khác có tính tài chính tương đồng lập tức trả nợ.
Nói trắng ra là, những khoản vay ngân hàng có tính chính sách này, chính là tiền cứu mạng chính phủ chuẩn bị cho các địa phương.
Rất rõ ràng, chủ ý của Từ Quân Nhiên nói đến mặt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận