Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 391: Hoạt sắc sinh hương.

Không thể không nói, năng lực tự kiềm chế của Từ Quân Nhiên rất tốt, mang theo tâm tư phức có chút phức tạp đấy, hắn nhìn thoáng qua thân hình đẫy đà đang nằm trên giường kia một cái, sau đó mới thu lại ảnh mắt, lưu luyến xoay người đi dọc theo con đường vừa nảy mình tìm mò ra hướng cửa.
Đợi tới lúc Từ Quân Nhiên tốn công sức đi ra đến cửa ra vào, xém chút nữa hắn đã phải bật khóc.
Xuất hiện trước mặt hắn là một ổ khóa loại cũ đang được ngâm trên cánh cửa, lúc này hắn mới nhớ tới, vào những thập niên tám mươi vẫn chưa xuất hiện loại cửa chống trộm, mọi nhà hiện nay đều dùng loại khóa cửa này. Nếu như cẩn thận hơn có thể khóa một ổ khóa từ bên trong nhà, xem ra mình và Tạ Mỹ Quyên đã uống quá nhiều rượu rồi, cô ta đưa mình về tới nhà sau khi để mình nằm trên ghế sô pha, đã khóa cửa lại.
Vậy thì phiền phức rồi!
Từ Quân Nhiên nhìn chằm chằm vào ổ khóa đó một lúc lâu, cuối cùng đút kết ra rằng, nếu muốn mở được ổ khóa đó, trừ phi có chìa khóa, nếu không mình căn bản không có bản lĩnh có thể ra khỏi nhà được. Hơn nữa vào lúc đêm khuya thế này, mình sẽ đi tìm chìa khóa ở đâu đây, hơn nữa Từ Quân Nhiên cũng không quen thuộc lắm nhà của Tạ Mỹ Quyên, căn bản không biết vị đại tỷ này sẽ để chìa khóa ở đâu, chẳng may làm không tốt phát ra âm thanh, sẽ làm kinh động đến Tạ Mỹ Quyên đang lúc cao trào.
Nghĩ đến việc này, Từ Quân Nhiên cảm thấy hơi thở dồn dập dường như đang thoang thoảng bên tai mình, bất đắc dĩ cười khổ một cái, Từ Quân Nhiên lắc lắc cái đầu, nghe thấy tiếng chị Tạ nhanh sắp đến thời gian sung sướng nhất rồi, mình cũng không còn nghĩ ra biện pháp nào nữa, đợi một chút khi cô ta xong việc rồi, hai người có thể sẽ xấu hổ chết.
Lông mày khẽ nhìu chặt lại, Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nghĩ ra một chủ ý.
Từ Từ xoay người lại, Từ Quân Nhiên bước những bước chân thật nhẹ, lần theo ánh trăng từ từ đi về chiếc ghế sô pha khi nảy mình tỉnh giấc, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, uốn éo người vài cái, giả bộ vô ý đá vào chiếc bàn đang để vật dùng uống trà bên cạnh, phát ra một hồi âm thanh, lúc này mới tiếp tục nằm trên ghê sô pha.
Quả nhiên, âm thanh Từ Quân Nhiên phát ra đã kinh động đến Tạ Mỹ Quyên đang ở trong phòng ngủ, Từ Quân Nhiên dường như nghe thấy tiếng thở dốc của cô đã im bặt, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vả truyền đến.
Từ Quân Nhiên nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, bắt buộc mình không được nhớ đến viễn cảnh hương diễm vừa xuất hiện trước mắt mình lúc nảy, bộ ngực vươn cao, cặp mông cao ngất nỏn nà ấy, và cả khu rừng nhiệt đới lôi cuốn người vào sau tìm tồi. Nói thật lòng, Từ Quân Nhiên là một người đàn ông bình thường, đối mặt với cảnh như vậy nếu như hắn không có bất kì chấn động tâm lý và phản ứng thì thật sự hắn cần đi bác sĩ rồi, đổi lại là người khác chắc có lẽ sẽ nán lại ở đó xem một lúc nữa rồi.
Lúc này trên mặt Tạ Mỹ Quyên đỏ ửng lên, chỉ có điều bây giờ cô đã không còn cảm xúc kích động phong tình lúc nảy nữa, trên người mặc một chiếc áo, tùy tiện mặc vào một chiếc quần. Bởi vì trời tối nhưng Từ Quân Nhiên có thể mượn ánh sáng của ánh trăng, nheo mắt lại nhìn biểu cảm của Tạ Mỹ Quyên lúc này, chỉ thấy trên mặt cô khẽ có chút hoảng loạn, lại dường như có chút lo lắng, xem ra là sợ Từ Quân Nhiên lúc tỉnh đã nghe thấy những thứ âm thanh không nên kia.
Từ Quân Nhiên cũng biết rõ, nếu như bây giờ mình tỉnh giấc, nhất định Tạ Mỹ Quyên sẽ rất lúng túng, dù sao bây giờ cô cũng không biết rốt cuộc mình có nghe thấy hay không, vì thế Từ Quân Nhiên quyết định cứ nằm dài trên ghế sô pha không lên tiếng tiếp tục giả vờ ngủ say.
Tạ Mỹ Quyên đứng đó nhìn Từ Quân Nhiên một lúc lâu, tuy rằng nhìn không rõ mặt anh ta, nhưng cũng có thể nhìn thấy được bóng dáng đấy của anh. Cô cũng không biết bản thân cô hôm nay là như thế nào, uống một ít rượu lúc đầu vẫn không có chuyện gì, có thể đỡ Từ Quân Nhiên về đến nhà đặt nằm trên ghế sô pha, nhưng một lúc sau trong người dường như có một ngọn lữa, dường như có người nào đó cứ không ngừng gãi vào chỗ ngứa của mình, đặt biệt là khu rừng rậm không ai được thấy qua đó, dường như là một chú gà con đột nhiên đi qua rừng nhiệt đới đó, thật giống như dòng suối róc rách nhỏ bỗng nhiên mở rộng thành biển cả, lan tràn cỏ dại. Cuối cùng dưới sự kích thích của rượu, Tạ Mỹ Quyên mất đi lý trí, đặt Từ Quân Nhiên nằm trên ghế sô pha, sau khi nhìn thấy hắn ngủ say, mình lén lúc chạy vào phòng ngủ, làm ra sự việc xấu hổ đó. Bình thường lúc cô ở một mình cũng từng làm qua những việc này, nhưng lần này vì có lẽ bên ngoài có một người thanh niên cường trán, nên Tạ Mỹ Quyên làm việc này lại càng cảm thấy mãnh liệt hơn, loại cảm giác như thủy triều dâng cao từng đợt từng đợt vậy, khiến cô nhịn không được rên rỉ thành tiếng, lúc đang sắp đạt đến đỉnh điểm, bất ngờ truyền đến một âm thanh, sém chút nữa đã dọa chết Tạ Mỹ Quyên.
- Cũng may, cũng may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận