Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 378: Trưởng khoa Dương.

Dương Quang ở ủy ban kỷ luật làm được khoảng sáu, bảy năm rồi, tuy không có bản lĩnh gì lớn, nhưng khả năng nhìn mặt quan sát thì vẫn gọi là có. Mấy ngày nau ở xã Trường Thanh, tuy biểu cảm của Cố Hoàn cùng Chu Trạch Thành không quá rõ ràng, nhưng ý muốn bảo vệ đối với Từ Quân Nhiên vẫn bị Dương Quang nhìn ra. Anh ta lại không phải tên ngốc, một thanh niên trẻ tuổi có thể khiến cho hai thường ủy huyện ủy đều bảo vệ như vậy, bản thân nếu như ở trước mặt Từ Quân Nhiên đòi làm lớn, vậy mới là tự tìm con đường chết.
Lựa chọn tốt nhất, là thừa dịp Từ Quân Nhiên hiện tại vẫn chưa phụng hoàng đậu cành cao, phải kết giao tốt với hắn.
- Anh Dương, anh ở cục giáo dục có người quen không?
Từ Quân Nhiên nhìn Dương Quang, cười hỏi, Thôi Tú Anh ở bên cạnh nghe thấy câu này, lập tức ngóng lỗ tai lên.
Dương Quang nghe vậy liền ngẩn người, sau đó tự giễu cười cười đáp:
- Lời này của cậu, tôi là làm việc ở ủy ban kỷ luật, công – kiểm – pháp bên đó thì còn được, nhưng bộ giáo dục bên đó có thể nói là không quen ai.
Y nói là sự thật, dù sao y cũng là cán bộ bên ủy ban kỷ luật, cán bộ ở cái thời đại này thuộc về bộ mặt đen, ngày thường đơn độc đã quen rồi, thực sự không có người bạn nào ở hệ thống giáo dục, nếu như nói con đường công- kiểm- pháp thực sự có mấy cái, ngành giáo dục cái kiểu nước trong nha môn này, Dương Quang thực sự không nói chuyện được.
Từ Quân Nhiên lông mày nhíu lại, lập tức cười gật đầu, nâng ly rượu lên nói:
- Anh Dương là người thành thật, tôi rất thích.
Dương Quang đem bày những mối quan hệ của mình nói cho Từ Quân Nhiên, thì chẳng khác nào rất tin tưởng hắn, Từ Quân Nhiên cũng là người lòng dạ khoáng đạt, đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Dương Quang uống cạn chén với Từ Quân Nhiên, đưa tay lên vuốt miệng, nghĩ ngợi rồi nói:
- Thật ra tôi biết một người, có thể nói.
Từ Quân Nhiên sững sờ hỏi vội:
- Ai vậy?
Cười ha hả, Dương Quang nói:
- Người này, cậu biết đấy, chính là chị nuôi của cậu, Tạ Mỹ Quyên.
Biểu cảm Từ Quân Nhiên đơ một lúc, lập tức hiểu ra cũng nhịn không được mà cười ha hả. Không thể không nói Dương Quang, đầu óc của con người này thực sự rất dễ dùng, không nói đến cái khác, y có thể nghĩ đến giao tình của mình với Tạ Mỹ Quyên, sau đó nghĩ tới thân phận của Tạ Mỹ Quyên, thì có thể nói lên đối với mình, Dương Quang đã bỏ ra không ít công sức để tìm hiểu đấy.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu ý tứ của Dương Quang, Tạ Mỹ Quyên hiện tại là phó bộ trưởng bộ tổ chức, ngoài ra còn kiêm trưởng khoa của khoa cán bộ, đây là điều chỉnh của Chu Trạch Thành sau khi lên nhận chức, vốn dĩ là có ba phó bộ trưởng, một người tiếp nhận ban của ông ta hiện tại là phó bộ trưởng thường ủy, vị trí của hai người còn lại không thay đổi, còn trống cái vị trí phó bộ trưởng, hoàn toàn do Tạ Mỹ Quyên trèo lên. Đối với sự sắp xếp này, những lãnh đạo khác ở trong huyện đều không có ý kiến, dù sao Chu Trạch Thành hiện nay là lãnh đạo phân công bộ tổ chức, ở điểm này y vẫn còn có quyền nói, huống chi, Chu Trạch Thành nếu như không thân thiết lắm với phó bộ trưởng Vương Trường Lâm, cũng không đi lại với Tề Tam Thái, thậm chí còn đề bạt vị phó bộ trưởng thường vụ này, cũng là người của một lãnh đạo khác ở trong huyện, cho nên việc mà ông ta đề bạt Tạ Mỹ Quyên, thực sự là không có ai ở trong hội nghị thường ủy huyện ủy có ý kiến.
Sở dĩ có thể được biết những tin tức này, vẫn là cái tuần gần đây nhất, ở trên đường đi lại giữa xã Trường Thanh và trong huyện, là Chu Trạch Thành nói với Từ Quân Nhiên.
Dùng lời của Chu Trạch Thành mà nói, con người của ông ta là lục bình không có rễ, có thể ở mảnh đất huyện Phú Nhạc này mà chỉ dựa vào chính mình thật không hề dễ dàng chút nào. Trần Đại Dũng là núi dựa cho ông ta ở trong thành phố, đây chỉ là mượn hào quang của Từ Quân Nhiên, hơn nữa ở trong huyện, tâm phúc của ông ta cũng không nhiều, Tạ Mỹ Quyên là người có thể phó thác, bí thư Cố Hoàn chính là viện binh, còn Từ Quân Nhiên mới là người đáng tin mà Chu Trạch Thành sau này thực sự có thể dựa vào, Chu Trạch Thành ý tứ thâm trường muốn lôi kéo Từ Quân Nhiên, nói thẳng không kiêng kỵ:
- Cậu là quý nhân của ta, sau này ở trong huyện, cậu có tốt thì tôi mới tốt, nếu như cậu xảy ra chuyện, chức quan của tôi cũng coi như chấm dứt. Cho nên có chuyện gì, cậu không cần phải giấu tôi, nên nói thì hãy nói ra.
Từ Quân Nhiên bắt đầu có chút không quen biểu hiện nhiệt tình như muốn móc tim móc phổi ra của ông ta. Nhưng trở về ký túc xá nghĩ kỹ lại, cũng hiểu ra được nguyên nhân lần này Chu Trạch Thành làm ra vẻ ta đây. Chu Trạch Thành dù sao cũng là người không có chỗ dựa, có thể lên được vị trí như hôm nay, hoàn toàn là bởi vì Trần Đại Dũng cần có một người ở huyện Phú Nhạc để mắt tới Từ Quân Nhiên, nói trắng ra, ông ta là bảo mẫu mà người ở cấp trên sắp đặt cho Từ Quân Nhiên. Nếu như Từ Quân Nhiên bên này xảy ra chuyện gì, thì đừng nói đến Trần Tinh Duệ, cho dù là Trần Đại Dũng thì cũng sẽ vì hổ thẹn với lão lãnh đạo mà tuyệt đối không tha cho Chu Trạch Thành.
Vì thế, Từ Quân Nhiên coi như là đã hiểu ra được mối quan hệ giữa mình với Chu Trạch Thành, hoặc là nói, đã sáng tỏ vị trí hiện tại của bản thân mình.
- Vậy thì tốt, ngày mai tôi sẽ đi tìm chị Mỹ Quyên.
Từ Quân Nhiên cười nói với Dương Quang, lại không ngờ đến Thôi Tú Anh nghe thấy mình gọi đến Tạ Mỹ Quyên, nhếch miệng.
- Bí thư Từ, cậu…
Dương Quang há mồm đang muốn nói chuyện, đám người trẻ tuổi ở bên cạnh đang ăn cơm lập tức huyên náo, có người không biết nói gì đó, dẫn tới mọi người liên tục cười ha ha một hồi, có người dứt khoát vỗ bàn bắt đầu chữi mắng, quán cơm nhỏ vốn là rất huyên náo, lại càng thêm ồn ào rồi.
Từ Quân Nhiên cau mày, Dương Quang hừ lạnh một tiếng:
- Đám người khốn khiếp ở nhà máy cơ giới, ngày nào cũng gây chuyện thị phi.
Từ Quân Nhiên không nói chuyện, nhưng biết được y vì sao lại khó chịu đến vậy, ở một nơi như huyện Phú Nhạc, chung quanh tổng cộng có năm xí nghiệp nhà nước, một cái là nhà máy cơ giới, một là xưởng sắt, còn có một cái là nhà máy hóa chất, thêm vào đó là nhà máy phát điện một và hai. Năm cái nhà máy này chống đỡ sự phát triển kinh tế của huyện Phú Nhạc, hơn nữa có cả xưởng thủy tinh cùng xưởng may, một nơi nhỏ như huyện Phú Nhạc, lại biến thành vùng công nghiệp trọng điểm nổi tiếng ở phương bắc.
Từ đó đến nay, chính là vấn đề trị an xã hội. Đám công nhân này số lượng lớn đều là ở khu nhà ở của nhà máy, ngày thường ra ngoài đều là tốp ba tốp năm, thậm chí có lúc mười mấy người đi cùng nhau, tục ngữ nói, nơi có người là giang hồ, đạo lý này trăm ngàn năm đều không đổi, mà đối với ngành công an của huyện Phú Nhạc mà nói, đám thanh niên sức trai tráng này chính là những nhân vật khiến cho bọn họ đau đầu nhất. Thanh niên sức trẻ, nhiệt huyết dâng tràn không nói, điều mấu chốt nhất là, những người ở quanh mấy nhà máy này xuất thân không giống nhau, mỗi người bọn họ hình thành một nhóm nhỏ, đánh tới đánh lui, không có khi nào là xong.
Nói trắng ra, đánh đấm thì thôi, nhưng nếu như không chịu dừng lại làm vượt ra khỏi cái giới hạn, như thế có chút quá đáng.
Những chuyện này, Từ Quân Nhiên đều là gần đây mới nghe nói, trước kia đối với huyện Phú Nhạc, hắn vẫn không thực sự quen biết lấy một người.
- Xem ra anh Dương cũng đã được nghe nói đến bọn họ?
Từ Quân Nhiên cười hỏi.
Dương Quang lắc đầu:
- Tôi làm kiểm tra kỷ luật, có thể có liên hệ gì với bọn chúng chứ, nhưng tôi có vài người bạn làm công an có nhắc qua, đám người khốn khiếp này, không có việc gì mà gây tai họa, năm ngoái nghiêm trị tóm lấy một tên đầu sở, mấy tên tiểu tử không có ai áp chế, hiện tại cả ngày gây chuyện…
Nói xong, y hừ lạnh nói:
- Chỉ là không phải trong phạm vi của tôi, bằng không thì, xem tôi có bày trò với bọn chúng không!
Y không nói tiếp, nhưng Từ Quân nhiên cũng đã hiểu rõ, có lẽ đám người này có chỗ nào đó đắc tội với Dương Quang, khiến cho vị trưởng khoa Dương này ghi hận trong lòng.
Cười cười, Từ Quân Nhiên thản nhiên nói:
- Anh Dương, tôi thấy cái tính tình này của anh nên sửa đổi một chút, không thể sau này khi là phó bí thư, vẫn còn dễ tức giận như thế?
Dương Quang cười lên ha hả:
- Bí thư Từ thật biết nói đùa, giống như tôi hiện tại có thể làm được trưởng khoa đã là tổ tiên tích đức rồi, đừng nói đến phó bí thư …
Lời còn chưa nói hết, chính y lại dừng lại, há to miệng, dường như có thể nuốt được một quả trứng vịt, dùng cái biểu cảm tràn đầy không thể tin được trên khuôn mặt nhìn Từ Quân Nhiên, Thôi Tú Anh ở bên cạnh thiếu chút nữa không cười ra tiếng, cô còn tưởng rằng cái cằm của vị bí thư Dương này sắp rơi xuống rồi.
Qua đến nửa ngày, giọng nói của Dương Quang hơi có chút run rẩy mới hỏi một câu:
- Từ, bí thư Từ, ngài, ngài không phải nói đùa với tôi chứ?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Tôi nhìn như là đang đùa giỡn anh sao?
- Chuyện này…chuyện này.
Dương Quang cố gắng chấn tỉnh nhưng lại có chút không biết nên nói làm sao.
Từ Quân Nhiên đã hiểu tâm tình của y, dù sao những tin tức như thế này đối với một cán bộ mà nói, giống như chuyện tốt từ trên trời ập xuống. Từ một trưởng khoa bình thường được cân nhắc thành phó bí thư ủy ban kỷ luật, tuy nói cấp bậc không thay đổi, nhưng lại chẳng khác gì tiến thêm được một bước dài trên con đường làm quan, lần sau nếu được cân nhắc, sẽ là cán bộ cấp phó xử. Đây giống như là một bước vững chắc trong cuộc chạy đường dài, chỉ có chiếm được vị trí có lợi, mới có thể chiếm lấy thế chủ động trong cuộc cạnh tranh quan trường tương lai.
Chuyện này là Từ Quân Nhiên từ trong miệng của Cố Hoàn mà biết được, ý của Cố Hoàn rất rõ ràng, Dương Quang là tâm phúc vẫn luôn được bồi dưỡng của y tại ủy ban kỷ luật, cho y cái vị trí này, đương nhiên cũng là hi vọng Dương Quang có thể đoàn kết chặt chẽ chung quanh với Cố Hoàn. Đương nhiên, lời này Từ Quân Nhiên chắc chắn không nói ra, cơ hội nhân tình tốt như vậy, hắn đương nhiên vui vẻ mà nhận lấy.
- Bí thư Cố rất coi trọng anh, tôi chỉ là nói ra một đề nghị ông ấy liền đáp ứng luôn, hy vọng anh đừng lại khiến cho ông ấy thất vọng.
Từ Quân Nhiên nói ngắn ngủn một câu, lại làm cho tinh thần của Dương Quang cuối cùng phục hồi trở lại.
Nhấc ly rượu lên trước mặt uống một hơi cạn sạch, Dương Quang thở mạnh, sau nửa ngày mới quay ra nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, nhân tình này tôi Dương Quang nhớ rất kỹ. Về sau có chỗ dùng đến tôi, cậu nói một câu, dù ở trong nước trong lửa nếu có một chút nhíu mày, Dương Quang ta sẽ không phải là do cha mẹ sinh dưỡng nữa.
Đối với người đi lên từ tầng lớp thấp nhân nông thôn mà nói, cấp khoa đã là kết quả tốt nhất trải qua thiên tân vạn khổ phấn đấu mới có được, hiện tại có cơ hội chiếm lấy vị trí tốt nhất của cấp xử, điều này làm cho Dương Quang không thể không cảm ân đội nghĩa Từ Quân Nhiên. Ở cái thời đại này, người thành công trong thành thị nếu như nói từng bước từng bước dấn thân, vậy thì đám com trai thông Phượng Hoàng nếu như muốn thành công, nhất định phải bỏ ra công sức mồ hôi, gấp trăm lần người thành thị, nói không hề khoa trương, một bước, một cái đầu cũng không hề quá đáng.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói câu nào, đối với hắn mà nói, quan hệ giữa mình với Dương Quang cho dù hiện tại có chút dây dưa lợi ích, nhưng hắn tuyệt không để tâm, vòng luẩn quẩn trong quan trường, nếu như không thể mang đến lợi ích cho người khác, người ta dựa vào cái gì muốn trở thành chiến hữu trên một chiến hào với mình chứ?
Thiên hạ rộn ràng, đều là lợi ích, không thể hiểu rõ trong quan trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận