Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 741.1: Đánh người cũng cần lý do?

Điền Quốc Đào nhìn Từ Quân Nhiên. Hắn cũng biết, hôm nay đụng phải kẻ khó chơi rồi. Hắn cười, nói:
- Chưa nói tới kẻ có tiền. Chỉ có điều, trong mắt ngươi phải coi vật này không ra cái gì chứ?
Công tử bột cũng chia làm ba, bảy loại. Mặc dù Điền Quốc Đào háo sắc một tý, liều lĩnh một tý, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngu. Được đi theo anh y nhiều năm, không tới mức cho mình là kẻ quần là áo lượt, nhưng Điền Quốc Đào tự nhận so với con cháu quan chức bình thường thì mạnh hơn một chút. Y cũng nhìn ra được, người trước mặt này, tối thiểu cũng cùng cấp với chủ nhân của anh trai.
Trực giác nói cho Điền Quốc Đào, chuyện này hôm nay, rất có thể là kết quả cuối. Bản thân cùng với người thân không rõ lai lịch của Thẩm Thanh, gọi ai tới, để so sánh lợi hại.
Công tử bột giẫm lên người để đấu khí, kèn cựa nhau. Nói cho cùng, chẳng phải nhờ chỗ dựa của mình?
Dường như trong điện ảnh và truyền hình, các thanh thiếu niên con nhà giàu hư hỏng trêu ghẹo dân nữ sau đó bị các vị giữa đường gặp thấy bất bình chẳng tha thường không có trí khôn. Thực ra, việc sinh hoạt thường ngày thì không thế. Cơ bản toàn là cái lũ ăn no rỗi việc rồi mươn rút đao giúp đỡ tự xưng là anh hùng chó má mà thôi.
Đạo lý này, dù là kiếp trước hay kiếp này, Từ Quân nhiên đều quá rõ ràng rồi. Cũng giống như đánh một chiếc xe kéo bảy mươi con ngựa có rèm che. Nó có thể hất bay người một cách rất hoang đường vậy. Người ngoài có thể không hình dung ra, nhưng với Từ Quân Nhiên thì rất rõ ràng – chuyện như vậy thì sớm muộn sẽ phát sinh.
Cũng như thế, Điền Quốc Đào cũng hiểu được.
Làm người quần là, áo lượt cũng không phải dễ. Có người cho quần là áo lượt, chẳng qua là con trai lừa gạt, cậy quyền lấn át con gái. Khi buồn chán thì chơi xỏ lá rất xấu. Nếu vậy thì đúng là người quá ngu rồi. Người xưa có nói: Trên thế giới này, có ít người khiêm tốn. Vì, bình thường trong mắt người khác là kẻ khốn nạn, miệng thì mắc cháu trai ngươi khốn nạn, nhưng làm sao không nghĩ xem người ta tới cảnh giới đó. Nếu không khốn nạn, còn không dọa chết ngươi.
Từ Quân Nhiên tin tưởng Điền Quốc Đào cũng biết ý tứ đó. Hôm nay, ván này, cuối cùng hai bên cùng liều, đều có thể gọi đến nhiều người.
Đương nhiên, không chỉ so ai nhiều người hơn. Còn nếu muốn so với ai đó có chỗ dựacàng mạnh thì gọi người càng mạnh tới.
Thẩm Thanh cùng mấy người ở Ký túc xá đều trợn tròn mắt nhìn. Dù thế nào bọn chúng cũng không ngờ được, hôm nay lại náo loạn tới mức này. Chẳng qua là đi ăn cơm mà lại gặp tình huống như vậy.
Nhìn sự biển hiện của Điền Quốc Đào và Từ Quân Nhiên, Tưởng Phúc Sinh mơ hồ cảm thấy hôm nay chính mình được bổ sung thêm kiến thức rồi.
Thẩm Thanh có chút do dự. Hắn nhìn Từ Quân Nhiên cầm điện thoại di động của Điền Quốc Đào. Thẩm Thanh biết rõ, anh hắn đang ở tư thế này, rõ ràng là muốn đánh người. Hắn biết, anh hắn năm đó từ chối trở lại Tôn gia nhận tổ quy tông. Anh ấy còn có bài báo gây sóng to gió lớn. Lại nghe, anh ấy tuy còn trẻ nhưng đã làm cán bộ cấp phòng.
- Thẩm Thanh, hãy đưa người thân của anh đi.
Vương Song thở dài một hơi, nét mặt khó hiểu, nhìn Thẩm Thanh. Dù thế nào cô cùng Thẩm Thanh là thanh mai trúc mã. Tuy nhiên, vì theo đuổi vật chất mà bỏ quên tình cảm. Nhưng, Vương Song cũng không hy vọng Thẩm Thanh cùng với người thân không biết từ đâu xuất hiện bị đánh ở đây. Đã từng thấy Điền gia có thế lực to lớn, cô tin tưởng dựa vào gia thế, bối cảnh của Thẩm Thanh cũng không lay chuyển được Điền Quốc Đào.
Dù sao, nếu như Thẩm Thanh thực sự có thể địch nổi Điền Quốc Đào, thì Vương Song cũng không như vậy.
Điền Quốc Đào cười, từ chối cho ý kiến. Y cũng không tức giận. Y có tình cảm với Vương Song. Mặc dù, cô gái này tôn sùng hư vinh. Nhưng, Điền Quốc Đào tự tin, mình có thể chinh phục được trái tim cô ấy.
Cái gọi là trung thành, chẳng qua là đi ngược lại lợi thế không quá nhiều. Nói cách khác, chỉ cần thỏa mãn lợi thế, tự nhiên cũng có thể đổi lấy đầy đủ trung thành.
Điền Quốc Đào cảm thấy, chính mình có cái đó, nên Vương Song tận tâm với mình.
Điều tiên quyết là ymuốn đem hạ nhục cái tên khốn thần bí kia.
Từ Quân Nhiên nói một hơi bằng tiếng địa phương. Điền Quốc Đào nhận ra: thứ nhất, hắn không phải người Lĩnh Nam. Như thế hắn không thể có thế lực mạnh được. Thứ hai, tuy nói cường long không ép nổi địa đầu xà – có khả năng đối phương là mãnh lông từ Thủ đô đến Lĩnh Nam. Nhưng nếu là người thân thích của Thẩm Thanh, thì Điền Quốc Đào thật sự không biết Từ Quân Nhiên có thể lợi hại tới đâu. Nếu Thẩm Thanh có thân thích với người lợi hại như vậy, đã không để cho chính mình bị cắm sừng.
Thẩm Thanh không nói gì, nhìn Từ Quân Nhiên. Y với Từ Quân Nhiên gặp nhau không nhiều. Mấy lần gặp, đều là sinh nhật bà ngoại ở ngoài Thủ đô. Nhưng, y cũng biết người người anh họ này là nhân vật nổi danh ở Thủ đô. Năm đó, người mà mình chưa bao giờ gặp đã trốn khỏi nhà dì cả. Không nghĩ tới hai mươi năm sau, vị anh họ này trở lại Thủ đô gây ra, gió lớn như vậy. Cha, mẹ mình có nói chuyện về tính tình của người anh họ này, giống dì cả như đúc – không chịu khuất phục ai. Họ thà bị gãy chứ không chịu cong. Nhất là trong tình huống này – rõ ràng Từ Quân Nhiên muốn cùng Điền Quốc Đào đấu nữa. Nếu mình chịu thua, chưa biết chừng sẽ đắc tội với anh họ. Vì một cô gái đã ruồng rẫy mình, để trở mặt với anh họ? Đương nhiên, Thẩm Thanh biết cái gì nhẹ, cái gì nặng.
Từ Quân Nhiên không đếm xỉa tới, nhìn lướt qua Vương Song vừa mới lên tiếng. Hắn lại nhìn vẻ mặt của Điền Quốc Đào, bất đắc dĩ lắc đầu, nói giễu cợt:
- Hai người các ngươi thật là khéo a! Đánh em họ của tao rồi lại làm ra vẻ bố thí. Chậc chậc, người tốt, người xấu đã thành nhà các ngươi được rồi.
Nói xong, hắn nghiền ngẫm nhìn Điền Quốc Đào:
- Như vậy có thể tự tin mà hạ nhục tao. Cha mày có cấp bậc gì? Phó bộ? hay Chính bộ?
Điền Quốc Đào lo lắng nhiều là có nguyên nhân. Ở trong nhà, các bậc bề trên có vị trí cao thấp khác nhau. Gặp các lãnh đạo có cấp phó bộ hoặc cấp chính bộ trong nhà y là chuyện không khó. Nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện con cháu cấp phòng ban ở huyện và con cháu phòng của cục. Nguyên nhân rất đơn giản, đánh cho hả nhưng tùy theo mà dẫn tới hậu quả. Bất kể là bản thân, hay người trong gia đình bị đánh đều không thể chịu đựng được.
Nhìn Vương Song một cái đầy ý tứ, không đợi Điền Quốc Đào trả lời, Từ Quân Nhiên vừa cười, vừa nói:
- Có lẽ cô cũng vì việc này mới theo hắn? Dù sao so với một gia đình cán bộ cấp tỉnh ở tỉnh, thì gia đình Thẩm Thanh đúng là không xứng đáng.
- Đúng vậy!
Đôi mắt đẹp của Vương Song mở to kinh ngạc. Cô tò mò nhìn Từ Quân Nhiên – một nam nhân thần bí.
Đối với đàn ông cô đúng là một báu vật hiếm có. Ở cô có dung mạo và khí chất đều không tồi. Có tới mười mấy năm sau, người này vẫn như hoa khôi giảng đường. Chinh phục được cô gái như vậy, có cảm giác thích thú hơn loại con gái dựa vào nhan sắc để kiếm tiền rất nhiều.
- Ông nội của tao là Phó Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam Điền Lập Bân. Cha tao là Phó chủ tịch Thành phố Nam Hoa Điền Ái Quốc.
Điền Quốc Đào thảnh nhiên nhìn Từ Quân Nhiên nói với gương mặt đầy kiêu ngạo.
Y có tư cách để kiêu ngạo như vậy. hôm nay Điền Ái Quốc, tuy là Phó Chủ tịch Thành phố, nhưng vị trí Chủ tịch còn đang khuyết. Ông ấy có hy vọng ngồi vào ghế khuyết đó – Chủ tịch Thành phố Nam Hoa. Rõ ràng, thế lực không phải bình thường.
- Chậc chậc. Một Công tử thật lợi hại.
Nghe Điền Quốc Đào xưng danh, nét mặt Từ Quân Nhiên trở nên khó hiểu, cười với Thẩm Thanh:
- Được rồi, người như vậy thì ta dẫm lên mặt mới sướng. Khi về nếu ông mắng anh, cậu nhớ phải giúp anh chia sẻ đấy.
Nói xong câu đó, Từ Quân Nhiên cầm điện thoại di động bấm số gọi đi. Đầu kia vọng đến một âm thanh dễ nghe. Hắn mỉm cười. nói:
- Dì nhỏ, cháu bị người ta đánh ở đại học.
- Cái gì?
Trong đầu như có tiếng sát đánh, Đoạn Vân vội vàng hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra thế? Có bị thương không? Ai dám dánh cháu?
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Điền Quốc Đào, nói:
- Người nhà lão Điền. Ha ha, cháu và Thẩm Thanh nhà dì Hai đều bị đánh.
Nghe xong, sắc mặt Đoạn Vân trở nên khó coi. Từ Quân Nhiên đến Lĩnh Nam, chẳng khác nào đã đến trên địa bàn của mình. Buổi sáng mình vừa gọi điện cho chị họ ở Thủ đô, nói họ chăm sóc tốt cho hắn. Vậy mà bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy.
Nghĩ tới đây, Đoạn Vân cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nói:
- Quân Nhiên, chăm sóc tốt cho em của cháu. Đợi dì út tới ngay đây.
Nói xong, “bộp” một tiếng – cô cúp điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận