Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 317: Cùng bọn họ hợp tác.

Anh hai, anh trở về lần này, có phải có ý định học tập Từ Quân Nhiên, làm thế nào làm kinh tế tập thể không?
Tào Tuấn Vĩ cười hỏi Tào Tuấn Minh.
Nay Tào Tuấn Minh ở dưới cũng là phó bí thư Huyện ủy, Tào Tuấn Vĩ biết tính cách của anh hai nhà mình, đó là bất kể làm việc gì, đều nhất định phải vô cùng hoàn hảo. Tuy bây giờ nơi anh ấy đang ở là một huyện nghèo, nhưng theo tính cách của Tào Tuấn Minh, nếu không làm nơi đó phát triển, sẽ tuyệt đối không rời đi.
Tào Tuấn Minh nghe thấy lời của em trai, gật gật đầu, nói với Từ Quân Nhiên:
- Đúng vậy, cậu phải cho tôi chủ ý.
Phải thừa nhận, trên mặt lý thuyết đơn giản, Tào Tuấn Minh có lẽ cũng ngang tài ngang sức với Từ Quân Nhiên, thậm chí còn vượt qua hắn, nhưng trên mặt phát triển kinh tế, Từ Quân Nhiên không chỉ dừng lại ở giai đoạn kiến thức lý luận, mà còn thật sự tiến hành thực tế, trước mặt đại đa số cán bộ, quan trọng nhất là, thực tế chứng minh quan điểm của mình chính xác, hơn nữa còn chiếm được sự tán thành của cấp trên.
Đối với người anh em của mình, Tào Tuấn Minh không tiếc thỉnh giáo hắn, thấy được sự tiến bộ cùng thành tích ngày hôm nay của Từ Quân Nhiên, trong lòng anh ta, vui mừng cho Từ Quân Nhiên.
Lông mày Từ Quân Nhiên nhẹ nhăn lại, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Anh hai, lần trước anh có nói qua với tôi, tài nguyên huyện các anh rất phong phú?
Tào Tuấn Minh gật gật đầu:
- Đúng vậy, nghe nói là quặng sắt.
Nói xong anh ta bất đắc dĩ giải thích:
- Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, cậu cũng biết, chuyên ngành của tôi không phải cái này, chỉ có thể hiểu đại khái.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, hỏi tiếp:
- Bây giờ trong huyện có tiến hành khai thác không?
Tào Tuấn Minh sững sờ, lắc đầu theo bản năng hỏi ngược lại:
- Ai muốn khai thác cái đó chứ, trong huyện lại không có điều kiện, không ai dám thử…
Lời còn chưa nói hết, anh ta nhìn Từ Quân Nhiên. Kinh ngạc hỏi:
- Ý của cậu, không phải là để huyện chúng tôi tự khai thác quặng sắt chứ?
Do dự một chút, Tào Tuấn Minh nhỏ giọng nói:
- Chuyện này, nhưng là rất mạo hiểm, làm không tốt sẽ có người lên án thì thôi, cậu làm sao có thể cam đoan quặng sắt khai thác được chắc chắn bán được?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, hắn đương nhiên không thể nói với Tào Tuấn Minh, tương lại mười mấy năm sau, sản nghiệp sắt thép Trung Hoa sẽ phát triển tăng vọt, cùng với sự phát triển kinh tế không ngừng, thậm chí còn có thể không cần nhập khẩu quặng sắt từ nước ngoài. Lúc này lựa chọn khai thác quặng sắt, không cần phải nghi ngờ đó chính là biện pháp đảm bảo nhất.
- Anh hai, tôi nghe nói gần đây đầu thép muốn mở rộng sản xuất, tăng thêm một cái lò cao. Đúng không?
Từ Quân Nhiên ý vị sâu xa cười nói với Tào Tuấn Minh.
Tào Tuấn Minh sững sờ, lập tức nghĩ đến, đây là Từ Quân Nhiên nhìn từ nội bộ nhà mình, hai mắt lập tức sáng lên:
- Ý của cậu, là đi theo con đường sắt thép?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Đúng vậy, ông cụ nhà anh quản lý kinh tế, làm sao có cấp dưới có thể nói lại lời của cấp trên chứ?
Thấy vẻ đắn đo của Tào Tuấn Minh. Từ Quân Nhiên biết rõ anh ta không muốn lấy danh nghĩa của ông cụ để làm việc, nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết, Trung Hoa ngày nay chính là tình hình này, giao tình giao tình. Có trao đổi mới có cảm tình. nếu không thì lần sau người ta làm sao đến nhờ vả ngươi chứ.
- Anh hai, vì người dân trong huyện, tôi thấy chút sĩ diện kia của anh, nên bỏ xuống.
Bất động im lặng không nói gì nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói với Tào Tuấn Minh. Đối với người như Tào Tuấn Minh, dùng quyền mưu đơn thuần để khuyên anh ta. Là vô dụng, mưa dầm thấm đất từ nhỏ lại thêm nhiều mưa gió sau khi trưởng thành, vị đại ca này thấy rõ lòng người đến mức khiến người khác kinh ngạc, nếu không cũng không thể được gọi là người đứng đầu thế hệ trẻ của Bắc Kinh. Muốn đả động anh ta, cách tốt nhất của Từ Quân Nhiên là động đến tình cảm, nói rõ đạo lý, lấy người dân để nói công việc.
Quả nhiên, vừa nói đến người dân nghèo, sắc mặt Tào Tuấn Minh liền thay đổi, tuy anh ta nhận chức phó bí thư Huyện ủy chưa lâu, đã đi đến đội sản xuất ở từng khu công sở trong huyện, ngay cả khu ở xa xôi, thậm chí lúc Tào Tuấn Minh đi điều tra nghiên cứu còn ở đó hơn nửa tháng, đại hội Huyện ủy thường ủy mấy lần không mở, nhưng công xã cơ sở trở lại rất nhiều. Đối với cái huyện đó, anh ta thực không thể không cảm khái, Trung Hoa vẫn còn nơi nghèo như vậy.
Thu nhập một năm không cao hơn mười đồng, thậm chí người nghèo ngay cả hai cái quần cũng không gom góp được, nơi như thế, vậy mà lại tồn tại ở Trung Hoa, cảm giác sâu sắc của Tào Tuấn Minh, giống như bài báo Từ Quân Nhiên viết, bất kỳ khẩu hiệu hay sách lược chính trị, đều không có cách phủ nhận một sự thật, nếu không giải quyết được vấn đề cơm ăn của người dân, khẩu hiệu, lý tưởng cái gì, đều chẳng qua là ương trong nước, hoa trong kính mà thôi.
Một lát sau, Tào Tuấn Minh nặng nề thở dài một cái, gật gật đầu:
- Chuyện này tôi sẽ xem xét, quay về tôi phải đích thân đi thăm hỏi chú Tiền một chuyến.
Chú Tiền trong miệng anh ta, nay là người đứng thứ hai của Bộ luyện kim, có sự ra mắt giúp đỡ của ông ta, việc khai thác quặng sắt, căn bản cũng không cần phải nói.
Lâm Vũ Tình thấy Từ Quân Nhiên trò chuyện vui vẻ cùng hai anh em nhà họ Tào, thậm chí chỉ cho Tào Tuấn Minh phương hướng phát triển, trong lòng tất nhiên tràn đầy hạnh phúc, thời gian tiếp xúc với Tào Tuấn Minh cũng không ngắn, cô tất nhiên biết ông cụ nhà họ Tào nay có thân phận gì, càng biết anh em nhà họ Tào chỉ sợ ở thủ đô, cũng là số ít công tử nhà giàu hàng đầu, nhưng trước mặt Từ Quân Nhiên, lại không có chút dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng, nếu để đám người ở huyện Võ Đức thấy được, còn không ngoác miệng đến mang tai.
Đối với cô mà nói, có thể thấy Từ Quân Nhiên phát triển như thế này, đã rất thỏa mãn rồi.
- Đúng rồi, chị Vũ Tình, tôi nghe anh Trần nói, chị đang suy nghĩ đến việc làm đại lý mỹ phẩm?
Từ Quân Nhiên hàn huyên vài câu cùng Tào Tuấn Vĩ, lúc này bỗng mở miệng hỏi Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ Tình khẽ giật mình, lập tức ngượng ngùng gật gật đầu:
- Đúng là có suy nghĩ này, là vợ của ông chủ Hương Giang, đề xuất muốn tiêu thụ mỹ phẩm ở Lãnh Nam, đây không phải là hy vọng tôi có thể giúp làm đại lý, bà ấy phục trách sản phẩm nước ngoài, tôi phụ trách tiêu thụ đại lý trong nước.
Lông mày Từ Quân Nhiên lập tức nhíu lại:
- Điều kiện tốt như vậy?
Bản năng hắn cảm thấy trong chuyện này nhất định còn có mờ ám, phải biết rằng Lâm Vũ Tình là một cô gái yếu đuối không quyền không thế, cho dù là người phụ trách tài vụ của một công ty kiến trúc, nhưng cũng không thể có bản lĩnh để phu nhân của doanh nghiệp lớn Hương Giang ưu ái đến thế, muốn cùng cô ấy hợp tác buôn bán mỹ phẩm chứ. Phải biết rằng, vụ làm ăn này nhìn thì như không vào đâu, nhưng trên thực tế không chỉ từ tiềm lực phát triển hay là không gian lợi nhuận, tương lai rất có tiền đồ. Lâm Vũ Tình nếu thực sự có thể làm tốt được, chưa chắc không thể trong làn sóng cải cách mở cửa, mượn cơ hội đi lên.
Chỉ là, tuyệt đối đừng bị người ta lừa, dù sao thời đại này, không ít người trong nước cho rằng hòa thượng ở ngoài đến biết niệm kinh, xem trọng ngoại thương, hy vọng có thể thông qua ngoại thương kiếm được một khoản lớn. Thật không ngờ, lúc này người ta nhìn Trung Hoa, dùng bốn chữ để hình dung gọi là người ngốc tiền nhiều.
Lâm Vũ Tình thành thành thật thật gật đầu, cô biết rõ, Từ Quân Nhiên ở chuyện này, thông minh hơn mình nhiều.
Từ Quân Nhiên càng thấy khó hiểu, người vợ của thương nhân Hồng Kông kia, có mưu đồ gì?
Hắn cũng không nhận ra, trên người Lâm Vũ Tình có cái gì đáng để đối phương muốn thu mua, dù sao từ bất kỳ góc độ nào mà nói, Lâm Vũ Tình cũng không tính là xuất chúng.
Lúc này,Tào Tuấn Vĩ ở một bên cười hắc hắc nhỏ giọng nói:
- Người đó họ Trang, là phu nhân của ông chủ doanh nghiệp Hương Giang mà công ty chúng tôi thi công, lần trước Trang phu nhân đến thủ đô, đi ngang qua thành phố Bằng Phi, là em họ vẫn luôn đi theo bà ấy, Trang phu nhân rất thích Vũ Tình.
Dừng lại một chút, anh ta thấp giọng nói:
- Trang phu nhân của thực nghiệp Hoàng Hà.
Anh ta nói như vậy, Từ Quân Nhiên thoáng cái ngây ngẩn cả người, thực nghiệp Hoàng Hà? Đây chính là xí nghiệp lớn nổi danh ở Hương Giang, người sáng lập là tiên sinh Mộc Gia Thành, cuối thập niên 70 được thủ tướng tối cao đích thân đón tiếp, doanh nghiệp Hương Giang thuộc một hệ của Trung Hoa, kiến trúc Tuấn Đạt có thể bao thầu công trình của thực nghiệp Hoàng hà, xem ra Tằng Văn Khâm cùng Tào Tuấn Vĩ bỏ ra không ít công sức rồi đây.
Quan trọng nhất là, nếu Từ Quân Nhiên nhớ không nhầm, vị Trang phu nhân kia là vợ cả của Mộc Gia Thành Trang Minh Nguyệt. Người này chẳng những có cảm tình rất sâu với Mộc Gia Thành, hơn nữa còn là chủ tịch chấp hành của thực nghiệp Hoàng Hà, một trong những tầng quyết sách trung tâm.
Người như vậy, sao có thể coi trọng Lâm Vũ Tình?
Đối với quan hệ của Trang Minh Nguyệt và Mộc Gia Thành, Từ Quân Nhiên từ một bản tiểu sử của đời trước hiểu được không ít. Mộc Gia Thành xuất thân bần hàn, năm đó vì chiến loạn lưu lạc đến Hương Giang, lúc ấy chỉ là người giúp việc cho thương hội, dùng một từ Từ Quân Nhiên ngẫu nhiên nghe được của đời sau để hình dung, đó chính là một kẻ mạt hạn từ đầu đến chân, không chỉ không có tiền, hơn nữa không có không gian cùng tương lai phát triển gì. Trái lại, Trang Minh Nguyệt xuất thân cao quý, từ nhỏ đã nhận sự giáo dục rất tốt, có thể nói là mỹ nữ nổi tiếng của xã hội thượng lưu.
Câu chuyện tình yêu của hai người này, giống như hoàng tử và cô bé lọ lem, chỉ có điều trong cổ tích hoàng tử nhìn trúng cô bé lọ lem, nhưng đời thực lại là công chúa nhìn chúng tên nghèo. Mà tên nghèo cũng không để công chúa thất vọng, dùng thời gian hơn hai mươi năm, hoàn thành một màn phản công.
Từ Quân Nhiên khâm phục là, Trang Minh Nguyệt chờ đợi, không rời bỏ trong lúc Mộc Gia Thành bần hàn, sau khi Trang Minh Nguyệt qua đời, Mộc Gia Thành không có tin đồn xấu, cự tuyệt tái giá mà trung thành ở vậy mười mấy năm vì người vợ đã mất. dù cho thời đại không ngừng phát triển, tình yêu của con người cũng xảy ra nhiều thay đổi, sau khi có ngày càng nhiều chuyện tình táo bạo xuất hiện, tình yêu, dường như biến thành không quan trọng như vậy nữa.
Chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình một chút, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Tào Tuấn Vĩ, chậm rãi hỏi:
- Trang phu nhân, sao lại nhìn trúng chị Vũ Tình?
Đầu của hắn thông minh bậc nào, Tào Tuấn Vĩ vừa mới mở miệng, hắn lập tức hiểu được, trong chuyện này e rằng còn có chuyện khác.
Quả nhiên, Tào Tuấn Vĩ cười hắc hắc, gải thích với Từ Quân Nhiên:
- Chuyện này còn phải trách anh hai, lúc đầu anh ấy vì giúp công ty chúng tôi kéo quan hệ buôn bán, vô tình tiết lộ bối cảnh của tôi và Hoành Đạt, cho nên lúc này Trang phu nhân mới chủ động đưa ra việc hợp tác với chị Vũ Tình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận