Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 694.2: Tiếng súng vang lên rồi.

Đám người sau lưng Phùng Tuấn nghe thấy hiệu lệnh, liền không khách khí nữa, cả đám xông lên bắt đầu đánh nhau.
Đám người Lưu Hoa Cường mời tới, trên căn bản đều là những người ngồi trong văn phòng, nói khó nghe một chút, mấy người này muốn võ nghệ không võ nghệ, nói can đảm chẳng có can đảm, chỉ dựa vào thân phận để bắt nạt người khác. Giờ thấy đối phương đông người như vậy, trên người lại không đem theo súng, nên sợ đến mức ngồi bệt xuống đất ôm đầu, miệng la hét đòi nói đạo lý. Nhưng đám người này ồn ào như vậy, trên căn bản lời nói của họ chưa kịp nói ra đã bị lấn át mất rồi.
Còn may là có Vương Hiểu Long, nhờ có anh ta che chở nên Lưu Hoa Cường không chịu thiệt thòi gì lớn, anh ta nhìn phòng riêng lộn xộn, trong lòng cười lạnh, tí nữa xem họ Phùng mày chạy đằng nào.
Giờ khắc này, những động tĩnh bên này đám Từ Quân Nhiên ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, Từ Quân Nhiên nghe xong biết ngay đám Lưu Hoa Cường đã đấu võ rồi, cau mày, nói với Trương Hỉ Bân:
- Trưởng ban Trương, hình như bên ngoài có ẩu đả.
Trương Hỉ Bân ngây người, nghiêng tai nghe một chút lập tức đứng dậy nói:
- Không được rồi, tôi phải đi xem thử!
Anh ta đường đường là Ủy viên thường vụ huyện ủy, đứng đầu ban công an huyện, lại còn trước mặt Từ Quân Nhiên và Lưu Tiểu Quang, làm sao có thể cho phép xảy ra ẩu đả đánh nhau.
Không đợi Từ Quân Nhiên nói tiếp, Trương Hỉ Bân mở cửa ra ngoài.
Vào lúc này, Lưu Hoa Cường và Vương Hiểu Long đã chạy ra cửa, tuy có Vương Hiểu Long bảo vệ, nhưng Lưu Hoa Cường vẫn bị thương nhẹ, nhìn thấy Trương Hỉ Bân chạy ra, vội vàng kêu lên:
- Trưởng ban Trương, may quá, anh cũng ở đây, cứu mạng với!
Trương Hỉ Bân dĩ nhiên biết Lưu Hoa Cường, nhìn tình hình bên ngoài, hét lớn một tiếng:
- Các người đang làm gì đó! Dừng tay hết đi!
Đám thuộc hạ của Phùng Tuấn căn bản không để ý đến anh ta, còn tưởng Lưu Hoa Cường tìm được người giúp đỡ, không nói gì, chạy về phía Trương Hỉ Bân.
Trương Hỉ Bân cũng từng đi lính, tuy xuất ngũ nhiều năm rồi, nhưng vì công tác trong ngành công an, nên võ nghệ không hề thụt lùi, nhìn thấy đám côn đồ vung nắm đấm về phía mình, liền nghiêng người, chụp lấy nắm đấm của đối phương, dùng sức ở chân, đá cho người nọ ngã sấp.
- Các người là ai?
Trương Hỉ Bân vừa né cú đấm, vừa hỏi đám Phùng Tuấn.
Đám Phùng Tuấn đang đánh rất hăng say, đột nhiên lại mọc đâu ra một người đàn ông trung niên ăn mặc bình thường, có người mắng mấy câu tục tĩu, những người còn lại như tổ ong vỡ lao về phía Trương Hỉ Bân. Có người nhanh tay, đã ném ghế về phía Trương Hỉ Bân.
Trương Hỉ Bân bị ghế đập vào người cũng giật mình! Nhìn thấy có người rút dao trong túi ra, không dám coi nhẹ nữa, đưa tay sờ sau lưng, giơ tay lên hét:
- Nằm xuống hết cho ông!
- Pằng!
Một tiếng động như sấm rền vang lên, khiến động tác của mọi người đều trì trệ, có người nhìn về phía phát ra âm thanh theo bản năng, liền thấy họng súng đen ngòm đang bốc khói, và cây súng ấy đang nằm trong tay Trương Hỉ Bân.
Trương Hỉ Bân lúc này, sắc mặt hơi dữ tợn, hung hãn nhìn về phía đám kia, trừng mắt nhìn Lưu Hoa Cường đang bị bao vây:
- Chủ nhiệm Lưu, có chuyện gì vậy?
Lúc này có vài người tỉnh táo, vài cán bộ trấn Đào Hoa thân với Trương Hỉ Bân tiến đến trước mặt anh ta:
- Trưởng ban Trương, cứu mạng! Đám lưu manh này muốn giết người đây này!
Trương Hỉ Bân cau mày, dùng họng súng chỉ về phía đám Phùng Tuấn:
- Tất cả các người ngồi xổm xuống, ôm đầu lại cho ông! Ai dám cử động, tao đánh chết mẹ bọn mày!
Giờ đầu óc anh ta hơi choáng váng, tuy không rõ vì sao hôm nay lại gặp phải chuyện này, tuy nhiên hôm nay có người dám cầm dao đâm mình, cho dù thế nào, Trương Hỉ Bân cũng không thể tha cho đối phương, đường đường là Trưởng ban công an, trước mặt đám người trong huyện mà mình lại tha cho đám người này, sau này Trương Hỉ Bân anh ta chẳng phải trở thành chuyện cười trong huyện sao?
Lúc này, Từ Quân Nhiên và Lưu Tiểu Quang hai người cũng bước ra, Từ Quân Nhiên vừa nhìn, kinh ngạc hỏi Lưu Hoa Cường:
- Lão Lưu, anh làm sao vậy?
Nói xong, sắc mặt hắn nghiêm túc hỏi Trương Hỉ Bân:
- Lão Trương, sao lại nổ súng?
Thời đại này, nổ súng là một việc vô cùng nghiêm trọng, dù Trương Hỉ Bân là Trưởng ban công an huyện, thì cũng không phải chuyện nhỏ, sau chuyện này không những phải viết báo cáo, mà còn phải trình bày rõ ràng trong Hội nghị thường vụ mới được.
Trương Hỉ Bân cười khổ, chỉ vào chỗ mình bị đập trúng:
- Chủ tịch huyện, vừa nãy nếu không móc súng ra, chắc giờ anh phải vào bệnh viện huyện tìm tôi rồi.
Sau khi anh ta nổ súng đột nhiên cũng tỉnh táo lại, chuyện đã như vậy, dù thế nào, cũng phải giải quyết vấn đề trước mắt trước mới được.
- Chủ tịch huyện? Trưởng ban?
Đầu Phùng Tuấn ong một tiếng, cảm giác mặt mình như bị ai đập cho một cục gạch, cho dù gã có là đồ ngu cũng biết, những người đứng trước mặt mình bây giờ, e là không hề đơn giản, người có thể công nhiên bắn súng công khai như vậy, thì phải có thân phận thế nào, hôm nay mình chuốc lấy phiền phức rồi sao?
Mặt gã trắng bệch định mở miệng nói, nhưng Từ Quân Nhiên căn bản không cho gã cơ hội, quay đầu nhìn về phía Lưu Hoa Cường, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Lão Lưu, anh đang làm gì vậy? Thể diện của Văn phòng ủy ban nhân dân huyện bị các anh làm mất sạch rồi!
Thương tích Lưu Hoa Cường lúc này cũng không nhẹ, mặt mũi xanh lét, khổ sở nói:
- Chủ tịch huyện, chuyện này không thể trách tôi…
Anh ta còn chưa nói xong, Phó trưởng ban văn hóa huyện Tần Thủ Nhân đã đứng dậy:
- Chủ tịch huyện, chuyện này đúng là không thể trách Chủ nhiệm Lưu. Hôm nay mấy người học chung trường Đảng chúng tôi tụ tập, đang ăn cơm, đám người này liền xông vào, nói gì mà người của chúng tôi nôn lên người họ, phải bồi thường, anh nói xem chuyện này có vô lý không?
- Chẳng những vậy, chúng tôi chưa kịp nói gì, thằng này đã bảo người ta đánh người!
- Quá đáng lắm! Chủ tịch huyện, ngài phải làm chủ cho chúng tôi!
Cả đám cán bộ trong huyện mồm năm miệng bảy kể lại mọi chuyện cho Từ Quân Nhiên và Lưu Tiểu Quang, Lưu Tiểu Quang và Trương Hỉ Bân nhìn nhau, không thể ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Từ Quân Nhiên trong lòng cười lạnh, chuyện này là do hắn bảo Lưu Hoa Cường sắp xếp, người nôn lên người Phùng Tuấn, cũng là Lưu Hoa Cường, nguyên nhân đơn giản, là phải bắt được tên Phùng Tuấn này!
Lưu Tiểu Quang nhíu mày, anh ta có biết Phùng Tuấn, lần trước khi đi ký kết ở trấn Đào Hoa, anh ta đã gặp Phùng Tuấn đứng cạnh Vương Mãnh, nhưng chuyện hôm nay quá lớn, ngay cả Trưởng ban công an huyện Trương Hỉ Bân mà cũng dám đánh, người miền Nam này cũng kiêu ngạo quá. Thôi, ông đây làm như không quen gã thì hơn.
Trong lòng nghĩ vậy, Lưu Tiểu Quang nhìn Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện, ngài nói phải làm thế nào đây?
Từ Quân Nhiên thầm gọi lão hồ ly, ngoài mặt thì nhíu mày, nhìn thoáng qua tình hình, nói với Trương Hỉ Bân:
- Trưởng ban Trương, anh nói có nên cử người trong Ban công an huyện đến, tình hình ở đây rối như vậy để các đồng chí công an xử lý thì phù hợp hơn, anh thấy sao?
Mục đích hôm nay là để Trương Hỉ Bân ra mặt, Từ Quân Nhiên không muốn đánh rắn động cỏ.
- Được, để tôi sắp xếp.
Lúc này Trương Hỉ Bân thu súng lại, tuy anh ta chỉ đứng đó một mình, nhưng đám côn đồ diễu võ dương oai lúc nãy không ai dám động đậy, ngoan ngoãn ngồi xổm hai tay ôm đầu, sợ vị Trưởng ban đại nhân kia mất hứng lại bắn cho mình một phát. Những năm tám mươi chín mươi, uy lực của cơ quan chuyên chính người thường không cách nào hiểu được, đối phó với mấy tên côn đồ vớ vẫn, thật sự là dư sức.
Từ Quân Nhiên gật đầu, thở dài với đám Lưu Hoa Cường:
- Mấy người các anh, đi theo Trưởng ban Trương lấy khẩu cung, kể rõ mọi chuyện, biết chưa hả?
Lưu Hoa Cường và Vương Hiểu Long liếc nhìn nhau, vội gật đầu:
- Vâng, chủ tịch huyện.
Nói xong, Từ Quân Nhiên đi đến trước mặt Phùng Tuấn, nhìn gã nói:
- Anh này, kiêu căng ghê nhỉ, có thể kéo được bao nhiêu người đến đánh nhau giúp anh, anh là đại ca xã hội đen à?
Một câu nói, lập tức khiến mặt Phùng Tuấn xám như màu đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận