Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 397: Kẻ gây chuyện.

- Cút ra ngoài.
Cô gái nhỏ tức không thở được, chỉ mặt người nọ quát to.
Một tia âm mưu hiện lên trên mặt tên mặt rỗ. Y cười gằn, nói:
- Tiểu nha đầu. Cô em biết mình đang nói chuyện với ai không?
- Tôi không cần biết ông là ai. Đi ra ngoài ngay. Tiệm cơm chúng tôi không chào đón những người như ông.
Cô gái tên Tiểu Ngọc mở to đôi mắt tròn, nhìn trừng trừng vào tên mặt rỗ.
Tên mặt rỗ cười khi khí, mặt vẫn thản nhiên, nói:
- Tiểu Ngọc à. Cô vừa mới về, không biết danh tiếng Ca Ca của ta. Tí nữa cô sẽ hối hận đấy. Có tin không?
Từ Quân Nhiên nhướng mày. Rõ ràng đây là dạng du côn. Hắn cũng không muốn sinh sự, chỉ thấy cô bé trước mặt rất không dễ dàng gì. Nếu bị tên côn đồ này khi dễ thì chắc ngay cả hắn cũng không thể chịu đựng được.
Vừa lúc đó, một người đàn ông trung niên từ trong bếp chạy ra, vừa chạy vừa nói to:
- Anh Tiễu Mã, anh Tiểu Mã, đừng giận, đừng giận.
Vừa nói ông ta đã đi tới giữa mấy người, kéo cô gái ra phía sau mình, chắp hay tay nói với tên mặt rỗ:
- Anh Tiểu Mã, đừng giận, đừng giận. Tiểu Ngọc không hiểu chuyện. Anh đừng chấp nhặt với nó. Bữa hôm nay tôi mời, tôi mời.
Tên mặt rõ hừ một tiếng, nói;
- Lão Ngô, đứa con gái này của ông thật chẳng biết điều.
Người đàn ông được gọi là Lão Ngô vẫn giữ nguyên vẻ cẩn trọng. Ông mặc kệ đứa con gái đang tức giận muốn nói gì. Đối với những người mở quán bán hàng như họ, vốn dĩ lúc nào mặt mũi cũng phải tươi tỉnh chào đón khách. Vả lại, tên mặt rỗ này là bá chủ một vùng gần ga tàu. Nếu đắc tội với y, tất cả các tiệm cơm nhà họ hàng sẽ không làm ăn được nữa. Thế nên lão Ngô thà nén giận, chịu nhịn để tránh xung đột tới mức thấp nhất.
Nhưng Ngô Ngọc đứng bên lại không nghĩ như vậy. Kỳ nghỉ đông này, cô đã về nhà giúp người nhà trông quán. Không ngờ cái tên mặt rỗ này hết lần này tới lần khác đụng tay đụng chân với cô. Hôm nay y lại càng coi thường người khác. Một người được giáo dục như Ngô Ngọc lại không phải người bình thường không hiểu biết gì. Cô tuyệt đối không bao giờ chịu thỏa hiệp với loại người lưu manh này.
Chuyện xảy ra khiến cho một số vị khách vội vã đứng lên tính tiền, một số khác tránh sang một bên. Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cũng đành đứng sang cùng nhóm với mấy người khác ở cửa.
- Đ.m. Tên mặt rỗ chắc chắn thịt lão Ngô rồi.
Mấy người đứng cạnh Từ Quân Nhiên thì thào. Câu nói khiến hắn nhíu mày lại.
- Đâu thế được. Tên này ỷ thế là người nhà của cục công an đường sắt, suốt ngày coi thường bắt nạt người khác.
- Con gái nhà Lão Ngô ngốc quá. Sao lại để cho thằng mặt rỗ nhìn thấy chứ.
- Cũng làm thế nào được. Cô gái mồ côi mẹ mà. Phải cùng lão Ngô làm việc chứ.
Nhướng mày, thái độ của Từ Quân Nhiên khi nhìn sang mấy tên du côn không được tốt cho lắm. Cái đám cặn bã này, nếu là hắn thì đã tống vào ngục giam cho đủ 18 năm liền.
- Hôm nay nể mặt Lão Ngô, hôm khác chúng ta sẽ gần gũi hơn. Em Ngọc nhé!
Không biết lão Ngô nói gì với tên mặt rỗ mà mấy tên cùng đám với y hùng hổ đi ra khỏi tiệm cơm. Còn Tiểu Ngọc, cô vẫn còn ấm ức nói gì đó với Lão Ngô.
Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu. Hắn hiểu rõ, việc này cũng chả còn cách nào. Dù sao thì có một số việc ngay đến cả Lão Thiên Vương cũng không xử lý được.
Ăn cơm xong, Từ Quân Nhiên để tiền dưới đế bát rồi đứng dậy đi khỏi. Hắn về nhà khách nghỉ một đêm, trưa hôm sau thanh toán và làm thủ tục trả phòng, rồi vội vã lên xe đi khỏi.
Nhà khách cách phòng chờ của nhà ga khoảng một đoạn. Từ Quân Nhiên nhìn tình hình xung quanh rồi quyết định đi tắt qua một lối nhỏ. Dù sao đi tắt cũng tiện hơn, vừa rồi lại không thấy có cảnh sát giao thông ở đó, đi liều một chút cũng không sao.
Đi tới phía sau một tòa nhà, bỗng hắn nghe thấy tiếng cười rất quen thuộc:
- Em gái, hôm nay đi đâu thế?
Từ Quân Nhiên cau mày, dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía cái ngõ hắn đang định đi qua.
Phải nói rằng bản tính hiếu kỳ hay giúp đỡ người chính là mệnh của Từ Quân Nhiên rồi. Khi hắn chậm rãi đi tới phía ngõ hẻm, ngó đầu nhìn vào đó, phát hiện trong ngõ có năm người đang ở đó. Tuy không thấy mặt ba người đứng quay lưng về phía hắn, nhưng Từ Quân Nhiên có thể nhìn rõ người đối mặt với mình chính là đầu bếp lão Ngô vừa hôm qua hì hụi van xin người khác và cô con gái Tiểu Ngọc của ông ta. Từ Quân Nhiên hôm qua đã nghe nói quán cơm đó là của một người họ hàng của Lão Ngô, con gái ông ta tới đây phụ việc. Thế thì có lẽ chắc giờ họ đang trên đường về nhà.
Chỉ có điều, chắc số họ xui xẻo nên lại gặp mấy tên côn đồ hôm qua.
Đúng lúc đó, tên mặt rỗ tát một cái vào mặt Lão Ngô, nói:
- Ha ha, đứa con gái này của ông được đấy. Không giống ông tí nào. Cô ta xinh đẹp thế kia mà. Cô ta là con của thằng nào đấy? Ha ha ha.
Từ Quân Nhiên nhướng mày. Mấy tên này điên rồ quá rồi.
- Anh Mã ca, anh Mã. Tiểu Ngọc nó không hiểu chuyện. Tôi đã đền cho anh rồi. Anh tha cho chúng tôi đi.
Lão Ngô khúm núm cầu xin tên mặt rỗ. Ông bị đánh không sao, nhưng quan trọng là không được để cho mấy tên trước mặt này hại con gái mình.
- Ha ha ha, Lão Ngô nói thế tôi không thích nghe đâu. Tôi ưng con gái lão là cô ta có phúc phận đấy. Sinh viên thì sao, chẳng nhẽ tôi không xứng à? Tôi nói trước kia tìm ông mượn chút tiền thì ông lí do này lí do nọ từ chối. Hóa ra tiền đó là để tích lũy sắm đồ cưới cho con gái. Ha ha ha, Hôm nay cứ vậy đi, sau này ông sẽ trở thành bố vợ của tôi, ha haa ha
- Khốn nạn.
Ngô Ngọc tức giận mắng tên lưu manh trước mặt. Tuy nhiên cô cũng chẳng biết làm thế nào. Lúc hai cha con đang định đi tàu về quê, không ngờ đi tắt lại gặp ngay bọn tên mặt rỗ. Thế là chúng quấy họ ở đây. Ông bố đã cầu xin chúng khá lâu, nhưng rõ ràng bọn chúng muốn không ăn đạp đổ đây mà.
- Ha ha, tiểu mỹ nhân. Tí nữa chúng ta sẽ gần gũi thân thiết. Lúc đó em sẽ không gọi tôi như thế đâu.
Tên mặt rỗ cười ẩn ý, vươn tay sờ mó khuôn mặt của Ngô Ngọc. Lão Ngô tức giận kêu lên định lao tới cứu con gái thì lại bị một tên đánh một chưởng vào bụng, ngã chỏng gọng trên nền mặt tuyết.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ thở dài một hơi lắc lắc đầu. Hắn biết mình không thể đứng im nhìn sự việc xảy ra như thế này được.
- Này, mấy người các ngươi, làm gì vậy ?
Tiếng của Từ Quân Nhiên vang lên. Tên mặt rỗ đang sờ mặt Tiểu Ngọc dừng lại, xoay người nhìn sang phía hắn.
Tên mặt rỗ nhìn người đàn ông đang xách một túi đồ bọc kín, phía sau để một cái vali da, cười gằn, nói:
- Mày là cái gì? Dám quản việc của bọn tao à?
Hai tên đồng bọn của y đều đã rút côn đút sẵn trong túi ra. Xem ra, bọn chúng là những tên côn đồ hung ác chuyên hay gây chuyện đánh nhau.
Nhân lúc bọn chúng xoay người, Ngô Ngọc kéo cha mình dậy, chạy tới bên Từ Quân Nhiên, giọng khàn khàn:
- Xin anh, xin anh cứu cứu chúng tôi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, khoát tay:
- Đi đi.
Ngô Ngọc lúc này cũng không để ý điều gì khác. Cô nhìn sâu vào bóng của Từ Quân Nhiên rồi kéo cha chạy thẳng về hướng nhà ga.
Từ Quân Nhiên thấy hai cha con họ đã đi xa rồi, lúc này mới quay người về phía đám người mặt mũi hung ác, ngoắc ngoắc tay, nói:
- Nào, tới đi. Tôi cũng đang vội.
- Thả con mẹ mày ra à!
Tên mặt rỗ gào tô lên một tiếng. Y vọt người lên phía trước tung quyền hướng tới Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhếch môi cười lạnh. Nói thì chậm nhưng diễn ra lại vô cùng nhanh chóng. Chân trái hắn nhún một cái, nhanh như cắt vọt tới. Từ khoảng cách khá xa, hắn giơ chân lên, dùng một cước vào ngay trên mặt tên mặt rỗ. Y bắn người lên không trung rồi lại rơi bụp xuống đất. Rồi ngay lập tức, hắn nghiêng người, tránh được đường côn của một tên khác, quay tay một vòng đánh thẳng vào huyệt thái dương của đối phương khiến tên đó lập tức phải bò rạp xuống mặt đất không ngóc đầu lên được.
Lúc này, Từ Quân Nhiên quay sang phía tên cầm côn còn lại nói:
- Đánh nữa không?
- Đ con mẹ mày.
Tên đó tức giận chửi bậy, thiết côn trên tay nhắm thẳng đầu Từ Quân Nhiên đánh tới. Rõ ràng y muốn liều mạng với Từ Quân Nhiên.
Trong mắt Từ Quân Nhiên ánh lên một tia sắc lạnh, cả người như một mũi tên ra khỏi cung lao đi. Chớp nhoáng sau đã dính vào người đối phương, dùng lực thét to:
- Cút.
Tên đó giống như con diều bị đứt dây, ngay lập tức bị văng ra một đoạn khá xa, nằm rạp trên đất, không ngóc dậy được.
Đứng thẳng người nhìn mấy tên du côn không bò dậy nổi, Từ Quân Nhiên phủi tay, không thèm để ý đến bọn chúng, quay người cầm hành lý đi thẳng về phía nhà ga. Hắn từ nhỏ khi còn ở trấn Lý Gia đã luyện võ cùng các cựu chiến binh của công xã. Đừng nói tới mấy tên lưu manh vặt vãnh này, chứ mấy tên đàn ông lực lưỡng mà muốn đánh gục hắn cũng là chuyện không tưởng.
Ngồi trên xe lửa, Từ Quân Nhiên ngắm nhìn phong cảnh đang từ từ lùi lại phía sau, trong lòng ngậm ngùi không thôi. Vận mệnh của hắn có nhiều biến đổi như vậy. Nói ra chắc chỉ sau Tết này hắn sẽ chính thức là bí thư đảng ủy của xã Trường Thanh rồi. E rằng đến lúc đó cuộc đời lại sang một trang mới.
Đối với chuyện ở xã Trường Thanh, trực giác mách bảo cho hắn biết, mọi chuyện sẽ không đơn giản như hắn vẫn tưởng tượng. Tuy một số người đã bị lật đổ, nhưng theo kinh nghiệm đấu tranh chính trị nhiều năm của hắn và những bài học trong biển quan trường chìm nổi, sau khi đã thăm dò cẩn thận, Từ Quân Nhiên lại phát hiện, dường như sau tất cả các sự việc đều có một cánh tay lớn đang chỉ huy. Giống như bên thanh tra và công an huyện đã chuẩn bị đi sâu điều tra xã Trường Thanh từ lâu rồi. Kết quả đột nhiên bên thành phố can thiệp vào, khiến cho huyện đang ở thế chủ động lại phải đưa bản án giao cho thành phố. Rồi rốt cục đám người Vương Tường Lâm bị mất chức để điều tra mà không thể tìm ra vị lãnh đạo cao cấp nào có liên quan đến việc này. Mà bọn họ chỉ túm gáy qua loa có mấy người cán bộ cơ sở thôi.
Từ Quân Nhiên là hạng người thông minh. Hắn đương nhiên biết rõ chuyện ở xã Trường Thanh. Đánh chết hắn cũng không tin nếu nói rằng bọn họ không có ô dù ở trên huyện. Nhưng cái chuyện mà kể cả trẻ con lên ba nó cũng biết ấy thì người của tổ điều tra chuyên án của thành ủy lại không biết. Bọn họ chỉ xử lý có mấy cán bộ xã Trường Thanh rồi chính thức tuyên bố kết thúc vụ án.
Nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh:
- Nếu đã có người muốn là cái vung thì ta lại muốn xem dưới cái vung có thứ đồ chơi nguy hiểm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận