Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 367: Kẻ ngáng đường là ngươi.

Từ Quân Nhiên đi xe buýt đến nhưng khi về lại được ngồi xe Jeep.
Huyện Phú Lạc tuy không phải là một huyện giàu có nhưng vì xung quanh có một số nhà máy, nhiều người dân đi làm ở đó nên thị trấn trông cũng ổn. Điều kiện sinh sống trong huyện có thể coi là rất tốt, trong huyện ủy có bốn chiếc xe jeep cũ, thêm một chiếc xe khách nhỏ nữa là đủ cho cả đội điều tra.
Ngồi cùng một xe với Chu Trạch Thành, Từ Quân Nhiên ngạc nhiên nhìn một chiếc xe bus loại trung còn mới toanh ở đằng sau, hỏi:
- Bí thư, xe này tôi chưa thấy bao giờ.
Hắn nói rất thật lòng. Chiếc xe này nhỏ hơn so với các loại khác nhiều, chỉ có 14 chỗ, hơn thế lại là loại mui tròn, đỉnh thấp. Người ngồi trong xe không thể đứng thẳng lên được. Trong trí nhớ của Từ Quân Nhiên thì loại xe khách nhỏ này đã bị đào thải từ những năm cuối thập kỷ tám mươi, sau đó dần dần được thay thế bằng những chiếc xe 19 chỗ gần giống như bây giờ.
Điều quan trọng là hắn còn nhớ xe khách của thành phố Hoa Hạ bắt đầu mở rộng phải là khoảng cuối những năm tám mươi, tại sao bây giờ vẫn xuất hiện loại xe này ở tỉnh Tùng Hợp.
Chu Trạch Thành cười cười nói:
- Bên nhà máy họ đưa tới. Bọn họ là nhà giàu, xưởng trưởng bên đó và bí thư Tề lại là người quen biết đã lâu. Người ta thấy huyện ủy chúng ta đi ra ngoài không tiện nên tặng một chiếc xe. Bí thư Tề ngày thường rất ít cho chiếc xe này đi ra ngoài.
Từ Quân Nhiên giờ mới dần giác ngộ ra sự việc. Huyện Phú Lạc này có rất nhiều các nhà máy quốc doanh lớn, trong đó nổi tiếng nhất chính là xưởng cơ khí số một Hoa Hạ. Đó là xí nghiệp trực thuộc bộ cơ khí công nghiệp, xưởng trưởng ở đó tương đương cấp bí thư thành ủy.
Nhưng điều mà Từ Quân Nhiên cảm thấy ngạc nhiên là Tề Tam Thái lại là bạn của xưởng trưởng bên đó. Xem ra vị bí thư họ Tề này cũng không phải người bình thường.
Chiếc xe xóc lên xóc xuống trên con đường đất đi về xã Trường Thanh. Từ Quân Nhiên chau mày không nói gì, Chu Trạch Thành cười nói:
- Thế nào, ở xã Trường Thanh vất vả lắm hả?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười khổ, chỉ con đường đất bên ngoài cửa sổ, nói:
- Không tính thứ khác nhưng con đường này thì phải tu sửa thôi.
Không ngờ, Chu Trạch Thành còn khoe một cái cười khó coi hơn nhiều. Y bất đắc dĩ nói giọng giải thích:
- Cậu nghĩ rằng bọn tôi không muốn sửa à? Quan trọng là không có tiền. Đường xá trong cả huyện đều kém, muốn sửa thì tối thiểu cũng phải vài chục triệu. Cậu thấy bọn tôi lấy đâu ra lắm tiền vậy? Tôi nghe nói cậu gần đây đang mở rộng việc nhận thầu sửa đường ở Giang Nam, có thời gian cậu giới thiệu cho tôi xem tình hình cụ thể thế nào. Xem có thể cho huyện chúng tôi tham khảo chút không.
Từ Quân Nhiên lại thêm ngạc nhiên, hắn không ngờ Chu Trạch Thành còn nghe được cả chuyện này. Quả thật tỉnh Giang Nam đang khoán thầu mở rộng đường xá. Việc này ban đầu Từ Quân Nhiên có đề cập với huyện Võ Đức, mà doanh nghiệp đầu tiên nhận thầu là bọn Tào Tuấn Vĩ và Trần Hồng Đạt liên kết với nhau. Thậm chí tin tức còn đồn thổi đến thủ đô rằng hai kẻ con nhà gia thế đó vì công trình này đã ném vào đó cả mấy triệu tệ. Nghe nói rất nhiều các bậc phụ huynh đã lôi tấm gương của hai nhà họ Tào, Trần ra để dạy dỗ con cái của mình.
Sau khi Từ Quân Nhiên rời khỏi huyện Võ Đức, hạng mục nay đã được Lưu Bân thúc đẩy phát triển một cách toàn diện. Sau đó nó lại được Tôn Chấn An đưa vào danh sách những hạng mục thúc đẩy việc cải cách phát triển. Trong toàn bộ kế hoạch mở rộng phát triển của tỉnh Giang Nam thì tính đến thời điểm giữa năm ngoái, hạng mục đó đã nhận được một vị lãnh đạo cao cấp bên quản lý xây dựng kinh tế Trung Ương khen ngợi và biểu dương, trở thành hạng mục biểu tượng trong chốc lát. Mà Từ Quân Nhiên lại là người khởi xướng ra chuyện này nên tất nhiên cũng được các lãnh đạo cấp cao biết đến. Nói không ngoa chứ giờ hắn cũng đã thuộc hàng có số má đối với lãnh đạo cấp trên rồi. Nếu không phải vì một số nguyên nhân thì hắn cũng giống như các bạn trong trường đảng đã trực tiếp được đề bạt làm chủ nhiệm khoa hay ít ra thì cũng là phó phòng rồi.
- Bí thư, việc này tôi có thể hỏi giúp.
Từ Quân nhiên thản nhiên trả lời.
Chu Trạch Thành gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Y không phải là lãnh đạo quản lý bên mảng kinh tế, vừa rồi nói vậy chẳng qua vì có chút hứng thú với việc mở thầu làm đường mà thôi.
Xe của tổ điều tra khi đi vào trụ sở đảng ủy xã Trường Thanh thì thấy trước cổng có một đám người đang tụ tập ở đó. Hồ Đại Hải đang đứng ở cổng đang nói gì với một người bên cạnh. Một đám phụ nữ nông thôn đang vây quanh Hồ Đại Hải, lôi lôi kéo kéo. Chu Trạch Thành chau mày nói:
- Chuyện gì vậy?
Từ Quân Nhiên cũng ngạc nhiên, nói:
- Trông như đánh nhau vậy.
Nét mặt của Chu Trạch Thành rất không vui. Y quay sang bảo lái xe:
- Dừng xe, xuống xem chuyện gì.
Xe của y dừng lại, xe của bí thư ủy ban thanh tha Cố Hoàn cũng dừng lại. Lúc này bên trong trụ sở đảng ủy xã cũng đã phát hiện ra có mấy chiếc xe dừng ngoài công, không khí bắt đầu nhốn nháo cả lên.
- Bí thư Trạch Thành, anh xem đây có thể là chuyện gì?
Cố Hoàn tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi, cùng tuổi tác với Chu Trạch Thành, nhưng hay cười hay nói, nhìn có vẻ thân thiện. Tuy nhiên từ miệng Chu Trạch Thành, Từ Quân Nhiên biết vị bí thư họ Cố này là một con hổ biết cười, nổi tiếng ở đây về chuyện ăn thịt nuốt cả xương. Những cán bộ đã rơi vào tay y, cơ bản thường là những đối tượng được dặn dò trước rồi.
Chu Trạch Thành lắc đầu, nói:
- Trông thì như đang đánh nhau. Nhưng tại sao lại không có ai ra nhỉ? Hồ Đại Hải làm ăn kiểu gì không biết, rõ ràng là một phó bí thư đảng ủy xã mà lại xô đẩy cãi nhau với quần chúng nhân dân. Thế này thì còn ra thể thống gì!
Cố Hoàn khẽ gật đầu, nhìn sang phía Từ Quân Nhiên, nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên biết việc gì xảy ra không?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, trong đầu lập tức đặt ra câu hỏi vì sao Cố Hoàn lại hỏi câu này. Tuy nhiên, hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng lắc đầu nói:
- Tôi không rõ. Gần đây tôi chỉ làm việc ở bên thôn Liên Hợp, không qua bên đang ủy. Bí thư Mã có chỉ thị gì đều truyền đạt thông qua chính quyền xã. Còn bên đảng ủy thì tôi vốn dự định mấy hôm nữa sẽ tham gia họp.
Lời hắn cũng có thể hiểu rằng hắn vừa tới xã Trường Thanh, thậm chí còn chưa tham gia cuộc họp đảng ủy xã nào, cơ bản không hiểu được tình hình nội bộ.
Cố Hoàn liếc nhìn Từ Quân Nhiên một cái thật sâu, lộ ra một nụ cười, rồi vẫy tay gọi một cán bộ của ủy ban thanh tra. Y khẽ dặn dò cấp dưới điều gì đó. Người này vội vàng đi về phía đám đông. Từ Quân Nhiên cứ tưởng y sẽ đi gọi Hồ Đại Hải lại, hoặc gọi một người của chính quyền xã Trường Thanh tới. Không ngờ người đó đi đến chỗ đám đông chỉ để nghe ngóng tình hình, không có một động thái nào khác.
- Hay.
Trong lòng Từ Quân Nhiên thầm khen. Hắn cũng im lặng đứng sau lưng Chu Trạch Thành quan sát.
Hồ Đại Hải lúc này cũng đã phát hiện thấy bên ngoài cổng có đám Chu Trạch Thành trưởng ban tổ chức huyện ủy và bí thư ủy ban thanh tra huyện ủy Cố Hoàn đang đứng đó. Hồ Đại Hải thót tim lại, vội vàng đẩy đám đông ra, đi nhanh tới trước mặt hai người họ, nói giọng hết sức nhiệt tình:
- Ồ, hai lãnh đạo tới thăm. Không biết ngọn gió nào đưa rồng tới đây thế này.
Nói xong, y mới phát hiện cạnh hai vị lãnh đạo có cả Từ Quân Nhiên. Ngạc nhiên một chút, y mới nói:
- Anh xem, bí thư Từ cũng chẳng gọi một cuộc điện thoại trước để tôi chuẩn bị nghênh đón các vị lãnh đạo. Giờ bí thư Mã và xã trưởng Vương đều không ở nhà. Thế có phải là bất tiện không.
Từ Quân Nhiên sững sờ, không ngờ tên này có thể quay đầu đẩy ngược trách nhiệm sang mình như vậy.
Đúng lúc này, Chu Trạch Thành khoát tay, nói:
- Chúng tôi cũng chỉ là đột xuất quyết định thôi. Anh Hồ nghĩ cách gọi Mã Tụ Bảo và Vương Tường Lâm về đi. Tôi và bí thư Cố sẽ chờ ở đây.
Cố Hoàn cười hì hì, nói:
- Thông báo làm gì? Nếu thông báo thì làm sao tôi được tận mắt trông thấy cảnh này nhỉ?
Nói rồi y chỉ về phía đám dân chúng đang bị các nhân viên đảng ủy xã đuổi ra ngoài. Y quay sang nói với Hồ Đại Hải:
- Anh Hồ, thế này là thế nào?
Hồ Đại Hải đang cười rất tươi, nghe vậy miệng trễ xuống, miễn cưỡng cười giả lả trả lời:
- Cái đó, chỉ là một đám dân chúng đến phản đối vài thứ chuyện nhỏ. Hề hề, không có chuyện gì lớn đâu, đều là những chuyện lặt vặt trong nhà ngoài ngõ ấy mà. Xin mời hai lãnh đạo, tôi sẽ thông báo cho bí thư Mã và xã trưởng Vương.
Không ngờ Cố Hoàn khoát tay nói:
- Đừng vội. Tôi muốn biết những người dân kia đang phản ánh điều gì trước. Anh Chu, hay là anh cùng nghe nhé?
Chu Trạch Thành cười cười:
- Tôi thì không vấn đề. Nghe thì nghe.
Giờ đang là mùa đông lạnh cứng người, thế mà trán Hồ Đại Hải vã mồ hôi hột. Sắc mặt y liên tục thay đổi, nhưng y cũng nhanh trí, vội nói:
- Vậy thế này, hai lãnh đạo cứ vào trong phòng họp đợi một lát. Tôi sẽ dẫn mấy người dân tới gặp hai đồng chí.
Miệng nói vậy, nhưng trong lòng y đã có sẵn kế hoạch. Y sẽ đuổi hết đám dân kia đi, lấy mấy kẻ khác biết việc và nghe lời tới, đối phó với Cố Diêm Vương và Chu Trạch Thành.
Lúc này Từ Quân Nhiên bỗng dưng nói chen vào:
- Việc gì phải phiền hà thế. Giờ cứ gọi vài người vào là được mà. Bí thư Hồ. Tôi thấy mấy bà cụ cứ muốn lại nói gì với anh đấy.
Trong tích tắc đó, nếu dùng ánh mắt có thể giết người được thì Từ Quân Nhiên chắc đã nát nhừ thân thể dưới con mắt hình viên đạn của Hồ Đại Hải rồi. Hồ Đại Hải chỉ hận một nỗi không thể bịt cái miệng xấu xa của tên Từ Quân Nhiên này lại. Bình thường thì chính quyền cấp cơ sở gặp những chuyện như thế này là thường. Trong hầu hết tình huống như thế này thì lãnh đạo sẽ vào trong, lãnh đạo cơ sở sẽ thuyết phục trấn an quần chúng, tìm vài người tương đối ngoan ngoãn, an phận thay thế vào. Làm như thế vừa giữ được thể diện vừa để lại tí oai cho lãnh đạo địa phương. Thế mà tên Từ Quân Nhiên này lại chõ mồm vào khiến Hồ Đại Hải y không thực hiện được ý đồ.
Nhưng y vẫn kiên trì khoát khoát tay, gọi phó chủ nhiêm văn phòng đảng ủy xã ở ngay bên cạnh bảo:
- Anh Tần, cậu đi gọi mấy người tới đây.
Ý của y muốn để Lão Tần đuổi mấy người kia đi. Dù sao việc hôm nay nếu để lãnh đạo đảng ủy huyện biết thì bị phê bình một trận là ít. Còn làm không tốt chắc chắn sẽ bị phạt. Người ta đường đường là người đứng đầu ban tổ chức của huyện ủy, hoàn toàn có quyền phạt mà không cần thẩm tra ấy chứ.
Nhưng điều không ngờ nhất là sau khi Từ Quân Nhiên ghé vào tai Chu Trạch Thành nói vài câu gì đó, Chu Trạch Thành mỉm cười, nói với Cố Hoàn:
- Anh Cố, hay là chúng ta qua đó lắng nghe ý kiến của quần chúng một chuyến nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận