Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 263: Trở lại tỉnh thành.

Dương Duy Thiên nghe được lời nói của Từ Quân Nhiên, thở dài một hơi:
- Tôi hy vọng, cậu có thể hiểu cho tôi.
Từ Quân Nhiên cười cười, thể hiện sự cảm kích nói:
- Bí thư, ngài có thể bảo vệ tôi như vậy, tôi đã rất cảm kích rồi. Ngài yên tâm, lần này tôi đi Thủ đô coi như đến trạm kế tiếp trước, ngoài làm việc, thuận đường ngắm cảnh, đợi qua Tết âm lịch, tôi liền đi Thủ đô làm chủ nhiệm văn phòng ở thủ đô.
Dương Duy Thiên không nói gì, chỉ yên lặng vỗ vỗ vai Từ Quân Nhiên, rất nhiều chuyện, cũng không phải một mình ông có thể quyết định, có thể làm đến nước này, đã là cực hạn của ông ta rồi.
Từ Quân Nhiên cũng biết, Dương Duy Thiên vì giúp mình, phải chịu áp lực rất lớn, ít nhất hắn hiểu, Chu Dật Quần đối với hành vi không triệt để đóng băng mình của Dương Duy Thiên, nhất định là rất không vừa lòng.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng không lo lắng, bản thân đối với chuyện này cũng đã sớm có chuẩn bị, cùng lắm thì đến trường Đảng ngồi ngốc nửa năm, đợi ngọn gió nghiêm trị qua đi, Chu Đức Lượng điều chỉnh qua, sau khi điều chỉnh triệt để hoàn toàn ủy ban tỉnh Giang Nam, bản thân có thể đường hoàng trở lại tỉnh Giang Nam.
Hoặc là, đến lúc đó, bản thân hoàn toàn có thể đổi một nơi khác tung hoành.
Bình tĩnh xem xét, Từ Quân Nhiên đối với những thứ bản thân làm ra ở công xã trấn Lý gia, cũng không để ý, loại đồ chiến tích này, là con người tạo ra, chỉ cần mình còn, sẽ có thành tích. Thực sự khiến bản thân để ý, là cái danh hiệu người tìm kiếm cải cách. Nói không khoa trương, chỉ cần công xã trấn Lý gia phát triển, Từ Quân Nhiên được thủ trưởng cao nhất tán thưởng là người đi đầu khai thác cải cách mở cửa liền triệt để nhàn hạ rồi, vì hắn tìm tòi, khiến cho công xã trấn Lý gia xóa đói giảm nghèo, vậy rất có ý nghĩa, tính chính xác của cải cách mở cửa được nghiệm chứng trong tay Từ Quân Nhiên.
Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý!
Thực tế Từ Quân Nhiên đã chứng minh được tính tất yếu của cải cách mở cửa.
Cho nên, Từ Quân Nhiên mới có thể bình thản chịu đựng gian khổ đối với việc gây khó dễ của Chu Dật Quần thậm chí là Hạ Thu thực. Vì hắn biết, chỉ cần công xã trấn Lý gia phát triển không ngừng, vậy thì địa vị của mình sẽ vững như bàn thạch, dù sẽ gặp một chút trắc trở, nhưng cuối cùng rồi sẽ có được thành tựu.
Cũng chính vì đạo lý đó. Từ Quân Nhiên mới nói với Dương Duy Thiên, đợi việc ở Thủ đô xử lý xong, hắn sẽ đến làm chủ nhiệm của văn phòng ở Thủ đô.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần danh tiếng của công xã trấn Lý gia triệt để khai hỏa trên cả nước, Từ Quân Nhiên mới có thể yên ổn tiếp tục ở lại quan trường. Hơn nữa hắn cũng hiểu. Tuy mình ở tỉnh Giang Nam làm không ít chuyện. Kết không ít bạn, nhưng đắc tội cũng không ít người, làm chuyện không tốt sau này sẽ chịu thiệt, dù sao mình nay mới chỉ là phó bí thư Đảng ủy công xã. Mà thế cục ở Giang Nam phức tạp, thế lực khắp nơi đan xen, cho dù bí thư Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh Hô Diên Ba Ngạo cố bảo vệ mình, cũng là ngoài tầm tay, cho nên còn không bằng tạm thời tránh mũi nhọn kỳ phong mới tốt.
Trong lòng Từ Quân Nhiên đã có tính toán. Nếu Chu Đức Lượng không phải không hài lòng với bộ trưởng Tổ chức tỉnh ủy và tổng bí thư tỉnh ủy, đối với ông ta người đứng đầu tỉnh ủy, có suy nghĩ muốn kiến nghị điều chỉnh ủy ban tỉnh Giang Nam với Trung Ương, vậy thì thế lực các nơi của Trung Ương, thậm chí thủ trưởng tối cao, có ý mượn cơ hội này, phân chia thế lực vẫn luôn rắc rối phức tạp của tỉnh Giang Nam ra không?
Cái mông quyết định cái đầu. Người ở vị trí khác nhau, góc độ cân nhắc vấn đề cũng không giống nhau, đây cũng là cách nói ý thức quyết. Tuy Từ Quân Nhiên không biết cách nghĩ thực sự của nhân vật lớn cấp trên, nhưng từ trước khi hắn trùng sinh đã hiểu được rất nhiều tư liệu đều có thể phân tích ra. Trong thời gian mấy năm qua, Trung Ương đối với lực lượng phe phái địa phương, đã tiến hành điều chỉnh trên phạm vi lớn, ít nhất sau thập niên 90, ấn ký của lực lượng phe phái địa phương ở Trung Quốc dường như biến mất. Kết quả hành động của cán bộ quy mô lớn là lãnh đạo có thân phận thâm căn cố đế, không thể không một lần nữa đối mặt với hoàn cảnh, một lần nữa bồi dưỡng lực lượng của mình. Họ còn giữ nguyên lực lượng của mình, nhưng đã qua sự xếp hàng lựa chọn lãnh đạo mới.
Quyền lực của Đảng ủy là chi phối cán bộ. Toàn bộ dựa vào một tay lung lạc lòng người, nếu không phải điều chỉnh cán bộ nhiều lần. Ai có thể dựa vào ngươi.
Cho nên Từ Quân Nhiên mới bình tĩnh, cho dù là Tôn Chấn An hay là Chu Đức Lượng, đều sẽ mượn cơ hội điều chỉnh tỉnh Giang Nam, làm mưu đồ lớn.
Lúc đó, chắc sẽ có cơ hội cho mình.
Chỉ có điều trước đó, có vài việc phải chấm dứt.
. . .. . .. . .. . .
. . .. . .. . .. . .
- Cậu nói cái gì?
Ngồi trong phòng lớn của nhà hàng Dân Tộc, vẻ mặt Lưu Bân kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên trước mặt, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này Từ Quân Nhiên lại có thể bình thàn ngồi đối diện Lưu Bân, nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, thản nhiên nói:
- Anh Lưu, anh cảm thấy, loại chuyện này tôi có thể tùy tiện nói lung tung sao?
Lưu Bân lắc đầu một hồi rồi cười khổ, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ nói:
- Người anh em, tin tức này của cậu, có phần khiến tôi kinh ngạc rồi.
Từ Quân Nhiên nhìn biểu cảm của Lưu Bân, khẽ mỉm cười lạnh nhạt như trước nói:
- Anh Lưu, nói thật, tôi cũng là suy đoán mà thôi, anh xem bộ dạng hôm nay của anh em anh một chút, tôi sao có thể có chứng cứ chứ? Hơn nữa, cho dù tôi có chứng cứ, anh có cho rằng sẽ có người tin sao? Cho nên sáng nay vừa đến tỉnh thành, liền đi tìm anh Lưu luôn.
Lưu Bân trầm mặc không nói gì, quan trọng là tin tức Từ Quân Nhiên vừa mới nói với ông, khiến ông giật mình.
Phó chủ tịch tỉnh thường vụ Hạ Thu Thực!
Đối với vị phó chủ tịch tỉnh Hạ này, Lưu Bân cũng không xa lạ gì, với tư cách trong chính phủ tỉnh Giang Nam Đảng ủy gần nhất với Chu Đức Lượng, Hạ Thu Thực thỉnh thoảng sẽ xuát hiện trong phòng làm việc của bí thư, mà quan hệ với Lưu Bân, tất nhiên cũng không tồi, thậm chí hai người còn ngẫu nhiên có thể ngồi cùng nhau tâm sự. Nhưng Lưu Bân dù nghĩ thế nào, cũng không ngờ tới, vị chủ tịch tỉnh Hạ này, đoạn thời gian trước đã khiến dư luận tỉnh thành xôn xao thiếu chút nữa dẫn đến màn độc thủ phía sau rung động cả thường ủy.
Nhưng sáng nay Từ Quân Nhiên đến tỉnh thành liền gọi điện cho Lưu Bân, hẹn ông ta đến gặp mặt ở nhà hàng Dân Tộc, mở miệng liền nói với mình, màn độc thủ gài bẫy phía sau lần trước ở thường ủy tỉnh ủy rất có thể là do Hạ Thu Thực.
Phản ứng đầu tiên khi Lưu Bân nghe được tin này là cho rằng Từ Quân Nhiên đang nói đùa với mình, nhưng lập tức thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Quân Nhiên, hơn nữa không biết vì sao mình bỗng có cảm giác, khiến Lưu Bân nuốt lại những lời phản bác đến bên miệng rồi trở lại.
Giống như Từ Quân Nhiên, dù chỉ là suy đoán, hắn cũng không có chứng cứ. Nhưng vì suy đoán lung tung, mới càng khiến người ta bán tín bán nghi.
Có một số việc, chỉ cần nghĩ cẩn thận, liền có thể có chút dấu vết. nếu nói trước đây Từ Quân Nhiên không mở miệng nói với mình, Lưu Bân cũng không muốn nói đến những thứ này, nhưng sau khi Từ Quân Nhiên nói ra, trong lòng Lưu Bân, thoáng cái liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Đầu tiên, dám có bản lĩnh tính toán mấy người Tỉnh ủy thường ủy, địa vị tuyệt đối không dưới đám người Chu Đức Lượng, nói trắng ra là, không có xung đột lợi ích lớn như vậy, cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng cách thức như vậy đảo loạn đại hội Tỉnh ủy thường ủy, điềm này Lưu Bân tin rằng, không chỉ bản thân mình, ngay cả đám người bí thư Chu và chủ tich tỉnh Tôn tỉnh trưởng cũng biết rõ, độc thủ phía sau màn, vốn chính là một trong những Tỉnh ủy thường ủy kia.
Còn nữa, người phía sau màn độc thủ này, đã có bản lĩnh tiêu diệt vị Hồ Hưu Tài – cục trưởng Hồ cục quản lý hành chính, vậy đã nói rõ lực lượng của anh ta trong tỉnh không nhỏ. Người như vậy, giống như sói đói ngồi chờ giữa đêm tối, không biết lúc nào sẽ lộ ra nanh vuốt của mình, nói thật, Lưu Bân cũng không cho rằng việc này coi như đã xong, vì ông ta biết, cho dù là bí thư tỉnh ủy Chu Đức Lượng hay là chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An, lại hoặc là phó bí thư Tỉnh ủy Trần Sở Lâm, đều đang tìm người này, tuy nói Tỉnh ủy thường ủy có mười một người, nhưng trừ họ ra, ai cũng không dám tin, cũng không ai dám dễ dàng kết luận là người nào, dù sao chuyện này quan hệ quá lớn, một khi làm ầm lên, tuyệt đối là địa chấn lớn của giới chính trị tỉnh Giang Nam.
Dưới tình huống như vậy, Lưu Bân đột nhiên cảm giác được, Từ Quân Nhiên nói dường như có chút đạo lý.
Chỉ có điều, ông ta có chút không hiểu là, vì sao người Từ Quân Nhiên tìm đầu tiên lại là mình, chẳng nhẽ hắn không biết, lần trước mình vì việc Hồ Hữu Tài, đã bị bí thư Chu lạnh nhạt một thời gian, thậm chí ngay cả không ít trường hợp quan trọng cũng không dẫn theo mình đi dự. Bây giờ văn phòng Tỉnh ủy đều đồn đãi, mình thư ký bậcnhất của tỉnh ủy phải đi Mạch Thành rồi.
Trầm mặc một lúc, Lưu Bân mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên:
- Chẳng lẽ cậu không biết, ngày tháng gần đây tôi sống không tốt sao?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, gật đầu nói:
- Tôi tất nhiên là biết, hơn nữa tôi còn biết, bây giờ văn phòng Tỉnh ủy đang đồn, anh Lưu sắp bị điều đến cục quản lý hành chính làm phó cục trưởng, sao, tôi nói không sai chứ?
Lưu bân cười khổ gật gật đầu:
- Đúng vậy, tinh tức của cậu rất chính xác.
Từ Quân Nhiên cũng lơ đễnh, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nhắm nửa con mắt, giống như đang thưởng thức tư vị rượu ngon, cuối cùng nhìn Lưu Bân nói:
- Nhưng tôi tin tưởng, Bí thư Chu còn tín nhiệm anh, Mãnh lão phu tử không phải nói rồi sao? Thiên tướng hàng đại nhậm vu tư nhân, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt…
Lưu Bân sững sờ, sao ông ta không nghĩ đến, Từ Quân Nhiên lại có thể hiểu tình cảnh của mình như vậy, hơn nữa nghe ngữ khí cùng thần thái của hắn, giống như đối với tình cảnh của mình hôm nay, Từ Quân Nhiên cũng không có dáng vẻ lo lắng gì, ngược lại cho rằng đây là cơ hội của mình.
- Quân Nhiên, cậu thật sự nghĩ vậy sao?
Lưu Liễu nhìn Từ Quân Nhiên, chăm chú hỏi, trong ngữ khí cũng có nhiều chân thành hơn. Lòng dạ cùng tính tình ông vốn không để lộ chân tình như vậy, thật ra thời gian gần đây vì sự việc lần trước, quen thấy tình người ấm lạnh, thậm chí đối với những người cung kính với ông, người ngày thường tự nhận là anh em, lúc này tránh ông ta giống như trốn ôn thần không kịp hơn nữa thái độ một mực ôn hòa của Chu Đức Lượng, khiến Lưu Bân tự tin trầm ổn có chút mất tự tin.
Lúc này Từ Quân Nhiên bỗng ném ra luận điệu như vậy, Lưu Bân giống như chết đuối vó được cây cỏ cứu mạng, thoáng cái thấy được ánh sáng hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận