Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 839: Mời khách ăn cơm

Nhẹ nhành vỗ vỗ bả vai Chu Bác Học, Từ Quân Nhiên cười nói:
- Không nên suy nghĩ nhiều, cứ theo sự sắp xếp của tổ chức.
Mặc kệ lời Chu Bác Học nói là thật tâm hay giả dối, Từ Quân Nhiên đều nhận lấy cái nhân tình này. Nhưng có một số việc không thể nói ra được, dù Từ Quân Nhiên biết rõ mấy câu vừa rồi của Chu Bác Học là tỏ ra bất công thay mình, nên hắn cũng chỉ có thể nói theo sắp xếp của tổ chức để nói qua loa.
Chu Bác Học nghe Từ Quân Nhiên nói…, thở dài một hơi, quan sát bốn phía phòng làm việc của Từ Quân Nhiên một lát:
- Chủ nhiệm, có cần tôi giúp một tay hay không? Ngài cứ nói.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Tôi không có bao nhiều đồ đạc, tất cả đều cất kỹ rồi. Hơn nữa, tại Thủ đô tôi có phòng ở, không có ý định ở đây.
Trước khi đến Thủ đô, Từ Quân Nhiên đã nói trước với bên văn phòng Tỉnh ủy. Việc chính mình xuất thân Thủ đô, Trần Tuấn Nho đã biết sớm, Từ Quân Nhiên cũng không cần phải ở trước mặt người khác giả bộ thanh cao, có tiền cũng không phải lỗi gì.
Chu Bác Học gật đầu một chút, thấy Từ Quân Nhiên xếp đặt xong vài cuốn sách trên giá sách, đi qua mở ra:
- Nhị thập tứ sử? Chủ nhiệm ngài định lấy lịch sử làm gương à.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Đừng tâng bốc tôi, là lễ vật một vị trưởng bối tặng mà thôi, lúc rảnh rỗi tôi thường thích xem.
Chu Bác Học lại lắc đầu nói:
- Ngài khiêm tốn rồi, chuyện trước chưa quên, chuyện sau đã đến, trong lịch sử có rất nhiều thứ, đều là gía trị cho chúng ta tôn trọng cùng học tập.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Tư tưởng nho gia chiếm được địa vị thống trị, các thứ khắc kỷ phục lễ cũng là thứ nhất định mà thôi.
Nghe Từ Quân Nhiên nói…, Chu Bác Học nở nụ cười đầy ý tứ:
- Khắc kỹ phục lễ mặc dù có chút phong kiến còn sót lại. Nhưng cũng đáng được chúng ta suy nghĩ. Gần đây trong xã hội có chút tập tục sai lầm, lại hơi có chút lợi nhỏ thì lễ nghĩa liêm sĩ đều ném sang một bên, không từ thủ đoạn truy cầu lợi ích, làm cho người ta lo lắng a.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, không ngờ Chu Bác Học lại nói như vậy, hắn có ý gì? Chẳng lẽ hắn là ám chỉ cho mình cái gì?
Đừng có thấy hai người tỏ ra khách khí, nhưng Từ Quân Nhiên biết rõ, vừa tốt nghiệp đại học vài năm liền có thể làm được vị trí chủ nhiệm văng phòng. Nếu nói vị đồng niên này là người trong sạch, đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin, trong cơ quan mỗi câu nói ra, đều có mục đích của mình, cho nên Từ Quân Nhiên đối với Chu Bác Họccũng có sự cảnh giác trong đầu
Mà bây giờ tại văn phòng thường trú, người có tư cách uy hiếp với hắn có lẽ cũng chỉ có phó chủ nhiệm Hà Viễn Phương, chẳng lẽ Chu Bác Học ám chỉ chính mình, Hà Viễn Phương có vấn đề?
Tại sao y phải giúp mình? Thật sự có thể tin y sao?
Trong nháy mắt trong đầu Từ Quân Nhiên thoáng qua rất nhiều suy nghĩ. Nhưng hắn vẫn tỏ ra thản nhiên mỉm cười nói với Chu Bác Học:
- Mọi người đều là cha sinh mẹ dưỡng, chẳng biết ai hơn ai kém, tôi và anh ở trong đại học cũng đã học qua biết quá nhiều suy tính, anh cứ nói đi?
Nghe được những lời này của Từ Quân Nhiên, Chu Bác Học tựa hồ thở phào một cái. Y biết rõ, những điều mình vừa nói, Từ Quân Nhiên nghe hiểu, nếu không cũng sẽ chẳng dùng ngôn ngữ để ám chỉ chính mình, xem ra sự khổ công của mình cuối cùng không có uổng phí.
Chỉ có điều, y ngạc nhiên, không biết vị học trưởng xuất thân lai lịch bí ẩn này, đến cùng có bản lĩnh đấu được với con cáo già Hà Viễn Phương hay không?
Ngay vào lúc này, Hà Viễn Phương đẩy cửa đi vào:
- A, Tiểu Chu cũng ở đây à, tôi vừa vặn đang tìm anh.
- Hà chủ nhiệm, anh có gì dặn dò?
Chu Bác Học mỉm cười, như không hề có chuyện vừa mới ở trước mặt Từ Quân Nhiên qua mặt Hà Viễn Phương.
Hà Viễn Phương cười tủm tỉm nói:
- Không có việc gì, Từ chủ nhiệm nói buổi tối hôm nay mời khách, mọi người ngồi với nhau. Tôi vừa qua văn phòng tìm anh, nhưng anh không có ở đó. Đúng lúc, anh phái người thông báo các đồng chí trong phòng, buổi tối chớ tới trễ.
Nghĩ một chút, y nhìn Từ Quân Nhiên hỏi tiếp:
- Từ chủ nhiệm, anh xem định đi nơi nào?
Từ Quân Nhiên bình thản trả lời:
- Quốc Mậu đi
Tòa nhà Quốc Mậu là khách sạn nổi tiếng Thủ đô, Từ Quân Nhiên cân nhắc thấy bản thân cũng mới đến lại lần đầu mời khách, nên chọn nơi tốt một chút, dù sao mình cũng không thiếu tiền.
Hoàng Tử Hiên gây náo loạn một trận chiến lớn như vậy ở Đông Hải, ở Thủ đô lại không gây sóng gió gì, ngược lại làm cho lãnh đạo tỉnh Đông Hải bị tài sản của Từ Quân Nhiên làm cho sững sờ. Dù sao khi bọn họ biết được thời điểm hôm nay Tạ Bằng Hân ở nước ngoài nắm trong tay mấy tỷ đôla, quả thật bị giật mình, thậm chí rất nhiều người đối với sinh hoạt xa xỉ của Từ Quân Nhiên cũng không có ý kiến gì. Ai bảo hắn tốt số, tìm được một vị hôn thê có bản lãnh kiếm tiền.
Cho nên hiện tại mặc kệ Từ Quân Nhiên làm gì, tiêu tiền hoàn toàn có thể theo ý của mình. Theo hắn mà nói, hắn phải học cách phá của, bằng không thì tiền vợ kiếm được cho ai tiêu à?
Chu Bác Học nghe Từ Quân Nhiên nói…, thì hơi sửng sốt một chút, lập tức cười khổ nói:
- Quốc Mậu có thể không rẻ. Chủ nhiệm, hay là chúng ta tìm một chỗ ở gần cũng được rồi.
Gã nghĩ cách tiết kiệm tiền cho Từ Quân Nhiên, dù sao một lần đi Quốc Mậu, tối thiểu cũng phải mấy ngàn đồng, hơn nữa phòng làm việc nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, tính toán không khéo phải hết mấy vạn.
Hà Viễn Phương cũng lắc đầu nói:
- Đúng vậy, chủ nhiệm, chúng ta tìm một chỗ ở gần là được rồi. hai năm qua Quốc Mậu cũng không giống như lúc trước. Hiện tại người đi chỗ đó, đều là người có tiền, trong khi kinh phí cũng không còn nhiều như vậy.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, hắn tự nhiên biết rõ ý tứ trong lời nói của hai người, xem ra bọn họ nói mình muốn mời khách, coi như là khách sáo.
Bất quá hắn cũng hiểu ý của hai cá nhân, dù sao đầu năm nay chuyện dùng công khoản (*tiền của công) để ăn uống ở Hoa Hạ thật sự là quá phổ biến, bất kể là đi tiệm cơm hay là đi chỗ nào, đám quan chức làm thường xuyên nhất một chuyện chính là ký đơn. Như vậy coi như Nhà nước trực tiếp tới chi trả cũng thuận tiện mọi việc.
- Cứ tìm chỗ trước.
Từ Quân Nhiên trầm mặc một chút, rồi nói với Chu Bác Học một cách bất đắc dĩ. Vấn đề này chính mình vẫn không thể nói thẳng với bọn họ, dù sao đều làm việc với nhau, nên hắn không muốn mình lộ ra quá đặc biệt, ngược lại là cho người ta có ấn tượng khó gần. Mà hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt, Từ Quân Nhiên không hi vọng để lại cho cấp dưới ấn tượng xấu.
Chu Bác Học cùng Hà Viễn Phương liếc nhau một cái, hai người đều nở nụ cười, rất rõ ràng vị chủ nhiệm mới tới này đã hiểu ý của họ.
Chỉ có điều nhìn Hà Viễn Phương có chút hả hê, Chu Bác Học lại có chút bận tâm, dù sao chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu là người có tâm lợi dụng Từ Quân Nhiên tới nhậm chức ngay ngày đầu tiên hay dùng công khoản (*tiền của công) mời khách, nói không chừng chính là một cơn sóng gió. Có điều Chu Bác Học đã không nói gì thêm, gã cũng không thể mở miệng trước mặt Hà Viễn Phương, chỉ có thể tìm cơ hội bí mật cùng Từ Quân Nhiên trao đổi.
Mấy người lại nói chuyện một lúc, Chu Bác Học cùng Hà Viễn Phương mới cáo từ đi ra khỏi phòng làm việc của Từ Quân Nhiên.
Ngồi ở trên ghế sa lon, Từ Quân Nhiên gõ ngón tay lên mặt bàn. Thời gian hắn đến trường đảng còn nửa tháng, cho nên hắn có nhiều thời gian ở chỗ này xử lý chuyện phòng làm việc, cho dù là đến tránh đầu sóng ngọn gió, cũng không có nghĩa Từ Quân Nhiên sẽ cho phép có người ở sau lưng mình làm mưa làm gió. Phải biết rằng hắn mới là chủ nhiệm Văn phòng thường trú, nếu vì trong lúc mình ở trường đảng học tập mà Văn phòng thường trú xảy ra chuyện gì, trách nhiệm vẫn là thuộc về mình.
- Đánh một đám, kéo một đám, ừ, còn có thể đoàn kết một số người lại.
Từ Quân Nhiên âm thầm nghĩ một chút, quyết định gây dựng một cái nhân cho mình ở văn phòng thường trú.
Lúc chạng vạng tối, Hà Viễn Phương tới thông báo Từ Quân Nhiên có thể đi rồi, một đoàn người ngồi xe từ Văn phòng thường trú đi tới khách sạn Quốc Mậu.
Trong trí nhớ của Từ Quân Nhiên cái khách sạn Quốc Mậu này không phải tòa nhà kia, chẳng qua là cùng tên chữ mà thôi, bởi vì tọa lạc tại tòa nhà mậu dịch quốc tế nên có tên như ý nghĩa mà thôi.
- Từ chủ nhiệm, Hà chủ nhiệm, các ngài đã tới.
Chào đón chính là phó chủ nhiệm Tưởng Mẫn, chừng 30 tuổi, môi hồng răng trắng, mang nét thùy mị của một phụ nữ.
Trong cơ quan phụ nữ luôn dễ dàng khiến cho người bên ngoài liên tưởng, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, mặc kệ bởi vì sao được đề bạt, luôn gặp phải một ít thành kiến. Đối với Tưởng Mẫn, Từ Quân Nhiên không hiểu nhiều, chỉ là thời điểm hắn ở văn phòng Tỉnh ủy, thỉnh thoảng nghe người khác nhắc tới, hình như là bởi vì có tin đồn với Trần Tuấn Nho, nên mới bị điều tới Thủ đô. Còn đến cùng có chuyện như vậy hay không, ngoại trừ người trong cuộc ra cũng không ai rõ ràng lắm.
Có điều Từ Quân Nhiên xem ra, cái này chỉ sợ là những người khác tung tin vịt mà thôi. Tuy Từ Quân Nhiên tiếp xúc với Trần Tuấn Nho không lâu, nhưng đối với hành vi thường ngày của y, Từ Quân Nhiên vẫn tương đối tin tưởng. Nếu như nói vị thư ký trưởng kia là người say mê quyền lực, Từ Quân Nhiên không cảm thấy bất ngờ, nhưng nói y là người trầm mê sắc đẹp thì Từ Quân Nhiên không nhịn được xì mũi coi thường rồi. Bởi vì theo hắn, một chính trị gia chính thức thành công, tuyệt đối sẽ không bị cái gọi là sắc đẹp mê hoặc.
- Đồng chí Tưởng Mẫn, có chuyện gì vậy? Chủ nhiệm của các người đâu?
Hà Viễn Phương thấy mấy cán bộ của các phòng đều ở đây, lại không có chánh văn phòng Chu Bác Học, nhịn không được trừng mắt lên hỏi Tưởng Mẫn .
Nghe Hà Viễn hỏi …,Tưởng Mẫn biến sắc, Từ Quân Nhiên nhìn ra được, trong Văn phòng thường trú, Hà Viễn Phương rất có uy danh, ngay cả Tưởng Mẫn cũng tỏ thái độ như vậy. Nhẹ nhàng cười cười, hắn mở miệng cho Tưởng Mẫn một nấc thang:
- đồng chí Tưởng Mẫn, từ từ nói, có chuyện gì vậy?
Hắn nhìn ra được, sắc mặt Tưởng Mẫn cùng mấy người bên cạnh đều không tốt, 89% là xảy ra chuyện gì, bằng không thì bọn họ cũng không chạy tới cửa để đón mình.
Liếc vị chủ nhiệm tuổi còn trẻ mới nhậm chức hôm nay với ánh mắt cảm kích, Tưởng Mẫn tỏ ra bất đắc dĩ cười khổ giải thích:
- Mấy vị lãnh đạo, bữa cơm này của chúng ta, đoán chừng không kịp ăn rồi.
- Cái gì?
Thoáng cái Hà Viễn Phương cùng Từ Quân Nhiên đều ngây người.
P/S: Do nội dung trên trang nguồn, số chương bị nhảy cách nên nhóm dịch giữ nguyên để theo cho tiện. Mong các bác thông cảm
Bạn cần đăng nhập để bình luận