Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 285: Thủ trưởng số hai.

Rời khỏi thư phòng, Từ Quân Nhiên không xuống lầu mà đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào từ cửa sổ nhà vệ sinh, dưới nhà Chu Đức Lượng cùng Hô Diên Ngạo Ba đang nói chuyện, tất nhiên là nói về vụ án có thể sẽ ảnh hưởng tới cục diện toàn tỉnh Giang Nam. Mùi trong nhà vệ sinh rất kì lạ, xem ra có người đổ hương liệu hoặc thứ gì khác, Từ Quân Nhiên dùng nước lạnh rửa mặt, dường như có thể tránh khỏi thế giới hỗn loạn xung quanh. Cùng lúc hắn nói câu đó với Tôn Chấn An, kí ức của hắn cũng bị kéo vào một thế giới khác, khiến hắn có thể phân tích rõ ràng tất cả những gì đã trải qua tựa như xem một bộ phim.
Những kí ức về cha, thực tế Từ Quân Nhiên không nhớ rõ, chỉ là biết một chút từ mẹ và người dân ở trấn Lý Gia, năm đó cha là một người rất tài hoa, kiến thức uyên bác, một người khôi hài lương thiện, lúc mẹ vẫn đang mang thai, vì trong huyện xảy ra dịch bệnh, cha và mấy người khác vào núi hái thuốc, cuối cùng sau khi tìm thấy thảo dược, chính mình lại bất ngờ qua đời trong núi. Lúc nhỏ thậm chí Từ Quân Nhiên cũng chưa thấy qua ảnh cha, chỉ có thể từ đôi chút hồi ức của mẹ mà mơ hồ phác họa ra hình ảnh cha.
Cuộc đời Từ Quân Nhiên hơn hai mươi năm qua, người để lại nhiều vết thương nhất lại chính là người mẹ một tay nuôi dưỡng hắn thành người.
Trấn Lý Gia là một nơi nghèo đói, trong lúc đại nạn, có lúc ngay cả cơm cũng ăn không no, một người mẹ đơn thân muốn nuôi một đứa bé luôn gào khóc vì đói, phải vượt qua tất cả khó khăn nghĩ ra cũng biết. Trong ấn tượng của Từ Quân Nhiên, luôn là mẹ với khuôn mặt hiền từ ngồi nhìn hắn ăn, mà mỗi lần hắn hỏi mẹ ăn không, mẹ chỉ cười lắc đầu, nói mình đã ăn rồi.
Trong kí ức của Từ Quân Nhiên, lúc đó lại là quãng thời gian mình vui vẻ nhất, cùng mẹ nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày trừ đọc sách dưới ánh trăng, thời gian còn lại đều ở bên mẫu thân, tuy nghèo khổ cơ cực nhưng mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng mẹ, được nghe mẹ kể chuyện.
Đây là những kí ức thuộc về Từ Quân Nhiên chân chính, Từ Quân Nhiên bị con trai nuôi thay thế, những kí ức sâu trong nội tâm.
Giờ phút này, khi quan hệ của Từ Quân Nhiên và Tôn Chấn An được làm rõ, tất cả đều bộc phát ra.
Từ Quân Nhiên nhìn mình trong gương, trong phút chốc, trở lại lúc trước, trở lại lần đầu tiên gặp cha nuôi, lúc nghe ông nói chuyện cũ trước bia mộ bà nội.
- Cha, con sẽ kế thừa tất cả, thay cha báo thù, thay cha hoàn thành ước vọng.
Rất lâu sau, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mình trong gương, nói rõ tững chữ.
Nói xong, không biết vì sao, Từ Quân Nhiên bỗng cảm thấy thoải mái. Từ lúc trọng sinh đến nay, thật ra trong lòng hắn rất áy náy, vì sự xuất hiện của mình mà dường như đã thay đổi vận mệnh của cha nuôi, cướp đi cuộc sống vốn thuộc về ông, nhưng đến lúc này, Từ Quân Nhiên biết, mình và cha nuôi đã hợp thành một thể, Từ Quân Nhiên chính là Từ Quân Nhiên, là Từ Quân Nhiên độc nhất vô nhị.
Mình hôm nay không phải là một người mà là hai người, vì hi vọng là lý tưởng chung của bản thân và cha nuôi mà phải tiếp tục sống, nỗ lực nắm chắc vận mệnh của mình, trở thành con người mạnh mẽ tạo ra ngày mai tốt đẹp hơn, hoàn thành di nguyện của cha nuôi, leo lên đỉnh cao quyền lực.
- Từ Quân Nhiên, cậu có ở trong không?
Lúc này có tiếng gõ cửa bên ngoài, âm thanh gấp gáp của Kim Thái Nghiên vọng tới, đem theo một chút lo lắng khó giấu.
Từ Quân Nhiên nhanh chóng trấn định tinh thần, xoay người mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt gấp gáp lo lắng của Kim Thái Nghiên bên ngoài, sau khi thấy Từ quân Nhiên, không kìm được quan tâm, hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Từ Quân Nhiên cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Tôi không sao, có chuyện gì vậy?
Thấy Tôn Chấn An và Lãnh Nhạc ra ngoài nhưng không thấy Từ Quân Nhiên khiến Kim Thái Nghiên lo lắng. Nghe thấy Từ Quân Nhiên hỏi, hơi thất thần, không biết tại sao cô bỗng cảm thấy Từ Quân Nhiên bây giờ và Từ Quân Nhiên cô gặp lúc trưa có chút không giống nhau, nhưng rốt cuộc khác nhau chỗ nào, cô cũng không thể nói ra.
- Không có gì, không có việc gì là tốt rồi.
Lời vừa ra khỏi miệng, Kim Thái Nghiên trừng Từ Quân Nhiên:
- Hô Diên Ngạo Ba bảo cậu xuống.
Liếc nhìn cô gái miệng cứng miệng tim mềm này, khóe miệng Từ Quân Nhiên khẽ cười, bỗng nhiên mở miệng:
- Thái Nghiên, thực ra lúc cô cười lên, rất xinh đẹp.
Mặt Kim Thái Nghiên đỏ lên, lần đầu tiên nghe thấy những lời này, cô không biết tại sao lại có cảm giác ngượng ngùng trước nay chưa từng có này, thấp giọng nói:
- Anh, con người này, chỉ thích nói năng lung tung.
Từ Quân Nhiên không biết tại sao, vừa đùa giỡn cô một câu, bây giờ đã có chút hối hận rồi, nhưng tâm trạng hắn lúc này đã thay đổi, đối với mọi chuyện đều bình tĩnh hơn nhiều. Nếu ông trời đã cho mình một cơ hội nữa đến với thế giới này, chắc chắn là hy vọng mình có thể bù đắp lại những tiếc nuối đó!
Có một số việc, không cần nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên là được.
Hai người một trước một sau xuống dưới lầu, lúc tới phòng khách, Hô Diên Ngạo Ba đang thấp giọng nói chuyện cùng Tôn Chấn An, Chu Đức Lượng thỉnh thoảng bổ sung vài câu, sắc mặt âm trầm, xem ra Hô Diên Ngạo Ba đã nói tất cả với ông ấy.
Nhìn thấy Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên xuống lầu, mọi người ngẩng đầu, Hô Diên Ngạo Ba thâm thúy nhìn Từ Quân Nhiên nhưng không nói gì, mà tiếp tục nói chuyện cùng Tôn Chấn An.
Ngược lại Chu Đức Lượng cười cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, cậu lại lập công lớn cho tỉnh Giang Nam chúng ta rồi.
Từ Quân Nhiên khiêm tốn lắc lắc đầu:
- Thủ trưởng quá khen rồi, tôi cũng chỉ trùng hợp thấy thôi.
- Trùng hợp?
Chu Đức Lượng ý vị thâm sâu nhìn Từ Quân Nhiên:
- Có nhiều chuyện không phải là chỉ trùng hợp mà thành đâu.
Dừng một chút, ông nói:
- Có hứng thú đến văn phòng ủy ban Tỉnh hay không, tiếp nhận ban của Lưu Bân?
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều ngây ra, ngay cả Hô Diên Ngạo ba đang nói chuyện cùng Tôn Chấn An cũng dừng lại. Khuôn mặt Hô Diên Ngạo Ba tràn đầy kinh ngạc, Tôn Chấn An lại hoài nghi khó hiểu.
Tỉnh ủy, hay có thể nói chính là một bước lên mây.
Người đứng đầu tỉnh ủy, nếu như ở Giang Nam nhất ngôn cửu đỉnh thì vị trí này có thể coi là dưới một người trên vạn người rồi. Chức vị này, không phải nói về quan chức mà là mức thân cận với các lãnh đạo. Phải biết trên quan trường, có lúc nhìn địa vị của một người, không phải nhìn cấp bậc của anh ta mà phải xem vị trí mà anh ta có được. Ví như Lưu Bân lúc trước, tuy anh ta chỉ là trưởng phòng văn phòng tổng hợp, Tôn Kiến Nam là phó trưởng phòng, nhưng ai cũng biết, địa vị hai người hoàn toàn khác nhau. Vì Lưu Bân sắp tới sẽ hết nhiệm kì còn Tôn Kiến Nam lại có hy vọng sẽ trở thành tân thư kí tỉnh ủy.
Mà lúc này, Chu Đức Lượng lại muốn đề nghị để Từ Quân Nhiên làm thư kí, như một sự tập kích với mọi người.
Lưu Bân có vẻ đỡ hơn, anh ta biết dụng ý của Chu Đức Lượng, đại khái là chuẩn bị cho mình lui xuống, mới tìm thư kí mới, thời gian trước bị lạnh nhạt, chẳng qua chỉ là lần kiểm tra mình cuối cùng mà thôi, nhưng anh ta không thể ngờ đến, người Chu Đức Lượng nhìn trúng lại là Từ Quân Nhiên.
Lãnh Nhạc ở một bên nghe thấy lời Chu Đức Lượng, ánh mắt chợt vụt lên ánh bất thường, tuy không biết Chu Đức Lượng có mục đích gì, nhưng biết thân phận của Từ Quân Nhiên, anh ta thấy đây không phải chuyện tốt. Thân phận Từ Quân Nhiên đặc biệt, lại làm thư kí cho Chu Đức Lượng, dù thế nào đều khiến Lãnh Nhạc không thoải mái.
Còn Kim Thái Nghiên khuôn mặt kinh ngạc, trong lòng đối với Từ Quân Nhiên bỗng xuất hiện một tia bội phục.
Hô Diên Ngạo Ba và Tôn Chấn An, tâm tư hai người lại không giống nhau. Hô Diên Ngạo Ba đang đoán xem có phải bí thư Chu muốn dùng cách này giúp Từ Quân Nhiên thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại hay không, ông và Chu Đức Lượng sau khi trao đổi đều cho rằng cục diện của Từ Quân Nhiên bây giờ rất nguy hiểm. Phải biết rằng người hắn đắc tội đường đường là phó chủ tịch tỉnh thường ủy Hạ Thu Thực, động đến Từ Quân Nhiên một cán bộ cấp ban nhỏ bé, chỉ là việc vặt mà thôi. Vậy nên Hô Diên Ngạo Ba nghĩ lúc này Chu Đức Lượng đề nghị Từ Quân Nhiên làm thư kí cho ông ấy, hẳn là cách cuối cùng vì Từ Quân Nhiên.
Nhưng Tôn Chấn An lại không nghĩ như vậy, ông ta không biết việc Từ Quân Nhiên đắc tội với Hạ Thu Thực, Lãnh Nhạc nói với ông, là ân oán giữa Từ Quân Nhiên và Hoàng Tử Hiên. Tuy thấy thủ đoạn của Hoàng gia rất vô xỉ nhưng Tôn Chấn An cũng biết, việc này sớm muộn cũng phải kết thúc, nếu như ông nhớ không nhầm, lão đại Hoàng gia Hoàng Tử Tề đến nay đã làm Bộ trưởng Tổ chức thành phố Toàn Châu, Từ Quân Nhiên lại đang làm việc ở huyện Võ Đức trực thuộc thành phố Toàn Châu, xem ra, sẽ có cơ hội để Hoàng Tử Tề động tay động chân.
Về phần đề nghị của Chu Đức Lượng, Tôn Chấn An đoán có lẽ Chu Đức Lượng trọng dụng nhân tài, hơn nữa cũng mơ hồ đoán được quan hệ của mình và Từ Quân Nhiên, làm như vậy, chắc là động thái mà thôi.
Bất luận thế nào, Chu Đức Lượng vẫn là thuộc hạ cũ của Tôn lão gia, chuyện năm đó ông ta cũng hiểu. Năm đó Tôn Tĩnh Văn bỏ đi, ở thủ đô nổi lên một trận phong ba, Tôn gia bị mất mặt không nói, quan trọng là cục diện Tôn gia thất bại hoàn toàn, thế lực ở tỉnh mất hết.
Bây giờ nghĩ lại, cách nghĩ của Tôn lão năm đó đã có chút thay đổi, gia đình mà ông sắp xếp cho Tôn Tĩnh Văn kết thân, cuối cùng vì đứng sai đội trong đại nạn, đã trở thành tù nhân, nếu như năm đó Tôn Tĩnh Văn được gả đi, nhất định sẽ không hạnh phúc, thậm chí có thể liên lụy đến người khác.
- Tiểu Từ, cậu còn không cám ơn đề bạt của bí thư Chu.
Hô Diên Ngạo Ba nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói.
Có Chu Đức Lượng, tiền đồ sau này của Từ Quân Nhiên sẽ không phải lo lắng, không phải lo Hạ Thu Thực trả thù.
Chỉ có điều là Từ Quân Nhiên không lập tức gật đậu mà cúi thấp trầm tư suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận