Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 810: Kế hoạch của Phương Chính.

Chốn quan trường có một quy tắc: làm bất cứ chuyện gì cũng không thể quá tham lam, anh phải để lại cho người khác một đường lui, phải cho người ta cũng lấy được chút gì đó, đồng thời cũng phải thỏa mãn người ta về mặt nhu cầu lợi ích cũng như lòng tự trọng của quan chức của họ; nếu như anh khiến cho những quan chức khác phải trắng tay, ép đồng liêu đến đường cùng thì chỉ khiến người ta rơi vào con đường liều mạng với anh mà thôi, rồi chính bản thân anh cuối cùng cũng trắng tay.
Từ trước tới giờ Từ Quân Nhiên chưa bao giờ có ý nghĩ muốn áp chế đám người Đường Quốc Sơn này. Hắn chỉ muốn những người này hiểu một điều, chỉ cần có hắn ở đây, tốt nhất là bọn họ đừng bao giờ si tâm vọng tưởng đến cái ghế Trưởng phòng thì hơn. Quan trọng hơn nữa là Từ Quân Nhiên muốn thông qua chuyện này, tạo dựng nên uy quyền của mình trước mặt tất cả các cán bộ của phòng Tổng hợp.
Thấy cả phòng họp vì một lời nói của mình mà nghị luận ầm ĩ, khóe miệng Phương Ninh nhếch lên cười.
Chuyện đã đến nước này, rõ ràng những người phía dưới rất không hài lòng với Giang Sơn và Đường Quốc Sơn.
Từ Quân Nhiên ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
- Chuyện kiếm tiền có liên quan trực tiếp đến phòng chúng ta, để tôi trở về nghĩ cách, cố gắng hết sức để giải quyết chuyện này. Mọi người phải tin tưởng Tổ chức chứ!
Nghe thấy Từ Quân Nhiên nói những lời này, sắc mặt Đường Quốc Sơn vẫn bình thường nhưng trong lòng đang không ngừng chửi rủa, cái tên này đúng là một con hồ ly, lúc trước còn nói gọi toàn bộ cán bộ trong phòng đến họp, giờ lại bày ra cái bộ dạng như chúa cứu thế đó ra trước mặt mọi người. Tin tưởng Tổ chức? Đùa gì vậy, chẳng lẽ Từ Quân Nhiên hắn lại có thể đại diện cho Tổ chức hay sao?
Mặc dù biết Từ Quân Nhiên làm vậy là để mua chuộc lòng người nhưng Đường Quốc Sơn lại chán nản phát hiện mình không có cách nào để ngăn cản hắn. Nguyên nhân là bởi tên này là Thư kí Bí thư danh chính ngôn thuận, nói trắng ra là, người ta đứng trên danh phận đại nghĩa, hắn đúng là người nên đứng ra phụ trách phòng Tổng hợp. Huống chi đúng là do ông ta và Giang Sơn không có cách giải quyết chuyện kiếm tiền, hắn lại dám tiếp nhận chuyện này trước mặt tất cả mọi người, như vậy xem ra hắn nhất định là đã có cách giải quyết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Quốc Sơn thở dài, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, chung quy là bản thân ông ta không thể đấu lại được người ta!
- Trưởng phòng Từ, theo tôi thấy chuyện này cậu nên phát động khả năng của mọi người xem sao.
Đường Quốc Sơn cũng là người thông minh, biết chuyện này không thể diễn ra theo đúng kịch bản mình vạch ra lúc đầu nên nhanh chóng thay đổi thái độ, tỏ ý khách khí, đồng ý với Từ Quân Nhiên, hy vọng có thể dùng cách này để giành được thiện cảm từ Từ Quân Nhiên. Dù sao thì so với Giang Sơn, khuyết điểm của ông ta chính là sự ủng hộ của hậu đài, thà rằng tự tạo cho mình một đường lui còn hơn là đối đầu đến chết với Từ Quân Nhiên.
Sở dĩ ông ta có suy nghĩ này là vì ông ta có thể nhìn ra được, cái vị trí Trưởng phòng Tổng hợp này chắc chắc sẽ thuộc về Từ Quân Nhiên! Có người đứng đầu Tỉnh ủy là Phương Chính đứng sau ủng hộ, Đường Quốc Sơn biết sẽ chẳng có ai trong phòng Tổng hợp có thể đấu lại được Từ Quân Nhiên, cứ cho là ông ta có liên thủ với Giang Sơn đi nữa cũng không thể. Còn Trần Tuấn Nho thì khỏi phải nói, vị trưởng Thư kí này cũng chỉ có thể diễu võ dương oai được ở trong văn phòng mà thôi, thực chất trong các hội nghị Thường ủy Tỉnh, ông ta lúc nào cũng là người lên tiếng cuối cùng.
Chuyện trong quan trường có đôi khi lại vô cùng đơn giản, ảnh hưởng mang tính quyết định thường thường là những chi tiết nhìn như không tầm thường. Hoặc là nói, có một số việc, xét cho đến cùng cũng chỉ là đọ sức trên phương diện quyền lực mà thôi. Từ Quân Nhiên có Phương Chính ủng hộ đối đầu với Giang Sơn cùng Đường Quốc Sơn có Trần Tuấn Nho ủng hộ.
Kết quả, toàn thắng!
Người đứng đầu Tỉnh ủy quyết đấu với trưởng Bí thư Tỉnh ủy, xét về lực ảnh hưởng trong chiến đấu, trưởng Bí thư thất bại hoàn toàn!
Từ Quân Nhiên nhìn Đường Quốc Sơn, hắn có thể cảm nhận được thiện ý của ông ta. Trong lòng cười lạnh một tiếng, Từ Quân Nhiên đương nhiên cũng biết vì lý do gì khiến Đường Quốc Sơn lại phải chịu thua. Đối với những tay lão luyện trong quan trường mà nói chỉ cần thông qua một số việc nhằm thăm dò sơ bộ là có thể nhận được kết quả ngay lập tức, bởi những người này sẽ lựa chọn những gì có lợi cho mình nhất và cũng trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Dưới ánh mắt có chút bất ngờ của Đường Quốc Sơn, Từ Quân Nhiên lắc đầu nói:
- Không cần phải làm như vậy, chuyện kiếm 10 vạn tiền tài trợ cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.
Nói xong nhưng lời này, hắn lại nhìn đồng hồ rồi nói với Đường Quốc Sơn cùng Giang Sơn:
- Một lát nữa Bí thư có chuyện phải giải quyết, tôi phải đi trước đây. Còn về công tác của phòng mọi người cứ thương lượng rồi xử lý là được. Còn chuyện kiếm tiền ngày mai chắc sẽ có người đưa tiền tới, mọi người không cần lo lắng.
Câu nói cuối cùng là hắn nói với mấy người phụ trách phòng Hành chính ngồi bên cạnh hắn.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn theo bóng lưng Từ Quân Nhiên rời khỏi phòng, vẻ mặt mọi người đều như đang suy nghĩ gì đó, dù sao thì người có thể sống sót được ở trong Văn phòng Tỉnh ủy, ai ai cũng đều là tinh anh trong tinh anh. Vị Trưởng phòng tân nhiệm này mặc dù không có chính thức biểu đạt gì, nhưng tất cả mọi người đều đã nhìn ra được, người này mới chính là người có tiếng nói nhất trong phòng.
Trở lại phòng làm việc, Từ Quân Nhiên lại nhận được tin tức khiến hắn có chút bất ngờ.
- Bí thư, hội nghị Thường ủy chuyển sang ngày mai sao?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn Phương Chính, vừa mới vào cửa thì Phương Chính đã nói cho hắn biết tin này, sau đó muốn hắn đi thông báo cho mọi người. Tuy rằng trong lòng hắn có vô vàn điều khó hiểu nhưng vẫn nhận lệnh thông báo xuống dưới, sau khi đi thông báo cho những Ủy viên thường vụ khác trở về, Từ Quân Nhiên không nhịn được nữa không hiểu hỏi Phương Chính.
Hắn biết làm như vậy là vượt quá bổn phận của một Thư kí Bí thư, nhưng hắn thực sự không hiểu, biết rõ là Tiêu Chính có vấn đề, tại sao Phương Chính lại giương cung nhưng không bắn?
Phương Chính mỉm cười, ngẩng đầu liếc Từ Quân Nhiên một cái, ông hiểu vì sao Từ Quân Nhiên lại hỏi như vậy, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, trong lòng có lòng nhiệt huyết chính nghĩa, đây cũng là chuyện bình thường, nếu như Từ Quân Nhiên không tìm đến ông đấy mới là điều khiến ông cảm thấy kỳ quái.
- Nhóc con, cậu thấy hôm nay họp hội nghị Thường vụ với mai họp có gì khác nhau sao?
Phương Chính cười nhạt hỏi ngược lại Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây người ra một lúc, hắn không ngờ Phương Chính sẽ lại trả lời hắn như vậy.
Trong thoáng chốc, hắn liền hiểu được ý đồ của Phương Chính. Đúng là giống như những lời Phương Chính nói, vụ án của thành phố Đông Hải về mặt cơ bản đều đã được đưa ra ánh sáng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, vấn đề ở đây không phải là ai có đủ khả năng để che đậy được vụ việc này, mà vấn đề là rốt cuộc thì có bao nhiêu người có liên quan đến chuyện này?
Đối với Phương Chính mà nói, ông mới nhậm chức Bí thư tỉnh Đông Hải chưa đầy một năm, ngoại trừ việc phải nhanh chóng củng cố vững chắc vị trí trong Tỉnh, mục tiêu lớn nhất chính là phải nhanh chóng mở rộng sức ảnh hưởng của bản thân, phải vươn đến được mọi gốc ngách trên toàn Tỉnh. Đồng thời, Phương Chính cũng không bao giờ kỳ vọng tỉnh Đông Hải sẽ xuất hiện cục diện rối loạn nào cả, dù sao thì đâu cũng sẽ là sân khấu để ông thể hiện tài hoa của mình, nếu như cục diện toàn Tỉnh bị làm cho rối loạn, đến lúc đó người đi dọn tàn cuộc cũng lại chỉ là mình mà thôi.
Lúc này Phương Chính chơi trò giương cung nhưng không bắn này rõ ràng là đang “đợi giá cao mới bán”, muốn để đám người bên phía Tưởng Phương Trọng phải tự loạn trận thế trước.
Dù sao thì xét từ mọi phương diện mà nói, Tiêu Chính là Đại tướng dưới trướng của Tưởng Phương Trọng, xảy ra chuyện như vậy, e là ở đầu kia của chính quyền Tỉnh chắc đã rơi vào tình cảnh hỗn loạn từ lâu rồi.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên đúng là phục Phương Chính sát đất, có thể mượn một vụ án làm con át chủ bài trong cuộc chiến đấu tranh chính trị của mình, từ đây có thể thấy được thủ đoạn chính trị của vị Bí thư này thật đúng là vô cùng quả quyết.
Nhìn thấy vẻ mặt tỏ vẻ suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, Phương Chính biết hắn chắc cũng đã hiểu ra điều gì đó rồi, cười nói với hắn:
- Tôi đã hỏi thăm các đồng chí trong Ban Kiểm tra Kỷ luật và Ban Chính pháp, Tổ chuyên án của Ban Kiểm tra Kỷ luật cùng phòng Công an giờ chắc đã đến chính quyền Thành phố Đông Hải rồi.
- Cái gì cơ?
Từ Quân Nhiên đột nhiên kinh ngạc, hắn thật sự không thể ngờ được Phương Chính lại hành động nhanh như vậy.
Phải biết rằng Tiêu Chính là cán bộ cấp bộ, nơi đó thuộc quyền quản lý của Trung ương, vậy mà lại có thể bị Ban Kiểm tra Kỷ luật cùng phòng Công an điều tra cùng lúc sao?
Chẳng lẽ Phương Chính không biết rằng làm như vậy sẽ tạo ra nguy hiểm vô cùng lớn sao?
Sắc mặt Phương Chính dần chuyển sang nghiêm túc:
- Tình hình trị an của Tỉnh chúng ta hiện nay cùng với tình hình xây dựng tố chất đội ngũ cán bộ lãnh đạo toàn Tỉnh đều vô cùng nghiêm trọng! Không thể lạc quan nổi, mặc dù cá nhân tôi có chút tiếc hận cho một số cán bộ cao cấp có hành vi sa đọa, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ nương tay nhân từ với những trường hợp này. Tôi đã làm báo cáo trình lên Trung ương, phía Ban Kiểm tra Kỷ luật cùng Ban Tổ chức Trung ương sẽ thành lập tổ Điều tra liên hợp!
Từ Quân Nhiên không còn lời nào để nói, lần này rõ ràng là Phương Chính muốn phế bỏ một cánh tay của Tưởng Phương Trọng.
Thực ra thì Từ Quân Nhiên cũng không hiểu rõ lắm về Tiêu Chính, người đóng vai trò là trung tâm trong trận thế của Tưởng Phương Trọng, nhưng về mặt cơ bản thì cũng biết người này nổi tiếng là người làm việc cẩn thận, được coi là một trong những quân sư của Tưởng Phương Trọng, hơn nữa còn là một trong những người có hy vọng thăng tiến nhất trong hội nghị Thường ủy. Nghe nói nếu như không phải là Tưởng Phương Trọng muốn lợi dụng anh ta để chống lại mấy con cáo già Thư kí Thành ủy của Thành phố Đông Hải kia thì cũng đã đề bạt anh ta lên làm Phó chủ tịch Tỉnh từ lâu rồi. Không ngờ lần này lại trở thành vật hy sinh để Phương Chính lập uy tại Tỉnh Đông Hải.
- Được rồi, hôm nay chúng ta hãy tan làm sớm một chút, phỏng chừng tối nay sẽ có rất nhiều người ngủ không yên đây!
Phương Chính cười cười, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu, hắn đương nhiên là hiểu được ý của Phương Chính, đối với rất nhiều người mà nói tối nay sẽ là một đêm mất ngủ. Bất kể thế nào, một cán bộ cấp bộ ngã xuống tất nhiên sẽ tác động đến thần kinh của rất nhiều người, thậm chí, không biết sẽ có bao nhiều người sẽ mất “mũ quan” trong lần “xào bài quyền lực” này đây!
Tuy nhiên với Từ Quân Nhiên mà nói thì hắn là người của bên thắng, đương nhiên là sẽ có cảm giác “kiêu ngạo” rồi.
Sau khi rời khỏi trụ sở Tỉnh ủy, lúc đến Hồng Lâu (* tòa nhà màu hồng, trên đường Hoa Quang, khu Hồ Lí, thành phố Hạ Môn, là một tòa nhà bảy tầng, được xây dựng 9/1996, bên ngoài được sơn màu đỏ, vì vậy mà nó được gọi là Hồng Lâu, bên trong có quán bar, phòng Karaoke, nhà ăn, rạp chiếu phim…), Từ Quân Nhiên cười cười rồi nói với Phương Chính:
- Thủ trưởng, tối nay có muốn gọi thêm vài món không?
Hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Phương Chính sinh hoạt khá là có quy luật, bởi vì ở một mình nên lúc ăn cơm ông chỉ gọi hai món, Từ Quân Nhiên nói như vậy cũng là có ý vui đùa mà thôi.
Phương Chính cười cười, nheo mắt lại nói:
- Vậy đi, lát nữa bảo nhà bếp làm thêm mấy món, nhưng trước tiên đừng mang lên vội.
Từ Quân Nhiên có chút bất ngờ với yêu cầu này của ông nhưng cũng lại chỉ có thể gật đầu đồng ý, gọi quản lý của Hồng Lâu tới rồi truyền đạt lại yêu cầu của Phương Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận