Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 853: Bác bỏ ý kiến của người khác

Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, Điền Vũ bật cười nói:
- Anh này, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru, trước đây nói chuyện đâu có quanh co lòng vòng như vậy đâu.
Từ Quân Nhiên đáp lại:
- Thì còn cách nào nữa đâu, ở cơ sở lòng người khó dò nếu anh không học được cách thông minh hơn thì có khi bị người ta bán còn mải ngồi đếm tiền cho người ta ấy chứ.
Điền Vũ im lặng, đương nhiên cô biết những lời Từ Quân Nhiên nói không phải nói ngoa, công việc ở cơ sở rất vất vả không chỉ bởi vì sự vụ rườm rà mà còn bởi vì phải đối mặt với rất nhiều người nhiều chuyện, Từ Quân Nhiên có thể đạt được những thành tích như ngày hôm nay có thể nói là trải qua trăm cay nghìn đắng liều mạng mới có được.
Điền Vũ thở nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Sáng nay tập đoàn Viễn Đại đến tổng cục chỗ em làm việc, em nghe nói ngày kia Lâm Hạo Đông đến Bắc Kinh chắc sẽ tới Bộ Ngoại thương, hình như lần này ông ta chuẩn bị có dự án lớn đầu tư trong nước.
Từ Quân Nhiên gật đầu nói:
- Đây là cơ hội tốt để tiếp cận ông ta, em có cách nào có thể tiến cử anh với ông chủ Lâm này không?
Điền Vũ đáp:
- Anh đúng thật biết mượn gió phất cờ ghê, em nói cho anh biết cái này, em không quen biết gì với Lâm Hạo Đông cả, chỉ nghe hình như ông mới chỉ phất lên khoảng hai mươi năm nay thôi, vào những năm 60-70 chẳng biết vì gặp phải chuyện gì đó mà phải chạy ra nước ngoài. Những thứ em biết chỉ có vậy thôi, còn lại phải dựa vào anh, nhưng nói thật em thấy cơ hội Đông Hải các anh nắm được hạng mục này không lớn, còn chẳng bằng anh vận dụng quan hệ của mình lôi kéo nhà đầu tư khác.
Dù gì thì Điện Ngữ cũng đã gả cho con trai lãnh đạo cấp bộ nên cũng biết chút ít về bối cảnh sau lưng Từ Quân Nhiên, ít nhất thì cũng nhiều hơn so với những người bạn học cùng lớp chẳng biết tí gì về hắn, trong lòng Điền Vũ, Từ Quân Nhiên đã không còn là chàng trai nghèo năm xưa nữa rồi.
Từ Quân Nhiên cau mày hỏi:
- Khó khăn đến vậy sao?
Điền Ngữ không hề biết rằng Từ Quân Nhiên không có ý định lợi dụng quan hệ của mình cùng Lâm Vũ Tình để lôi kéo đầu từ cho Đông Hải, một mặt là vì không muốn những dự án đầu tư này có dấu ấn của mình mặt khác hắn không muốn Lâm Vũ Tình hay Tạ Băng Hân dính dáng đến vòng luẩn quẩn Đông Hải này.
Điền Ngữ gật đầu đáp:
- Anh thử nghĩ mà xem, sang năm tập đoàn Viễn Đại dự định đầu tư ở trong nước 1 tỷ đô la, đến lúc đó hiệu quả sẽ như thế nào?
1 tỷ?
Đã vậy lại còn là đô la !!!
Từ Quân Nhiên ở bên kia điện thoại nghe thấy vậy suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, Lâm Hạo Đông giàu thật đấy!!! Thời này 1 tỷ đô la có ý nghĩa thế nào đến thằng ngu cũng biết, bất luận là địa khu nào được tập đoàn Viễn Đại đầu tư cũng là chiến tích vang dội! Nếu Từ Quân Nhiên có thể lấy được hạng mục này chỉ e đến lúc đó sẽ chấn động cả tỉnh Đông Hải này mất.
Chẳng trách Điền Ngữ lại muốn mình tranh thủ cơ hội này, miếng bánh lớn như thế không động lòng mới là lạ.
Nghĩ tới đây Từ Quân Nhiên liền hạ quyết tâm bất luận thế nào hắn cũng phải nghĩ ra cách khiến Lâm Hạo Đông đầu tư vào tỉnh Đông Hải.
Sau khi nói với Điền Ngữ thêm mấy câu nữa Từ Quân Nhiên mới cúp điện thoại, để điện thoại xuống hắn bảo Chu Bác Học triệu tập lãnh đạo của Văn phòng Bắc Kinh tới phòng họp. Mặc dù khi nói với Điền Ngữ, Từ Quân Nhiên có thể không cần phải kiêng nể nhưng trên thực tế bản thân hắn cũng không nắm chắc trăm phần trăm, hoặc có thể nói Từ Quân Nhiên không dám khẳng định bước tiếp theo phải làm gì, chính vì vậy mới dự định gọi tất cả mọi người tới thương lượng xem sao.
Đầu tiên Từ Quân Nhiên giới thiệu qua về tình hình của Lâm Đông Hạo, sau đó nói:
- Tôi muốn tranh thủ cơ hội lần này mời tập đoàn Viễn Đại rót vốn đầu tư vào tỉnh Đông Hải chúng ta, mọi người thấy sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ, người đầu tiên lên tiếng là Hà Viễn Phương:
- Tập đoàn Viễn Đại? Chủ nhiệm Từ, không phải là cậu đang nói đùa đấy chứ? Người ta là tập đoàn Viễn Đại đấy!
Từ Quân Nhiên liếc lão ta một cái, không vui nói:
- Tập đoàn Viễn Đại thì làm sao? Chẳng phải cũng muốn đầu tư ở trong nước sao?
hình như Hà Viễn Phương cũng phát hiện Từ Quân Nhiên không thích lời lão ta nói nên vội mỉm cười giải thích:
- Chủ nhiệm, không phải là tôi không hiểu cách nghĩ của cậu chỉ là dù sao thì tập đoàn Viễn Đại cũng là tập đoàn lớn tiếng tăm lừng lẫy khắp thế giới, tuy nhiên người ta càng nổi danh thì lại càng có nhiều tỉnh chú ý đến động tĩnh của tập đoàn họ. Tôi nói lời này có chút khó nghe mong mọi người thông cảm… với điều kiện của tỉnh Đông Hải chúng ta muốn tranh thủ cơ hội để tập đoàn Viễn Đại đặt nhà máy ở tỉnh ta, nói thật là chỉ có một phần mười nghìn cơ hội thành công, cậu thử nói xem nếu đã như vậy thì chúng ta còn phí sức lực vào nó để làm gì?
Phó chủ nhiệm Trương Hưng ngồi cạnh lão ta cũng phụ họa theo:
- Phải đấy, những thương nhân ngoại quốc như này ai ai cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, bên cạnh không phải là bí thư thì cũng là vệ sĩ, chúng ta tới tiếp cận người ta bị từ chối khéo chưa nói còn bị người ta đối xử lạnh nhạt nữa, dự án này thật ra thì cũng không phải là quá quan trọng!
Hai người này một xướng một họa khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên trầm xuống, hắn biết lão già Hà Viễn Phương này có không ít đồng đảng trong Văn phòng Bắc Kinh, nếu không cũng sẽ không thể đứng vứng nhiều năm mà không hề bị lung lay như vậy, nhưng hôm nay lão ta đụng phải hắn coi như gặp vận đen rồi.
Từ Quân Nhiên cười lạnh, trầm giọng mở miệng:
- Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mấy năm nay Văn phòng Bắc Kinh không đạt được bất cứ thành tích gì rồi, vấn đề chính là nằm ở thái độ làm việc của các đồng chí. Chuyện gì cũng chưa làm đã nói thế này không được thế kia không ổn, mọi người không thử bắt tay vào làm thì làm sao biết không làm được? Quả thực là chúng ta muốn lấy được hạng mục đầu tư này của Tập đoàn Viễn Đại là chuyện rất khó khăn nhưng chính vì nó khó nên chúng ta mới cần phải cố gắng để khắc phục nó, nếu chỉ chờ đợi một cách tiêu cực thì đến bao giờ chúng ta mới khởi sắc được?
Bình thường trước mặt mọi người Từ Quân Nhiên là người hòa ái dễ gần nhưng lần này lại tức giận như vậy khiến mọi người đều chỉ biết im lặng.
Sắc mặt Hà Viễn Phương rất khó coi, toàn thân toát lên vẻ chán chường, lúc Từ Quân Nhiên nói lão ta chỉ biết yên lặng cúi đầu bởi những lời Từ Quân Nhiên nói đều không sai, giống như lời Từ Quân Nhiên đã nói, Văn phòng Bắc Kinh tại tỉnh Đông Hải đã được thành lập nhiều năm rồi nhưng vẫn không có bất cứ thành tích nào.
Có đôi khi sự thật thắng cả hùng biện, cho dù bạn có nói ba hoa chích chòe đến mấy nhưng sự thật vẫn bày ra trước mắt thì chẳng ai có thể cãi lại được.
Từ Quân Nhiên không thèm để ý đến Hà Viễn Phương nữa còn với Phó chủ nhiệm, hành động của hắn rất rõ ràng, thỉnh thoảng lại gõ gõ vài tiếng để ông ta biết ông ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi.
Từ Quân Nhiên liếc mắt nhìn khắp một lượt sau đó tiếp tục nói:
- Tôi đã quyết định chúng ta sẽ cố gắng tranh thủ cơ hội này, vì vậy tôi muốn yêu cầu toàn thể nhân viên công tác trong Văn phòng Bắc Kinh lấy tập đoàn Viễn Đại làm trung tâm cho tôi!
Nói xong Từ Quân Nhiên quay sang hỏi Hà Viễn Phương:
- Chủ nhiệm Hà, tư liệu chiêu thương mà tôi yêu cầu ông đã làm xong chưa?
Thấy tên mình bị nhắc đến Hà Viễn Phương giật mình, thấy vẻ mặt của Từ Quân Nhiên có vẻ không tốt thì vội vàng gật đầu đáp:
- Sắp xong rồi, chỉ còn thiếu một vài chi tiết nhỏ nữa là hoàn thiện.
Từ Quân Nhiên gật đầu nói:
- Nhất định phải nhanh chóng hoàn thành, chậm nhất là trước khi Lâm Hạo Đông tới Bắc Kinh phải làm xong.
Hà Viễn Phương thấy sắc mặt Từ Quân Nhiên u ám liền gật đầu như gà mổ thóc đáp:
- Được, chủ nhiệm.
Từ Quân Nhiên quay đầu nhìn về phía Chủ nhiệm Văn phòng Chu Bác Học, chậm rãi nói:
- Đồng chí Bác Học, mấy ngày gần đây anh hãy sưu tầm những tài liệu có liên quan đến tập đoàn Viễn Đại và Lâm Hạo Đông, càng nhiều càng tốt.
Dừng lại suy nghĩ một chút sau đó hắn mới nói tiếp:
- Mặt khắc nếu như có thể thì tốt nhất hãy đi thăm dò cho rõ xem nếu như Lâm Hạo Đông đến Bắc Kinh thì sẽ nghỉ ngơi ở nơi nào?
Nghe những lời Từ Quân Nhiên nói vốn ban đầu Chu Bác Học chỉ sửng sốt chút nhưng sau đó lại mừng rỡ gật đầu. Từ Quân Nhiên nói như vậy tức là đã hạ quyết tâm phải làm chuyện này cho bằng được, nếu như anh ta giúp hắn hoàn thành tốt chuyện này biết đâu lại được trở thành tâm phúc của hắn cũng nên.
Cuối cùng Từ Quân Nhiên nhìn một lượt các cán bộ còn lại trong Văn phòng Bắc Kinh, nghiêm túc nói:
- Mấy ngày tới chắc chắn mọi người sẽ phải vất vả đấy, chúng ta sẽ phải dốc toàn lực để ứng phó và hoàn thành tốt chuyện này.
Mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý, bất luận trong lòng họ nghĩ thế nào nhưng đây là lệnh mà cấp trên đưa ra dù có bọn họ cũng chẳng thể nói gì thêm, tuy vậy nhưng trong lòng họ có thật sự tán thành với ý kiến của Từ Quân Nhiên hay không thì chẳng ai biết được, dù sao thì cũng chỉ thấy ai ai cũng thể hiện thái độ quyết tâm cùng Chủ nhiệm Từ hoàn thành nhiệm vụ lần này. Với bọn họ mà nói chuyện quan mới đến đốt ba cây đuốc đã trở thành lẽ dĩ nhiên, trong mắt mọi người chuyện tập đoàn Viễn Đại chỉ là cây đuốc thứ nhất Từ Quân Nhiên đốt mà thôi.
Từ Quân Nhiên không có hứng thú để ý đến mấy chuyện này, còn khoảng một tuần nữa là hắn đã phải tới trường Đảng để học, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không có thời gian để ý đến chuyện ở Văn phòng Bắc Kinh nên hiện tại nhân lúc hắn còn rảnh rỗi tạo ra chút thành tích để những con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, những kẻ ở Đông Hải đợi để chê cười hắn phải ngậm miệng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận