Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 163: Chuyện này giao cho tôi!

- Mười hai tuổi, vậy cũng là ông chú rồi!
Một câu nói của Lâm Doãn Nhi, khiến cho Từ Quân Nhiên lập tức cảm thấy hơi nghẹn ở lồng ngực của mình, thiếu chút nữa không nói ra lời.
Lắc đầu bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên cảm thấy bản thân lại tiếp tục cùng nha đầu kia nghiên cứu thảo luận, chính hắn nhất định sẽ điên mất.
- Doãn nhi, em lại đang bắt nạt người khác rồi.
Vào lúc này, Lâm Lệ vo xong gạo, từ nhà bếp bước ra nói.
Lâm Doãn Nhi lè lưỡi một cái, đứng dậy chạy hướng về căn phòng của mình, vừa chạy vừa nói:
- Em đi làm bài tập đây.
Cười một cách bất đắc dĩ, Lâm Lệ ngồi ở đối diện Từ Quân Nhiên, lộ ra một nụ cười xin lỗi:
- Thật xin lỗi, Bí thư Từ, khiến cho cậu chê cười rồi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Chị Lâm, nếu không khách khí, cứ gọi tôi là Quân Nhiên đi, chị dâu họ đều gọi như vậy.
Lâm Lệ cũng không phải loại người đôi co, gật gật đầu:
- Vậy tôi không khách khí nữa, Quân Nhiên, cậu lần này đến tỉnh, có chuyện gì vậy?
Chị ta không phải loại phụ nữ não không có nết nhăn, đứa trẻ lớn lên ở trong đại viện, ai lại có thể một chút khôn ngoan cũng không có chứ? Huống hồ Kim Lệ đích thân trịnh trọng đứng ra nhờ vả mình, nói có chuyện gì nhờ mình và chồng mình giúp đỡ, xem ra có lẽ có quan hệ gì đó với Từ Quân Nhiên này rồi.
Từ Quân Nhiên cười cười, đối với việc Lâm Lệ đem toàn bộ kế hoạch nói thẳng ra, sau cùng nói:
- Lần này tôi đến, là muốn mời chị Lâm giúp đỡ, mua một số thiết bị sản xuất bút máy văn phòng.
Lâm Lệ gật đầu:
- Chuyện này không khó, lát nữa để lão Bạch nhà chị mở lời một câu là được.
Dừng một chút, nét mặt chị ta biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiên có chút hoảng sợ:
- Cậu, họ Từ, tên là Từ Quân Nhiên? Là cái người ở huyện Võ Đức?
Từ Quân Nhiên không hiểu vì sao chị ta lại hỏi câu này vào lúc này, có chút ngây người gật đầu:
- Sao vậy, chị Lâm?
Lâm Lệ cười xấu hổ, biết rằng bản thân có chút thất thố, thấp giọng nói:
- Tôi nhớ ra rồi hôm qua tôi có đọc báo, trong báo cáo công tác của chính phủ có nhắc đến một người, chắc không phải chính là Từ Quân Nhiên cậu đấy chứ?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, gật đầu nói:
- Nếu như công xã trấn Lý gia huyện Võ Đức không còn ai khác tên là Từ Quân Nhiên, vậy thì người đó đoán chừng chính là tôi rồi.
Lần này Lâm Lệ có chút mất bình tĩnh, nhìn ánh mắt của Từ Quân Nhiên cũng từ bao quát lúc đầu biến thành sự kính nể, là cán bộ có thể được thủ trưởng số một điểm danh biểu dương, toàn Trung Quốc đến hôm nay cũng chỉ có vài người, mà Từ Quân Nhiên lại là người trẻ tuổi nhất, có thể nói một cách không hề khoa trương, hắn của ngày hôm nay chính là một truyền kỳ.
- Thật không ngờ đến, không ngờ đến, thật sự là không ngờ đến.
Nhìn Từ Quân Nhiên, Lâm Lệ vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Không thể ngờ được cậu lại trẻ đến vậy, cậu không biết đâu, tôi cùng với lão Bạch, lúc hai người chúng tôi ở nhà còn nhắc đến chuyện của cậu, cảm thấy có thể có cán bộ có tầm nhìn và quyết đoán như vậy, ít nhất cũng là ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng thật không thể nào ngờ tới, cậu lại có thể trẻ tuổi đến vậy.
Những gì cô nói là những lời thật lòng, bầu không khí của tỉnh thành cởi mở hơn rất nhiều so với ở cơ sở, tin tức cũng tự nhiên linh thông hơn, sau khi thủ trưởng số một ở Thủ đô công khai khen ngợi Từ Quân Nhiên cùng trấn Lý gia, thì rất nhanh ở các nơi trên cả nước đều thảo luận nhiệt liệt chuyện này, mọi người đối với phát triển kinh tế chế độ tập thể cũng bắt đầu coi trọng. Mà ở tỉnh Giang Nam, nghị luận về chuyện này lại càng nhiều hơn, nhất là bởi vì quan hệ đến phương hướng phát triển của tỉnh Giang Nam, rất nhiều cán bộ đều đang thảo luận chuyện này.
Nhưng thảo luận vẫn chỉ là thảo luận, ai cũng không thể ngờ được, Từ Quân Nhiên là người đầu tiên đề xuất ra lý luận đưa đá sang sông, lại là một người thanh niên hai mươi mốt tuổi.
- Chị Lâm, chị đừng đùa nữa, tôi chỉ là gặp may mà thôi.
Từ Quân Nhiên cũng không dám nói gì, cười để cho qua chuyện này.
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, Bạch Sa đã mua thức ăn trở về, Lâm Lệ đi xào rau, Từ Quân Nhiên cùng Bạch Sa, hai người họ ngồi ở trong phòng khách.
- Quân Nhiên, cậu muốn mua máy móc cho nhà máy văn phòng phẩm?
Nhìn Từ Quân Nhiên, Bạch Sa đốt lấy một điếu thuốc, lúc này mới cười hỏi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Đúng, anh Bạch em sẽ không nói vòng vo với anh, trong tay của em chỉ có ba tmươi ngàn, có thể mua máy móc loại nào anh xem giúp với.
- Ba mươi ngàn?
Biểu cảm của Bạch Sa thay đổi, sắc mặt hơi có chút bất đắc dĩ, nửa buổi mới khó khăn nói:
- Theo như giá cả của thị trường, cho dù máy móc rẻ nhất, cũng phải hơn bốn mươi ngàn.
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên lúc này có chút khó coi, hắn nghĩ đến đám người Tần Quốc Đồng làm chuyện này, vốn dĩ cấp phát tiền là năm mươi ngàn, hết lần này đến lần khác bị trong thành phố trừ một chút, huyện lại trừ một chút, cầm được đến tay chỉ còn có ba mươi ngàn, nếu không thì cái máy này hiện tại có thể mua được rồi.
Thấy biểu hiện của Từ Quân Nhiên, Bạch Sa rất nhanh hiểu ra chuyện, hắn ta chắc không có nhiều tiền như vậy, nếu không sẽ không trực tiếp kì công đến tận nhà nhờ mình giúp đỡ.
Sau một lát trầm ngâm, Bạch Sa chậm rãi nói:
- Tiểu Từ, hay là như vậy đi, cậu tạm ở lại phòng khách, tôi đi hỏi thăm một chút, xem thử xem có người quen nào có thể giúp được, về mặt giá cả sẽ cố gắng hết sức tính cho cậu cái giá thấp nhất.
Từ Quân Nhiên vui vẻ, không ngớt lời cảm Bạch Sa mà nói:
- Anh Bạch, rất cảm ơn anh, tôi đại diện cho hương thân phụ lão công xã, cảm ơn anh.
Bạch Sa cười hất tay nói:
- Cũng không phải là người ngoài, có chỗ nào có thể giúp được, tôi nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.
Vào lúc này Lâm Lệ bưng đồ ăn ra, vừa cười, vừa nói:
- Đều không phải khách khí, thức ăn lên rồi, chúng ta ăn cơm thôi.
Vào những lúc như thế này, bình thường gia đình có khách đến sẽ không đi ra bên ngoài ăn, không nói đến chuyện đồ ăn bên ngoài đắt đỏ, mà bên ngoài cũng chẳng có gì có thể ăn được cả, nếu không thì cầm phiếu lương thực cùng phiếu thịt đi cửa hàng mua một ít đồ, sau đó về nhà tự mình nấu.
Từ Quân Nhiên con người này rất giỏi cơm, trong lúc mà Lâm Doãn Nhi đang trợn mắt hốc mồm nhìn chăm chú hắn, hắn đã ăn liền đến ba bát cơm lớn.
Lâm Lệ và Bạch Sa lại rất vui mừng, ít nhất điều này cho thấy Từ Quân Nhiên không coi bản thân hắn là người ngoài, nếu như hắn muốn chơi trò văn nhã gì đó, rụt rè mà không ăn gì cả, điều này mới khiến cho vợ chồng Lâm Lệ cảm thấy có chút dối trá. Dù sao có giao tình với Kim Lệ và Lâm Lệ ở đây, thêm vào đó hôm nay là hắn cầu cạnh vợ chồng chị ta, Từ Quân Nhiên đương nhiên cần phải biểu hiện tự nhiên một chút.
Ăn xong bữa cơm, Lâm Doãn Nhi ở đó xem ti vi, đang chiếu phiên bản “ Đại náo thiên cung” năm 64, Tôn Ngộ Không nhảy xuống dưới, trọc cười khiến cho tiểu nha đầu cười không ngừng.
Lâm Lệ mang hoa quả ra, gọt một quả táo cho Lâm Doãn Nhi, sau đó nói với Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, chị nhớ cậu vừa mới nói, thành phố đồng ý cấp phát cho các cậu năm chục ngàn, sao bây giờ lại biến thành ba chục ngàn?
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ đem chuyện của hắn cùng với Dương Duy Thiên nói ra, sau cùng chán nản nói:
- Ngược lại ở trong huyện thì bỏ đi, dù sao cũng là phát tiền lương cho các giáo viên, nhưng cục tài chính thành phố năm chục ngàn đó, ầy…tôi nói được gì chứ.
Lâm Lệ hừ một tiếng:
- Cục tài chính thành phố của cậu nghèo đến điên rồi sao? Đến tiền của huyện nghèo cũng khấu trừ.
Cô cũng biết những chuyện như thế này là khó tránh khỏi, mắt tròn đảo một vòng cười mà nói:
- Yên tâm đi, cơn tức này chị đây sẽ giúp ngươi.
Từ Quân Nhiên sững sờ, tuy có chút kì quái, có điều Lâm Lệ không tiếp tục nói tiếp nữa, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Nhà khách ở cách không xa tiểu khu cho lắm, Bạch Sa đích thân đưa Từ Quân Nhiên đến sảnh nhà khách công nghiệp máy móc, hai người vừa nói chuyện chốc lát, Bạch Sa lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Rạng sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên vừa mới thức dậy chưa được bao lâu Lâm Lệ liền đến tìm hắn.
- Chị Lâm, sao rồi?
Từ Quân Nhiên có chút lo lắng hỏi.
Lâm lệ cười cười, nhìn Từ Quân Nhiên:
- Nào có nhanh như vậy chứ? Anh rể của cậu hôm nay đi nghe ngóng giúp cậu, ước chừng tối mới có tin tức. Còn cậu, có thể đi dạo quanh bốn phía tỉnh thành, buổi tối đến nhà ăn cơm là được.
Cô là sợ Từ Quân Nhiên sốt ruột, nên mới tranh thủ thời gian đi làm qua nói với Từ Quân Nhiên một tiếng.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Vậy được, em sẽ đợi.
Chờ đến khi Lâm lệ rời khỏi, Từ Quân Nhiên dọn dẹp một chút, buổi sáng hắn chuẩn bị đi gặp một người.
Vào lúc này không có thiết bị giải trí, mặc dù trong phòng khách cũng không có ti vi, chỉ có một vài quyển báo, vân vân, Từ Quân Nhiên xem báo, rốt cục cũng có thể xác định, những chuyện không giống với kí ức của kiếp trước gần đây đã xảy ra không ít, chẳng hạn như thời gian của đại hội bị đẩy sớm lên nửa tháng, còn nữa sự xuất hiện của ủy ban cố vấn trung ương. Điều quan trọng nhất là, Từ Quân Nhiên nhìn thấy trên một tờ báo, rõ ràng viết, trung- tổng trung ương, quốc vụ- viện phê chuyển ( trước mắt thử xử lý đặc khu kinh tế trong một số vấn đề kỷ yếu) khẳng định thử xử lý thành tích ba năm của đặc khu, nhấn mạnh muốn giao phó đặc khu thêm nữa…quyền tự chủ, đặc khu với nhiều loại thuế được ưu đãi, phải nhanh chóng thêm chế định cùng hoàn thiện lập pháp kinh tế.
Từ Quân Nhiên biết rất rõ, điều này có nghĩa tư tưởng chính sách ngắn hạn ở trên đó đã đạt được thống nhất, cải cách cởi mở sắp trở thành công tác trọng điểm mấy năm gần đây, trọng tâm công việc của các cấp đảng ủy chính phủ, sẽ từng bước phát triển kinh tế, cải thiện đời sống của nhân dân.
Hơn nữa, Từ Quân Nhiên hiểu rõ, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không bao lâu ( thông báo về vấn đề thanh lý ban lãnh đạo “ba loại người” ) sẽ chính thức tuyên bố, thông báo quy định, đối với những nhà tạo phản, những người tư tưởng bang phái nghiêm trọng, những phần tử phá phách cướp bóc “ ba loại người” này phải kiên quyết đem bọn họ từ ban lãnh đạo thanh lý ra ngoài, rời khỏi cương vị trọng yếu và nguy hiểm, đối với thanh lý “ba loại người” khỏi ban lãnh đạo, nên tăng cường công tác giáo dục tư tưởng bọn họ, cho phép sửa lại sai lầm, có cơ hội bỏ cũ đổi mới.
- Tần Quốc Đồng, tôi xem ông còn có thể bình an vô sự hay không!
Từ Quân Nhiên cắn răng, trong lòng âm thầm nảy sinh ý ác độc, lần này bất luận thế nào đều phải đánh đổ Tần Quốc Đồng đến cùng, huynh đệ Trình gia đã vào ngục giam, Tần Quốc Đồng ông có chạy cũng không thoát.
Đối với Từ Quân Nhiên, Tần Quốc Đồng giống như cái gai trong lòng của hắn, tuy không tạo thành tổn hại gì to lớn, nhưng lại khiến cho người xem tâm phiến ý loạn, không rút cái gai này ra, Từ Quân Nhiên trong lòng thấy không thoải mái, hơn nữa Từ Quân Nhiên cũng không cho rằng, có con người như Tần Quốc Đồng, đối với xây dựng kinh tế huyện Võ Đức có gì tốt, đến cả kinh tế tư doanh và tài sản quốc hữu lãnh đạo đều phân không rõ, sao lại có thể đi phát triển kinh tế cơ chứ?
Huống chi, Từ Quân Nhiên thông qua một vài con đường đã có thể đi đến kết luận, Tần Quốc Đồng người này, tồn tại vấn đề kinh tế rất nghiêm trọng.
Có đôi khi, càng là đề phòng một người, thì càng dễ dàng bắt được cái thóp của người đó.
Từ Quân Nhiên cứ như vậy mà bắt được thóp của Tần Quốc Đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận