Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 862: Xảo ngộ

- Chủ nhiệm, ngài có dặn dò gì?
Chu Bác Học thận trọng hỏi Từ Quân Nhiên, đối với vị thủ trưởng lớn hơn mình vài tuổi này, gã không dám thất lễ.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Tôi được điều đi rồi.
- Cái gì?
Một câu, biểu lộ trên mặt Chu Bác Học lập tức thay đổi, cho thế nào gã cũng không nghĩ tới Từ Quân Nhiên trầm mặc hồi lâu lại đột nhiên nói điều này.
Kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, Chu Bác Học hỏi với vẻ mặt không dám tin tưởng:
- Chủ nhiệm, ngài, ngài phải điều đi rồi?
Gã không thể hiểu được, dù sao Từ Quân Nhiên làm việc rất tốt, tại sao bỗng nhiên phải điều đi chứ? Nếu là người khác, căn bản là thời kỳ không thể có chuyện đó. Dù sao ai cũng biết, đã đến vị trí cán bộ cấp Phòng, bình thường sẽ không tùy tiện thay đổi.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, hắn biết rõ Chu Bác Học đang suy nghĩ gì, chẳng qua hắn cũng không thể giải thích cho đối phương mình phải rời đi bởi vì ông cụ sắp xếp. Sở dĩ nói với gã điều này, chủ yếu là bởi vì trong nửa năm mình làm Chủ nhiệm văn phòng Thường trực ở thủ đô, Chu Bác Học quả thực bỏ khá nhiều công sức, Từ Quân Nhiên đối đãi thật tình trợ giúp người của mình, luôn muốn kết một ít thiện duyên. Hắn đã phải rời đi, tóm lại phải sắp xếp cho Chu Bác Học một tiền đồ mới được.
- Đúng vậy, đồng chí Bác Học, có thể tôi phải tới tỉnh Giang Nam công tác, cậu có tính toán gì không?
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Chu Bác Học hỏi.
Chu Bác Học trầm mặc nửa ngày, sở dĩ khoảng thời gian này gã thoải mái ở văn phòng Thường trú tại thủ đô như vậy, cuối cùng là vì theo sát Từ Quân Nhiên, nếu như Từ Quân Nhiên rời khỏi vị trí Chủ nhiệm văn phòng đại diện thủ đô, cho dù người nào kế nhiệm Chủ nhiệm, Chu Bác Học cũng không dám cam đoan, mình nhất định được trọng dụng.
Nghĩ tới đây, gã khẽ cắn môi, nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ nhiệm, nếu như ngài không chê, tôi muốn đi theo ngài.
Đến trình độ này, gã không có lựa chọn khác. Chẳng bằng thừa dịp còn trẻ, đánh bạc tiền trình của bản thân.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, phản ứng này của Chu Bác Học đã sớm trong dự đoán của hắn, chẳng qua lúc này hắn không có ý định mang theo Chu Bác Học.
- Đồng chí Bác Học, thời gian chúng ta cộng sự cũng không ngắn, cậu là một đồng chí có năng lực. Lúc này tôi điều đến tỉnh Giang Nam công tác, về sau có thể chúng ta không có cơ hội cùng cộng sự, tôi muốn hỏi cậu, có đồng ý tới công tác ở UBND thủ đô hay không?
Từ Quân Nhiên hỏi một câu, khiến Chu Bác Học ngẩn người.
- Tới UBND thủ đô?
Chu Bác Học hơi ngạc nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười gật đầu nói:
- Đúng, tôi có một bậc cha chú sẽ lập tức được điều chỉnh tới, nếu như cậu đồng ý, tôi hi vọng cậu có thể đi qua làm thư ký cho ông ấy.
Chu Bác Học bỗng ngẩn người, cả buồi không nói được câu nào. Gã quả thực hơi mơ hồ, lời này của Từ Quân Nhiên rốt cuộc có ý gì?
Từ Quân Nhiên cười cười, nói với Chu Bác Học:
- Cậu có đồng ý không?
Chu Bác Học trầm mặc một chút, suy nghĩ gật đầu nói:
- Ngài để tôi đi nơi nào cũng được.
Hiện giờ gã hiểu được, Từ Quân Nhiên vừa đi, cuộc sống của gã chắc chắn sẽ không còn thoải mái, so với lúc đó lãng phí thời gian trên băng ghế nhỏ, không bằng nghe sắp xếp của Từ Quân Nhiên, nói không chừng có thể thúc đẩy một chút tiền đồ của mình.
Viết một dãy số điện thoại trên giấy, Từ Quân Nhiên cười nói với Chu Bác Học:
- Ngày mai cậu gọi tới số điện thoại này đi.
Chu Bác Học gật đầu, nhận số điện thoại, đứng dậy cáo từ Từ Quân Nhiên rời đi.
Nửa tháng sau, Từ Quân Nhiên chậm bước trên đường phố Nam Châu, nhìn người đến người đi trên đường, thầm đánh giá thành phố nhỏ này.
Trước đó Từ Quân Nhiên từng gặp mặt Bí thư Thành ủy Nam Châu Đoàn Khê Tuyền một lần. Hai người giao hẹn cẩn thận sau tết âm lịch Từ Quân Nhiên sẽ tới báo danh ở Ban Tổ chức Thành ủy Nam Châu.
Qua năm đã là cuối tháng hai năm 91, Từ Quân Nhiên bàn giao công tác ở văn phòng Thượng trực tỉnh Đông Hải tại thủ đô, một mình chạy tới Nam Châu, hắn định tìm hiểu một chút tình hình Nam Châu.
- Tổng thể mà nói, những năm này công tác của thành phố Nam Châu, cũng có một số thành tích.
Đây là đáp án mà Từ Quân Nhiên lấy được từ Tỉnh ủy Giang Nam, hoặc là nói, Tôn Chấn An bí mật nói với Từ Quân Nhiên với tư cách là cậu. Đối với Đoàn Khê Tuyền, Tôn Chấn An đánh giá rất cao, theo ông ta nói, Đoàn Khê Tuyền là một cán bộ tương đối có năng lực.
năm nay Đoàn Khê Tuyền bốn lăm tuổi, trước đó Từ Quân Nhiên chưa từng nghe tới tên gã, lần đầu hai người gặp mặt, quả thực Từ Quân Nhiên hơi ngạc nhiên đối với Bí thư Thành ủy thân hình cao lớn giống như một người lính này, không ngờ tính cách gã lại thoải mái.
đại khái sau khi nhận được thông báo của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, Đoàn Tuyền Khê nóng lòng hiểu rõ thành viên mới trong bộ máy của mình là hạng người gì, cho nên mượn cơ hội đi họp ở thu đô tới gặp Từ Quân Nhiên. Trên bàn rượu ở tiệm cơm thủ đô, gã thẳng thắn nói:
- Bí thư Từ, sau này toàn bộ hạng mục Nam Châu chúng tôi đã có thể trông chờ cậu rồi.
Từ Quân Nhiên hơi bất đắc dĩ, có lẽ nguyên nhân duy nhất mà Đoàn Khê Tuyền hoan nghênh mình đúng là, phần lớn cán bộ từng tới thủ đô phát triển, có thể giành được sự giúp đỡ đối với một vài hạng mục ở thành phố.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian đã không còn sớm, buổi sáng lúc xuống xe Từ Quân Nhiên tìm một chỗ ở, sau đó ngủ một giấc, cũng không suy nghĩ ăn cơm, hiện tại đi hơn nửa ngày, đã cảm thấy bụng đói sôi vang.
Diện tích thành phố Nam Châu không lớn, từ khi cải cách mở cửa phát triển, cũng có không ít tiệm cơm nhỏ mọc lên, Từ Quân Nhiên cũng không chọn chỗ, tùy tiện tìm một tiệm cơm đi vào, gọi hai món ăn, lại chọn hai chai bia, ngồi đó bắt đầu ăn.
Hắn ngồi đó ăn mấy thứ linh tinh, thình lình một người nhích lại gần, thấp giọng nói:
- Anh bạn, một người à?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi xuất hiện trước mặt mình, mặt mũi rất bình thường, thuộc về loại sau khi gặp rất dễ bị quên.
Hắn hơi khó hiểu liếc đối phương, Từ Quân Nhiên nhàn nhạt gật đầu:
- Có việc gì?
Chưa quen cuộc sống nơi này, hắn vẫn giữ lòng cảnh giới tương đối cao.
Người nọ cười ha ha:
- Tôi thấy cậu giống như người bên ngoài, người địa phương nào có ai chọn hai món này, đây là món người phương bắc chúng ta thích ăn.
Những năm này Từ Quân Nhiên luôn làm việc ở phương bắc, đương nhiên ăn gì cũng theo xu hướng khẩu vị ở phương bắc, cũng không nghĩ tới lại bị người này nhìn ra.
Liếc đối phương, Từ Quân Nhiên gật nhẹ đầu, chỉ cái bàn trước mặt mình:
- Nếu là đồng hương, vậy thì ngồi xuống uống vài chén đi.
Hắn mới đến, nếu có cơ hội hiểu rõ một chút tình hình thật sự của thành phố Nam Châu từ miệng người nơi này, Từ Quân Nhiên cũng không keo kiệt tiền một bữa cơm. Dù sao với hắn mà nói, tiền chỉ là một con số mà thôi, nếu như có thể hiểu rõ tình hình thật của Nam Châu, thực sự không tính là gì.
Người nọ nghe xong lời Từ Quân Nhiên nói, cười ha ha, nở nụ cười thần bí nói:
- Tôi nói anh bạn, cậu đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi một chỗ rất hay, có đi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận