Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 169: Bạn bè của bạn thì chính là bạn.

Mãi cho đến khi Bạch Sa tan làm mà Từ Quân Nhiên vẫn không hỏi han được gì từ Lâm Lệ. Không biết cô đã làm gì với Cục tài chính của Thành phố Toàn Châu. Cứ nhắc đến chuyện này là Lâm Lệ chỉ cười nhạt, sống chết gì cũng không chịu nói ra. Bây giờ, chỉ là để cho Từ Quân Nhiên ngồi đợi lãnh đạo của Cục tài chính Thành phố Toàn Châu đến gõ cửa để tìm hắn giúp đỡ. Điều này khiến cho Từ Quân Nhiên rất tò mò. Rốt cuộc thì Lâm Lệ đã giở chiêu trò gì mà lại có thể khiến cho lãnh đạo của Cục tài chính thành phố trở nên bất lực đến như vậy.
Hai người đang nói chuyện thì Bạch Sa đã tan làm về đến nhà, trong nháy mắt đã thu hút được sự chú ý của Từ Quân Nhiên. Dù sao thì việc mua máy móc vẫn quan trọng hơn.
- Anh Bạch, mọi việc tiến hành đến đâu rồi?
Nhìn thấy Bạch Sa, Từ Quân Nhiên sốt sắng hỏi.
Hắn không thể không lo lắng được. Cũng đã cuối tháng 9 rồi, nếu việc máy móc mà không làm cho cẩn thận thì nhà máy sản xuất bút chì sẽ không thể kịp với kế hoạch lớn mà trong lòng hắn đang dự định.
Bạch Sa vừa treo áo lên móc vừa cười cười đưa thức ăn vừa mua về cho vợ, rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu đấy, sao không thấy giống với phong cách của hôm qua vậy? Hôm qua cậu chẳng phải ngồi trước mặt tôi nói năng hùng hồn lắm sao?
Từ Quân Nhiên bất lực cười khổ, không thể không đáp lại câu nói của Bạch Sa:
- Anh Bạch, hai chuyện này không giống nhau mà. Hôm qua chúng ta nói là nói về kế hoạch của tôi. Còn hôm nay, liệu có thể thực hiện được nội dung cụ thể trong kế hoạch hay không. Từ lí luận đến thực tế vốn dĩ có chút khác biệt mà.
Những lời này của hắn là xuất phát từ đáy lòng. Dù có nói thế nào đi nữa, thì kế hoạch cũng không thể thay đổi nhanh như vậy. Bây giờ, những quy hoạch mà Từ Quân Nhiên có thể làm được cũng không nhiều. Hoàn cảnh môi trường đã như vậy rồi, Từ Quân Nhiên chỉ có thể sử dụng một số phương thức đánh bóng để phát triển Hợp tác xã Trấn Lý gia mà thôi. Về cơ bản thì để đạt được kết quả cuối cùng chính là phải động tay động chân làm việc.
- Cậu đấy, nói cái gì cũng đều từng câu từng chữ là đạo lí cả.
Bạch Sa cười cười.
Từ Quân Nhiên nhìn bộ dạng của y trong lòng thầm đoán, chắc là có tin tốt.
Để cho Lâm Doãn Nhi đang bực bội về phòng làm bài tập xong, Từ Quân Nhiên và Bạch Sa ngồi nói chuyện ở phòng khách.
- Lúc chiều tôi có liên lạc với Lão Vương ở bộ phận bán hàng của nhà máy chế tạo máy móc cơ khí số một trên tỉnh. Ông ta hứa là sẽ giúp đỡ, nhưng về phần giá cả thì có chút phiền phức.
Câu nói đầu tiên của Bạch Sa đã khiến cho Từ Quân Nhiên hơi sững sờ.
Hôm qua Từ Quân Nhiên đã nghe Bạch Sa nói rồi. Các loại máy móc để sản xuất đồ dùng văn phòng phẩm, bút chì chí ít giá cũng phải từ 40000 đến 50000, thậm chí còn cao hơn. 30000 trong tay hắn đừng nói đến việc mua máy mới mà ngay cả mua máy cũ cũng khó lòng mà mua nổi.
Cười khổ, Từ Quân Nhiên nói với Bạch Sa:
- Anh Bạch, anh cứ nói thẳng ra xem việc này có cách giải quyết hay không?
Bạch Sa tỏ ra đắc ý, thản nhiên nói với Từ Quân Nhiên:
- Lão Vương cũng không nói là hết cách. Để tôi bàn bạc với ông ta xem liệu có thể tìm một số máy móc cũ từ công xưởng của ông ta hay không. Như vậy thì vấn đề áp lực về giá cả cũng có thể được giảm xuống mức thấp nhất.
Từ Quân Nhiên nghe vậy thì mắt sáng lên. Những lời vừa rồi của Bạch Sa đã cho hắn một gợi ý rất lớn. Nếu giống như những gì mà Bạch Sa nói, thì hoàn toàn có thể mua được một bộ máy móc cũ. Dù gì thì sản lượng khai thác mỏ than của nhà máy than chì Hợp tác xã trấn Lý gia cũng không lớn. Nếu theo như tính toán của Long Ngâm Nguyệt thì cùng lắm cũng chỉ đủ để khai thác trong vòng vài năm mà thôi. Cách nghĩ của Từ Quân Nhiên rất đơn giản. Sẽ sử dụng khoản tiền mà nhà máy văn phòng phẩm này tích lũy được để sau này mở một ngành sản xuất khác. Dù gì thì cùng với việc đi sâu vào cải cách mở cửa, thì cơ hội để phát triển thương nghiệp của Trung Quốc sẽ ngày càng nhiều. Dựa vào khả năng biết trước mọi việc của hắn, thì chỉ cần có tiền thì dù là chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên gật gật đầu nói với Bạch Sa:
- Đã như vậy rồi, vậy thì khi nào rảnh chúng ta sắp xếp gặp mặt Trưởng phòng Vương đi!
Hắn bây giờ như ngồi trên đống lửa, cho nên mới vội vàng muốn đi gặp mặt Trưởng phòng bán hàng của nhà máy sản xuất và chế tạo cơ khí như vậy.
Bạch Sa cười cười:
- Tôi đã hẹn với ông trưa mai cùng ăn cơm. Đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết hơn.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu rõ, có những chuyện chỉ có thể nói rõ ràng trên bàn ăn. Đây chính là thực trạng chung của Trung Quốc. Từ thời xa xưa đến nay đều đã như vậy rồi.
Sau khi ăn cơm ở nhà Lâm Lệ xong, Bạch Sa và Từ Quân Nhiên hẹn nhau ngày hôm sau gặp mặt ở trước cửa khách sạn Dân tộc của tỉnh. Đây là một khách sạn tương đối cao cấp trên tỉnh. Bình thường đến đây ăn cơm đa phần đều là những cán bộ có điều kiện khá giả nếu không thì cũng là các đơn vị, bộ phận tiếp đãi khách. Bình thường Bạch Sa cũng chẳng đến đây làm gì. Mặc dù lương của hai vợ chồng cũng không phải là thấp, nhưng cũng không đủ để chi tiêu hạng sang như thế này. Có điều lần này là do Từ Quân Nhiên mời khách. Trước khi đi, Lâm Lệ để lại cho Từ Quân Nhiên gần 1000. Đó là số tiền mà Tào Tuấn Vĩ đưa cho cô. Ở thời đại này, 1000 cũng không phải là số tiền nhỏ.
Người mà Bạch Sa hẹn là Vương Vĩ Đạt, là Trưởng phòng tiêu thụ của nhà máy chế tạo cơ khí số 1.
Từ Bạch Sa, Từ Quân Nhiên biết được, Bạch Sa với người tên Vương Vĩ Đạt này cũng không phải là quen thân cho lắm. Có điều, do Bạch Sa là Giám đốc Sở quy hoạch công nghiệp cơ khí, Vương Vĩ Đạt lại là Trưởng phòng tiêu thụ nhà máy chế tạo cơ khí. Xét về một mặt ý nghĩa nào đó, thì hai người bọn họ có thể xem như cùng một hệ thống, có chút quan hệ nghiệp vụ qua lại. Hơn nữa vào thời đại bây giờ, các doanh nghiệp quốc hữu, đặc biệt là những cán bộ phụ trách công việc ở bộ phận tiêu thụ, thì lúc nào cũng phải có khí thế lạc quan, còn phải có khí thế hơn so với những nhân viên công vụ bình thường. Xét cho cùng, thì do bọn họ muốn giữ bát cơm mà không nói ra. Trong tay quản lí miếng thịt ngon như tiêu thụ máy móc cơ khí. Có thể nói công việc này thuộc vào kiểu miếng mồi béo bở.
Mặc dù quan hệ giữa Bạch Sa và Vương Vĩ Đạt chỉ là mối quan hệ xã giao, nhưng Bạch Sa có người quen là Trịnh Vũ Thành thì lại rất thân thiết với Vương Vĩ Đạt.
Bố của Trịnh Vũ Thành là lãnh đạo của Tổng cục công thương trên tỉnh, là bạn thân thiết với người cha đã mất của Bạch Sa. Bạch Sa và Trịnh Vũ Thành lớn lên cùng nhau, sau đó học chung trường, là những người anh em tốt cùng xuống nông thôn làm việc. Bây giờ, Trịnh Vũ Thành là Giám đốc của nhà nghỉ Dân tộc.
Năm đó, khi Vương Vĩ Đạt vẫn còn chưa làm Trưởng phòng tiêu thụ của nhà máy chế tạo cơ khí số 1 của tỉnh. Do thân phận thuộc Đảng phái Tưởng Giới Thạch của bố mẹ, lúc đó y chỉ là một công nhận bình thường của nhà máy chế tạo cơ khí, gặp ai cũng bị bắt nạt. Trịnh Vũ Thành đã cứu y. Vì vậy mà hai người có duyên với nhau từ đó. Vương Vĩ Đạt nhận Trịnh Vũ Thành là anh trai.
Về các tầng quan hệ này, Từ Quân Nhiên không nắm rõ cho lắm, còn Bạch Sa thì cũng chỉ là thỉnh thoảng có nghe Trịnh Vũ Thành nhắc đến vài lần.
Cũng bởi có mối quan hệ như vậy, cho nên hôm nay Từ Quân Nhiên mới có thể ngồi chung bàn ăn cơm với Vương Vĩ Đạt.
Vương Vĩ Đạt là một người rất béo. Nghe nói ngày đó mới chỉ có chưa đến 100 kg. Kết quả là sau khi làm Trưởng phòng tiêu thụ thì trong vòng có mấy năm, mà từ một anh chàng đẹp trai đã biến thành một tên béo với cân nặng lên đến một trăm tám mươi mấy kg. Nói ra cũng rất buồn cười,kể từ khi cân nặng đạt mức 180 kg thì Vương Vĩ Đạt không hề tăng cân thêm nữa, trước sau cũng chỉ dừng lại ở mức đó.
Con người của Trịnh Vũ Thành là kiểu người không thích bị ràng buộc. Vốn dĩ theo sự sắp xếp của gia đình, y sẽ làm việc cho cơ sở của Cục công thương. Nhưng sau đó, y cảm thấy công việc ở Cục công thương chẳng có gì thú vị, đúng lúc đó trên Tỉnh ủy đang thiếu người. Y thông qua các mối quan hệ cũng vào được Cục quản lí nhân sự. Việc này cũng là do Bạch Sa giúp đỡ. Sau việc này thì bị cha của Trịnh Vũ Thành oán trách một hồi. Sự quản giáo của những người thuộc thời đại đó đối với con cháu là rất nghiêm khắc. Đối với việc đi cửa sau như thế này thì vô cùng phản cảm.
Cũng may, Trịnh Vũ Thành vào được Cục quản lí nhân sự cũng coi như không tệ. Y có mối quan hệ rất tốt với một vị Phó cục trưởng của Cục quản lí. Chẳng bao lâu sau đã được lên làm Giám đốc của nhà nghỉ Dân tộc.
Kiếp trước, nhà nghỉ Dân tộc là nơi mà Từ Quân Nhiên vô cùng quen thuộc. Kiếp trước, nơi này là cái nơi tiêu tiền có tiếng của Tỉnh Giang Nam. Nhưng lúc đó đã không còn được gọi là nhà nghỉ Dân tộc nữa mà được gọi là nhà hàng Cửu Thế Túy Tâm. Mặc dù cái tên hơi khó gọi, nhưng lại là nơi vui chơi giải trí có tiếng ở tỉnh. Nghe nói, ông chủ đứng sau có thế lực rất mạnh. Nhưng không rõ sau đó mấy năm, nơi này sẽ bị những người như thế nào đến cải biến.
Dù cho đến thời điểm hiện nay, nhà nghỉ Dân tộc cũng rất có tiếng, chí ít thì cũng là nơi nổi tiếng trên địa bàn Thành phố Giang Châu. Nơi này là một trong những địa điểm tiếp đãi khách cao cấp nhất. Trên toàn Thành phố Giang Châu, tất cả những người có bản lĩnh thì đều muốn đãi khách ở nơi này. Nói trắng ra, mọi người đến đây không phải để ăn đồ ăn ngon, mà là để lấy cái sĩ diện.
Có thể ngồi ở nhà hàng tốt nhất Giang Châu, là khách sạn được UBND Tỉnh ủy chỉ định để tiếp đãi khách, đối với bất kì một người nào mà nói cũng đều là cái tư chất khoe khoang đáng để bỏ ra.
Quan trường cũng vậy, người thường cũng vậy. Có người chẳng phải chỉ là vẽ ra một cái sĩ diện mà thôi sao?
Lúc Từ Quân Nhiên và Bạch Sa đến khách sạn Dân tộc thì Trịnh Vũ Thành và Vương Vĩ Đạt đã ngồi trong một phòng VIP để đợi bọn họ đến rồi. Mặc dù nói là Từ Quân Nhiên mời khách, nhưng đích thân Trịnh Vũ Thành ngồi tiếp chuyện. Dù sao thì y cũng là một trong những người được giới thiệu. Lúc nhìn thấy Từ Quân Nhiên, rõ ràng Trịnh Vũ Thành hơi sững người một lát. Chờ đến khi Bạch Sa giới thiệu thân phận của Từ Quân Nhiên xong, Trịnh Vũ Thành mới cười lớn bắt tay với Từ Quân Nhiên rồi nói:
- Hóa ra là sinh viên top đầu của Đại học Kinh Hoa. Tôi đang nghĩ tuổi trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh để làm nhà máy sản xuất văn phòng phẩm rồi.
Rõ ràng, y cho rằng Từ Quân Nhiên muốn làm doanh nghiệp tư nhân. Dù sao thì vào thời điểm này, vẫn thực sự có người muốn làm như vậy.
Từ Quân Nhiên cười cười, cũng không có ý kiến phản đối. Đối với việc này, hắn cũng không có ý định đi giải thích. Có những lúc, bạn càng muốn giải thích thì người khác lại càng cho rằng bạn đang muốn che đậy một điều gì đó.
- Việc hôm nay, thật lòng làm phiền anh Trịnh đây rồi!
Từ Quân Nhiên khách sáo nói với Trịnh Vũ Thành.
Hắn cũng là người thông minh. Trịnh Vũ Thành đã nể mặt như vậy đứng ra giúp đỡ rồi, đương nhiên không phải là nể mặt hắn mà là do mối quan hệ với Bạch Sa. Chẳng qua những lời khách sáo này, thì Từ Quân Nhiên nhất định phải nói ra. Có những lúc cần phải thể hiện một chút thái độ.
Quả nhiên, Trịnh Vũ Thành cũng rất vui. Dù gì thì y cũng đã mở lời để mời Vương Vĩ Đạt đến ăn bữa cơm này. Đây không phải vì Từ Quân Nhiên, một Phó bí thư Đảng ủy Hợp tác xã ở địa phương không biết trời cao đất dày là gì, mà bởi vì y nể mặt người anh em tốt Bạch Sa. Nếu như Từ Quân Nhiên vẫn giữ cái tư thế thản nhiên như không thì không cẩn thận sẽ chọc giận Trịnh Vũ Thành. Bây giờ thấy tư thái của Từ Quân Nhiên đã hạ xuống mức thấp nhất rồi, thì đương nhiên Trịnh Vũ Thành thấy rất vui. Dù sao thì bản thân hắn cũng có được chút sĩ diện.
- Ha ha, người anh em cứ yên tâm. Việc hôm nay cứ để đấy tôi lo liệu, đảm bảo cậu ra về sẽ hài lòng.
Câu nói ôm đồm của Trịnh Vũ Thành vừa rồi khiến cho Bạch Sa khẽ nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận