Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 348: Nội tình.

- Trên người khác, phải coi người khác là người. dưới người khác, phải coi mình là người; bất cứ lúc nào cũng không cần khoe khoang vị trí của mình, bất cứ lúc nào cũng không cần vì vị trí của mình coi thường người khác; ở vị trí gì, phải tìm được giá trị ở vị trí đó.
Đó là trước khi Từ Quân Nhiên rời thủ đô, lúc đến thăm Tôn lão gia, đã nói ra ba câu với Từ Quân Nhiên.
Trong một năm trước, quan hệ của Từ Quân Nhiên với Tôn gia, có vị trí rất tế nhị, bên ngoài đều biết hắn là cháu ngoại của Tôn gia, nhưng mọi người cũng đều biết, Tôn gia không có ý nâng đỡ Từ Quân Nhiên. Một mặt là vì chủ trương chính trị của Từ Quân Nhiên không giống Tôn gia, Từ Quân Nhiên là người của phái cải cách có xung đột với Tôn lão gia theo đuổi trung lập, tất cả mọi người đều tin rằng, chỉ cần không đẩy Từ Quân Nhiên vào chỗ chết, Tôn gia chắc sẽ không ra mặt vì hắn. Mà một mặt khác, lại vì sau kh Tôn Chấn Khôn của Tôn gia rớt đài, đang ở giai đoạn ở ẩn, ngay cả lão gia tử ngày thường cũng rất ít xuất hiện, sau khi rời khỏi quyết sách tháng sáu năm 83, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp mặt mấy chiến hữu cũ ra, trên cơ bản đã biến mất trước mặt mọi người cả nước.
Dưới bối cảnh như vậy, không ai chú ý đến, số lần Từ Quân Nhiên đến đại viện Tôn gia dần nhiều hơn. Cũng không ai chú ý đến, mấy lực lượng trung kiên của Tôn hệ, đứng đầu mấy tỉnh hoặc đại tướng nơi biên cương có vị trí quan trọng, trong mấy tháng, dùng nhiều lý dó khác nhau đi một vòng Thủ đô, mà sau khi họ rời thủ đô, lại không hẹn cùng bắt đầu hợp tác với phái cải cách, giống như tiếp nhận lệnh của người nào vậy.
Những thay đổi này, đương nhiên là đến từ Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng không thể nói với Tôn lão gia Trung Hoa trong ba mươi năm tới sẽ phát triển thành thế nào, nhưng hắn có thể nói chính xác với Tôn lão gia, mình đã đứng ở bên phái cải cách, vậy thì Tôn gia chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thay đổi chính sách đứng ở vị trí thủ trưởng tối cao bên này. Hoặc là tiếp tục kiên trì sách lược bây giờ, đợi đến lúc sau khi lão nhân gia ông mất, chờ bị những phái khác xơi tái.
Có một số việc, cũng không phải không biết, nhưng không có người nguyện ý vạch trần mà thôi.
Giống như bị lá che mắt, giống như cửa giấy, một khi bị người khác vạch trần, tất cả liền sáng tỏ trong suốt.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Từ Quân Nhiên nhìn chị Phùng ngồi đối diện mình. Cười hỏi:
- Chị Phùng phải xưng hô với chị thế nào đây?
Chị Phùng sững sờ, không ngờ người trẻ tuổi này có phản ứng như vậy, lúc nãy bà ta vốn còn cho rằng, thấy sự coi thường của Ngô Đào, Từ Quân Nhiên cậu sinh viên đại học này sẽ không hài lòng. Không ngờ rằng hắn vậy mà lại trò chuyện giết thời gian với mình.
Sau khi sửng sốt một chút, chị Phùng nhanh chóng phản ứng:
- Tôi là Phùng Thục Cầm, là người bản địa.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát từ ngoài đi vào, trong tay cầm theo một cái chén nước, thấy Từ Quân Nhiên đang nói chuyện với Phùng Thục Cầm. Mở miệng cười hỏi:
- Lão Phùng, có khách à?
Phùng Thục Cầm vẫy tay:
- Công an Lý, đây là tiểu Từ, là sinh viên mới được điều đến xã chúng ta.
Nói xong. Bà ta giới thiệu với Từ Quân Nhiên:
- Đây là công an Lý, công an hộ tịch của đồn công an chúng ta.
Từ Quân Nhiên cười gật gật đầu, đứng lên chào hỏi:
- Sĩ quan cảnh sát Lý, chào anh.
Sĩ quan cảnh sát Lý kia nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên. Cười ha ha nói:
- Biết uống rượu không?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, gật đầu theo bản năng. Thấy sĩ quan cảnh sát Lý vỗ vỗ vai hắn:
- Tốt, hôm nào uống một chén.
- Ây…
Từ Quân Nhiên thoáng cái liền ngây ngẩn cả người, lại không ngờ sĩ quan cảnh sát Lý nhiệt tình như vậy, vị này có chút quen thuộc.
Mắt thấy công an Lý ra cửa, Phùng Thục Cầm cười một cái nói:
- Đồn cảnh sát của chúng ta có năm cảnh sát nhân dân, sở trưởng Hồng dẫn người xuống thôn, công an Lý phụ trách công việc bên trong, xử lý người đến tìm y làm hộ khẩu, người này không tồi, thích uống rượu.
Nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, bà ta cười nói tiếp:
- Công an Lý người này, ghét nhất người khác không thành thật, giả dối, Ngô Đào chính là người như vậy…
Đang nói chuyện, chủ nhiệm Hoàng vừa nãy chạy vào, vừa chạy vừa nói không kịp thở:
- Bí thư Từ, thứ lỗi, thứ lỗi!
Chờ đến khi y chạy đến trước mặt Từ Quân Nhiên, vẻ mặt khổ sở nói:
- Bí thư Từ, chuyện này…chuyện này…
- Bí thư Từ?
Phùng thục Cầm cũng ngay ngẩn cả người, thoáng cái đứng lên, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn mặt Từ Quân Nhiên, cậu bé này không phải sinh viên sao, sao lại biến thành bí thư rồi? Bà ta rất hiểu Hoàng Hải, có thể dọa Hoàng Hải đến dạng này, sợ rằng cũng chỉ có trưởng thôn Vương và bí thư Đảng ủy Mã mới có bản lĩnh này.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, khoát khoát tay:
- Chủ nhiệm Hoàng, không cần khách sáo như vậy.
Khuôn mặt Hoàng Hải xấu hổ, thấy Phùng Thục Cầm ngây ngẩn một chỗ, vội trầm giọng nói:
- Lão Phùng, chị ngẩn người cái gì vậy, đây là bí thư Từ mới đến xã chúng ta.
- Bí?
Bí thư Phùng nghe được lời của Hoàng Hải, không kiềm được lặp lại một câu, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên cũng thay đổi, ngoài kinh ngạc ra, nhiều hơn là kính sợ, lại thiếu đi vài phần thân cận lúc nãy hai người cùng ngồi một chỗ nói chuyện trời đất.
Từ Quân Nhiên cười cười, há hốc miệng muốn nói chuyện, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân vội vàng, ngay sau đó bốn năm người đi vào, người đi đầu lớn tiếng nói:
- Hoàng Hải cậu, tên khốn nạn, ném bí thư mới ở chỗ nào, xem tôi chỉnh cậu thế nào!
Xuất hiện trong tầm mắt Từ Quân Nhiên, là mấy người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, người dẫn đầu chắc hơn bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai hơi trắng, dáng người cao lớn nhìn rất uy vũ, giọng nói chuyện cũng lớn, thấy Phùng thục Cầm cùng Hoàng Hải đứng chung một chỗ với Từ Quân Nhiên, bước nhanh đến trước mặt Từ Quân Nhiên, vươn tay nhiệt tình nói:
- Vị này chắc là bí thư Từ? Tôi là Cát Đại Tráng, là phó trưởng thôn.
Từ Quân Nhiên cười bắt lấy tay đối phương, trong đầu nhanh chóng xuất hiện danh sách lãnh đạo xã Trường Thanh Tạ Mỹ Quyên giới thiệu, Cát Đại Tráng này, là một ủy viên Đảng ủy có thâm niên cao ở xã Trường Thanh, mặc dù không kiêm nhiệm phó bí thư, nhưng được một vị bí thư Đảng ủy công xã phía dưới đề bạt đến vị trí phó trưởng thôn, bây giờ là phó trưởng thôn kiêm bí thư chi bộ Đảng thôn.
Mặt khác, Cát Đại Tráng, là tâm phúc của Vương Tường Lâm, nghe nói hai người này qua lại rất thân mật.
- Trưởng thôn Cát khách sáo rồi, hôm nay tôi vội vàng đến, quấy rầy mọi người rồi, xin thứ lỗi.
Từ Quân Nhiên khách sáo nói với Cát Đại Tráng.
Cát Đại Tráng lôi kéo tay Từ Quân Nhiên nói:
- Đã sớm nghe nói bí thư Từ ngài đến, xã chúng tôi thiếu người làm công tác văn hóa, thế này tốt quá, bí thư Từ là sinh viên xuất sắc của đại học Kinh Hoa, lại từng học qua trường Đảng Trung ương, sự phát triển của xã chúng ta, sau này có hy vọng rồi.
Ông ta một câu tiếp một câu dễ nghe, mấy cán bộ đứng bên cạnh ông ta cũng liên tục chào hỏi không ngừng Từ Quân Nhiên, không ngừng khen ngợi Từ Quân Nhiên, trên mặt Từ Quân Nhiên tuy khách sáo đáp lại những người này, nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút kỳ quái, trong hồ lô của Cát Đại Tráng này bán thuốc gì đây? Lần đầu gặp mặt liền nâng mình lên như vậy, là muốn lợi dụng mình?
Không phải Từ Quân Nhiên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự là vì hành vi của Cát Đại Tráng, khác thường thái quá.
Theo lẽ thường, hôm nay Từ Quân Nhiên lần đầu đến chính quyền xã báo cáo, tuy không có trưởng làng, nhưng Cát Đại Tráng hoàn toàn có thể tiến hàng nghi thức tiếp đón, nên làm thế nào thì làm thế ấy, hoàn toàn không cần bày ra trận lớn như thế này. Hơn nữa, Từ Quân Nhiên không tin y không biết hôm nay mình sẽ đến Đảng ủy xã báo danh, dù sao hai nơi cách nhau không xa, chiều hôm qua sau khi ăn xong cơm, Mã Tụ Bảo nhưng lại kéo Từ Quân Nhiên đạo một vòng đại viện Đảng ủy xã, giới thiệu mình với những người khác.
Nếu đã như vậy, vậy thì thể hiện lúc này Cát Đại Tráng rõ ràng đang giả bộ hồ đồ với mình.
Nhưng sao hắn phải giả bộ hồ đồ chứ?
Từ Quân Nhiên ngày càng cảm thấy xã Trường Thanh này không đơn giản, giống như giữa chính quyền cùng Đảng ủy, có bí mật không muốn người khác biết, mà những bí mật này, hoàn toàn là nguyên nhân cơ bản hình thành địa vị ngang nhau của chính quyền cùng Đảng ủy xã Trường Thanh.
- Trưởng làng Cát, trưởng làng Vương có ở đây không? Tôi muốn báo cáo công tác một chút.
Từ Quân Nhiên đợi hàn huyên đại khái rồi, mới mở miệng hỏi Cát Đại Tráng.
Cát Đại Tráng do dự một chút, lắc đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi không biết, trưởng làng xuống dưới rồi, nói không chừng vài ngày nữa mới về.
Dừng một chút, ông ta nhìn sắc mặt Từ Quân Nhiên, dò hỏi:
- Nếu không thì, đợi vài ngày nữa bí thư Từ lại tới?
Từ Quân Nhiên không nói gì, cười gật đầu:
- Vậy cũng được, hôm nay tôi đến báo danh, đợi qua mấy ngày trưởng làng quay về, tôi lại đến báo cáo.
Cát Đại Tráng liên tục gật đầu:
- Đi thôi, tôi dẫn bí thư Từ đến phòng làm việc, trưởng làng Vương đã sớm dặn dò, sắp xếp văn phòng cho cậu. Sẵn tiện giới thiệu mọi người với bí thư Từ.
Từ Quân Nhiên nghe ông ta nói như vậy, cũng không từ chối, một đoàn người vây quanh Từ Quân Nhiên đi dạo quanh đại viện chính quyền, giới thiệu tình hình chính quyền xã một chút cho hắn.
Không nhanh không chậm đi bên cạnh Cát Đại Tráng, Từ Quân Nhiên nghe hắn giới thiệu tình hình chính quyền xã, thỉnh thoảng dừng bước, chào hỏi đám cán bộ, ngẫu nhiên còn gọi người phụ trách hoặc chủ nhiệm một phòng nào đó ra, giới thiệu với Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên gật đầu chào hỏi đối phương, trong lòng ghi nhớ tên đối phương.
Đối với hắn, nơi đây sẽ là nơi mình phấn đấu trong tương lai, cần phải cẩn thận tìm hiểu.
- Bí thư Từ, chính quyền xã chúng ta tổng cộng có sáu thôn, chủ yếu do công xã Tân Kiến từ trước tạo thành.
Trong văn phòng Từ Quân Nhiên, Cát Đại Tráng cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nghe ông ta nói xong, như có điều suy nghĩ gật đầu, trong lòng chợt hiểu một chuyện.
Không trách được chính quyền cùng Đảng ủy xã Trường Thanh biến thành cái dạng này, hóa ra trong này, có nguyên nhân lịch sử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận