Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 488: Mã Siêu.

Tiền của nhà máy Huỳnh Thạch đã được chuyển vào tài khoản, xí nghiệp thị trấn cơ bản đã bước vào thời kì phát triển ổn định, bước tiếp theo, Từ Quân Nhiên đặt mục tiêu của mình vào việc mở rộng cây ăn quả và mỏ vàng.
- Cậu không sợ gây sự hay sao?
Tạ Mỹ Quyên nhìn Từ Quân nhiên, bất đắc dĩ hỏi, cô thật không ngờ, Từ Quân Nhiên lại tính toán như vậy.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Về vấn đề này tôi không có quyền chọn lựa.
Hắn nói thật, nếu hắn muốn đứng vững ở huyện Phú Lạc, muốn lập thành tích ở xã Trường Thanh, đục nước béo cò làm người hiền lành chắc chắn không được, có lẽ việc quan trường có khi mọi việc đều thuận lợi, nhưng khi thực sự lập được thành tích, tuyệt đối không được do dự lưỡng lự, nếu như vậy, đến cuối cùng 80 90% sẽ bị người khác gán tội. Từ Quân Nhiên tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, nếu hắn đã đến xã Trường Thanh, nhất định phải đi lên từ nơi này.
Tạ Mỹ Quyên im lặng, sau một hổi mới thấp giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Đúng rồi, cậu có biết khoảng thời gian trước Mã Tụ Bảo nói xấu cậu, bày tỏ bất mãn với cậu không?
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Chuyện này thì tôi không biết, hình như tôi không đắc tội gì với anh ta cả?
Anh thật sự có chút không hiểu, tuy nói anh không giữ lại bất cứ thứ gì ở Mã Tụ Bảo, dường như cũng không đắc tội gì với anh ta.
Lúc này Tạ Mỹ Quyên mới giải thích:
- Nghe nói là do phí bao thầu nhà máy Huỳnh Thạch, hình như Mã Tụ Bảo cam đoan gì đó với một nhân vật lớn trong thành phố, bao thầu lần này nhất định có một phần của người đó, hơn nữa đã bàn bạc với Cát Đại Tráng rồi. Không ngờ cậu lại chặn ngang, trực tiếp kí họp đồng ba năm với công ty mở rộng kinh tế thành phố cùng với Lâm Cường, không phải khiến cho Mã Tụ Bảo thấy khó xử với nhân vật lớn đó sao? Anh ta ta không hận cậu mới lạ!
Từ Quân Nhiên không nói, tay tên Mã Tụ Bảo này cũng dài quá chứ, rõ ràng đã rời khỏi xã Trường Thanh. Trong đầu vẫn luôn có ý với xã Trường Thanh. Từ Quân Nhiên dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được, người có thể khiến Mã Tụ Bảo lấy lòng, chắc chắn là người có bối cảnh không nhỏ trong thành phố, Mã Tụ Bảo hứa với người ta giá cả bao thầu, chỉ sợ giống như trước, không cao hơn cải trắng là bao, dùng lợi ích của nhà nước để làm việc tư, chủ tịch huyện Mã này tính toán giỏi đấy chứ!
Nở nụ cười lạnh, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói:
- Nếu Mã Tụ Bảo muốn so tài với tôi, tôi cũng muốn xem thử, anh ta có bản lãnh gì?
Hắn thật sự tức giận, vốn dĩ Từ Quân Nhiên không hề muốn đối phó với Mã Tụ Bảo, theo như cách nghị chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, Từ Quân Nhiên vốn muốn để ấn tượng tốt cho người ta, bây giờ xem ra, có môt số người không đánh mà nhớ thù dai.
Đã như vậy, thì đừng trách Từ Quân Nhiên lòng dạ độc ác.
- Chị Tạ, chị đừng lo nữa.
Thấy Tạ Mỹ Quyên vẫn còn lo lắng, Từ Quân Nhiên vỗ vỗ bờ vai chị, nói thật.
Tạ Mỹ Quyên thản nhiên cười nói:
- Cậu là người đàn ông của tôi, nếu Mã Tụ Bảo đám động vào cậu, tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?
Phụ nữ chính là vậy, một khi rơi vào lưới tình, liền trở nên mù quáng, trong mắt họ chuyện lớn bằng trời đều không quan trọng bằng chuyện của người đàn ông trong nhà.
Từ Quân Nhiên xoa nhẹ đầu cô, vuốt sợi tóc dài của Tạ Mỹ Quyên nở nụ cười nói:
- Chị đó, đừng nghĩ nhiều quá, chị giúp tôi để ý tình hình trong huyện là được rồi. Mã Tụ Bảo chả là cái đinh gì cả, điều tôi lo là còn có người khác đứng sau anh ta.
Trong suy nghĩ Từ Quân Nhiên, tên Mã Tụ Bảo này từ trước tới nay đều không phải chỉ một người, có thể thoát khỏi sóng gió lần trước, nếu như nói trong thành phố anh ta không có người nào ủng hộ, có đánh chết hắn cũng không tin, hơn nữa có thể ảnh hưởng đến quyết sách của huyện, điều đó chứng tỏ người đứng sau Mã Tụ Bảo, có lẽ là người có sức ảnh hưởng lớn đối với thành phố Song Tề. có một chủ nhân như vậy đứng sau lưng, không khéo lại liên lụy đến một người khác.
Có điều, Từ Quân Nhiên không có sự chọn lựa.
Con người có khi phải đưa ra lựa chọn, một bước lên thiên đường, hoặc xuống địa ngục, không còn cách nào khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên liền đến cục công an huyện, trực tiếp tìm Diệp Hữu Đạo.
Gần đây tâm trạng Diệp Hữu Đạo không tốt lắm, vụ án Tất Vân Đào, tuy giao cho Trương Phi, anh ta vốn dĩ cũng không ôm hy họng gì nhiều, cho dù đến cuối cùng vụ án này có xử lý được Lôi Bạo hay Tất Vân Đào, cũng xem như trừ hại cho người dân Huyện Phú Lạc, nhưng không ngờ đến cuối cùng lại khiến người ta bất lực. Bí thư chính pháp kiêm cục trưởng công an Lý Xuân Thủy tỏ thái độ rõ ràng, phải thả người, Diệp Hữu Đạo chỉ đành ngoan ngoãn làm theo.
Ông gọi điện thoại gọi Trương Phi đến, dặn cậu ta xóa sạch vụ án của Tất Vâ Đào, xử lý theo những vụ án trị an thông thường, phạt chút đỉnh, sau đó thả người. Trương Phi có chút bất mãn khóe miệng giật giật muốn nói gì đó, Diệp Hữu Đạo khoát tay, ý bảo cậu ta đừng nói nhiều.
Chờ đến khi xung quanh không còn ai, Diệp Hữu Đạo mới nhỏ giọng nói:
- Vụ án làm đến mức này, cậu có ý kiến bất mãn gì, cũng đều uổng công thôi.
Trương Phi khẽ cắn môi, cậu tất nhiên hiểu ý Diệp Hữu Đạo, chỉ là cảm thấy bất công dùm cô gái kia, thở dài một hơi, khi Trương Phi xoay người định đi ra, Diệp Hữu Đạo lại gọi cậu ta lại, trầm ngâm một hồi, mới nhỏ giọng nói:
- Đừng hủy chứng cứ, tất cả dữ liệu, giữ lại đã.
Giữ lại có ích gì, Diệp Hữu Đạo không nói, Trương Phi cũng không hỏi, nhưng trong lòng Diệp Hữu Đạo, mơ hồ cảm thấy, mình có thể tìm Từ Quân Nhiên giúp đỡ cho ý kiến.
Nếu đã không xứ ký được Tất Vân Đào, thì làm cho y chảy ít máu cũng được. Làm theo chỉ thị của Diệp Hữu Đạo, Trương Phi dọa nói bị hại không chấp nhận hòa giải, không chịu rút đơn kiện Tất Vân Đào, ngay lúc này đâu ai dám mặc cả chứ, ngoan ngoãn móc ra một trăm ngàn. Người nhà của người bị hại đó, vừa thấy tiền liền không nói lời nào suốt buổi tối không thấy người đâu. Về phần Lôi Bạo, Diệp Hữu Đạo cũng không khách khí, lén tìm người đóng cửa vũ trường của Lôi Bạo, phạt tiền ngừng kinh doanh.
Trong lòng Diệp Hữu Đạo, chung quy cũng không dễ chịu gì, chuyện quái quỷ gì chứ? Không những không trừng trị được kẻ phạm tội, mà còn phải giúp người ta xóa sạch án, đây là đạo lý gì chứ? Chưa được mấy năm, làm cảnh sát, không những tóm trộm không xong, ngược lại, còn phải canh chừng thay trộm. Vì thế mấy ngày nay Diệp Hữu Đạo có chút uể oải, làm chuyện gì cũng không có hứng thú.
Ngay lúc đó, Từ Quân Nhiên đến.
- Bí thư Từ, sao cậu lại đến rồi?
Diệp Hữu Đạo ngồi sau bàn làm việc, đứng dậy hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhìn Diệp Hữu Đạo nói:
- Đến thị trấn có chút chuyện, thuận tiện ghé thăm anh, sao rồi, trưa nay gọi Tiểu Phi, cùng uống mấy ly đi.
Diệp Hữu Đạo gật đầu:
- Đúng lúc tôi có chuyện tìm cậu đây, đi thôi, Tiểu Phi ra ngoài xử lý vụ án, có lẽ hôm nay có thể ở nhà, hai ta đi thôi.
Hai người sóng vai đi ra sân lớn cục công an, lại đụng phải một người.
- Bí thư, chào ngài!
Một giọng nói thận trọng vang lên bên cạnh Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây ngẩn người, quả thực không nhận ra đối phương là ai, đợi đến khi Diệp Hữu Đạo nhắc nhở anh mới nhớ ra, thì ra người này là chàng trai mà anh đã hỏi chuyện trong vụ án giết người ở thôn Mã gia, tên Mã Siêu là người chất phác, đang tìm nàng dâu.
- Mã Siêu, sao cậu lại đến đây?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, anh rất có thiện cảm với chàng trai chất phác này.
Mã Siêu liền nói cả buổi trời, cũng không nói ra nguyên do anh ta đến đây, Từ Quân Nhiên nhíu mày, Diệp Hữu Đạo thì cười, giơ tay kéo chàng trai này hỏi, có lẽ là do Diệp Hữu Đạo là cảnh sát, chỉ trong chốc lát Mã Siêu đã nói rõ mọi chuyện.
- Thằng nhóc này sống trong núi thấy chán, hoa màu cũng không có thu hoạch gì, muốn vào thành phố làm ăn.
Diệp Hữu Đạo quay người, cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Thì ra là vậy, vậy cậu có tay nghề gì?
Mã Siêu lắc đầu giống như trống lúc lắc vậy, nói:
- Không, không biết, tôi không có tay nghề gì cả, tôi cái gì cũng không biết.
- Cái gì cậu cũng không biết?
Từ Quân Nhiên nhíu mày, có chút kinh ngạc liếc nhìn Mã Siêu:
- Nếu cậu cái gì cũng không biết, làm ăn được gì chứ?
Mã Siêu có chút lúng túng nhìn Từ Quân Nhiên, sau một hồi mới thấp giọng nói:
- Cái đó . . . tôi . . . tôi . . . tôi biết nấu cơm, biết chưng ánh bao, có nhân dưa chua, nhân cải trắng, rất là ngon.
Từ Quân Nhiên không biết nói sao, tên này thật biết đùa, nghĩ một chút, anh quay người nhìn Diệp Hữu Đạo cười:
- Anh Diệp, anh giúp chuyện này đi.
Diệp Hữu Đạo cười ha ha:
- Được, cậu đã mở lời, tôi chắc chắn sẽ giúp.
Dừng một chút, ông nói với Mã Siêu:
- Tiểu Mã, ngày mai cậu đến tìm tôi, tôi sẽ xem xét dùm cậu.
Sắc mặt Mã Siêu thoáng cái biến đổi đặc sắc, đối với y, câu nói của Từ Quân Nhiên với Diệp Hữu Đạo chính là cơ hội cho y thay đổi số phận, phải biết rằng ở độ tuổi này nói muốn buôn bán có một số người sẽ bị người ta lên án, nhưng mọi người đều hiểu, đây là cơ hội làm giàu, bây giờ Đại Giang Nam Bắc đều truyền tai nhau câu chuyện nhà buôn Toàn Dân. Hơn nữa, đây là sự giúp đỡ của đội trưởng cục hình cảnh huyện, nói ra còn ai dám đến gây chuyện?
Tiễn Mã Siêu xong, Từ Quân Nhiên với Diệp Hữu Đạo mới tùy tiện tìm một nhà hàng, gọi mấy món ăn, gọi thêm mấy chai rượu.
- Nói đi, hôm nay đến là có chuyện gì?
Diệp Hữu Đạo nhìn từ Quân Nhiên hỏi, từ lúc bắt đầu ông đã biết, hôm nay Từ Quân Nhiên đến nhất định có chuyện, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm ông.
Từ Quân Nhiên gật đầu, cũng không nói gì, lấy một điếu thuốc ra đốt, tự mình hít một hơi, mới nhìn Diệp hữu Đạo nói:
- Tôi nghe nói, chuyện của Lôi Bạo và Tất Vân Đào đã kết thúc rồi? Đích thân anh xử lý sao?
Diệp Hữu Đạo gật đầu:
- Không sai, quan hệ hai bên rất thân thiết, bí thư Lý đích thân ra lệnh, yêu cầu kết thúc vụ án.
Từ Quân Nhiên ý tứ sâu xa nhìn Diệp Hữu Đạo:
- Xem ra, cũng không phải ngọn đèn cạn dầu rồi.
Diệp Hữu Đạo cười khổ, gọn gàng dứt khoát nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu cũng đừng vòng vo với người anh già này nữa, có chuyện gì nói thẳng ra đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận