Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 690: Gặp người tình cũ.

Nửa tháng sau, Lưu Đông Phong lại dẫn tổ chuyên gia rời huyện Nhân Xuyên, Từ Quân Nhiên cũng coi như yên tâm đối với chuyện thủy lợi, có sự ủng hộ của Đổng Văn Bân, hơn nữa kết quả khảo sát của nhóm người Lưu Đông Phong cũng rất hài lòng, việc này trên cơ bản cũng coi như đã được quyết định.
Thời gian đến mùa đông năm 1988, mùa đông này thời tiết rất lạnh, căn cứ tin tức từ tỉnh thành của Phương Kiệt, đoạn thời gian gần đây, bí thư Đổng rất có thanh thế trên hội nghị Đảng ủy, vì một vài sự thay đổi của Trung Ương, thế lực của phe bảo thủ lại chiến được thế thượng phong, thậm chí có người đồn rằng, cải cách mở cửa sẽ kết thúc.
- Anh Từ, anh phải cẩn thận một chút, em nghe nói Đổng Cương đã bắn tiếng, muốn chỉnh anh đấy.
Phương Kiệt có chút lo lắng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Không cần lo lắng, chẳng có gì ghê gớm cả.
Hắn đã có chủ ý, đầu năm sau liền vào thủ đô, xin Trần Tinh Duệ giúp đỡ, đến trường Đảng Trung Ương học một năm, đến lúc đó dù Đổng Cương muốn gây khó dễ với mình, cũng không có cách nào, khoảng cách thủ đô với Tùng Hợp rất xa, Đồng đại thiếu gia anh ta căn bản là ngoài tầm tay.
Đang cân nhắc chuyện này, Quan Ba đẩy cửa đi vào, gần đây quan hệ của ông ta với Từ Quân Nhiên xem như tốt hơn, giao tình giữa hai người rất không tồi.
- Chủ tịch Huyện, đang bận sao?
Quan Ba tiến vào cười nói.
Từ Quân Nhiên khoát khoát tay:
- Bận cái gì, vừa gọi điện thoại với người nhà, sao vậy, lão Quan, gần đây công tác trong huyện vẫn thuận lợi chứ?
Tuy nói là chủ tịch huyện, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không thể nắm bắt được công tác của các phương diện trong tay, cái gọi là việc gì cũng tự làm cố nhiên là điển hình của cần chính, nhưng nếu thật sự như vậy, còn cần những cán bộ khác làm gì? Trên quan trường cố kỵ nhất chính là chuyên quyền, một chủ tịch huyện nếu chuyên quyền, tất nhiên sẽ khiến những lãnh đạo trong chính quyền hắn quản lý không hài lòng. Ít nhất, không người nào nguyện ý thấy quyền lực thuộc về mình bị người khác khống chế, dù người kia là cấp trên của mình.
Nay Quan Ba nắm giữ công tác phát triển kinh tế trong huyện, đặc biệt là nhận thầu đất và thu hút thương nghiệp, Từ Quân Nhiên rất tin tưởng ông ta, để Lý Tố Mai trưởng cục thu hút thương nghiệp phối hợp công tác với Quan Ba, dù sao ai cũng biết Lý Tố Mai là người của mình, nếu không có cái gật đầu của Từ Quân Nhiên, Lý Tố Mai không thể dễ dàng nghe lời người bên cạnh.
Quan Ba khom người, cười gật đầu nói:
- Không vấn đề gì, tất cả đều rất bình thường, công tác chọn vị trí đập chứa nước đã gần kết thúc, dựa vào sự bố trí của Sở thủy lợi tỉnh, mùa xuân sang năm có thể khởi công xây dựng, đây đều là công lao của chủ tịch huyện ngài đấy.
Từ Quân Nhiên nhẹ gật đầu, sau đó đưa một điếu thuốc cho Quan Ba hỏi:
- Trong huyện còn có tình hình gì không?
Hắn hỏi như vậy là có nguyên nhân, dù sao bản thân là chủ tịch huyện, có chút tin tức có lẽ phó chủ tịch huyện sẽ biết, nhưng tuyệt đối không truyền đến tai mình. Con người thường nói đứng càng cao, nhìn càng xa, nhưng trên thực tế đứng càng cao, khoảng cách với cơ sở liền càng xa, rất nhiều động tĩnh của cơ sở lại không nghe được.
Quan Ba cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu ý của Từ Quân Nhiên là gì, không có gì hơn là quan tâm trong huyện có tin tức gì không.
Suy nghĩ một chút, Quan Ba bỗng mở miệng nói:
- Chủ tịch Huyện từ, lúc mở họp lần trước chúng ta không phải giao nhiệm vụ thu hút thương nghiệp cho các lãnh đạo trong huyện sao? Tôi nghe bí thư Vương Mãnh chạy đi nơi khác mấy lần, hai ngày trước đã trở về, nghe nói thành tích không nhỏ, anh ta nói, trong một tuần, đảm bảo có một khoản 1 ngàn vạn đầu tư.
- Cái gì! Đầu tư ngàn vạn?
Từ Quân Nhiên lập tức ngây ngẩn cả người, Vương Mãnh đạt được đầu tư một ngàn vạn, lại dám cam đoan?
Dù thế nào hắn cũng không ngờ, Vương mãnh bỗng nhiên làm ra được một khoản đầu tư lớn như vậy, thời đại này đầu tư trăm vạn đã là lớn, hơn ngàn vạn, đây chính là việc lớn được chính quyền thành ủy coi trọng. Từ Quân Nhiên dám khẳng định, dựa vào chiến tích này, Vương mãnh nói không chừng có thể kiếm được một chức cấp trưởng.
Cau mày lại, Từ Quân Nhiên hỏi Quan Ba:
- Lão Quan, tin tức chuẩn xác không?
Không phải hắn coi thường người khác, chỉ là chuyện này quá quỷ dị, khiến Từ Quân Nhiên có chút khó hiểu.
Quan Ba gật đầu:
- Chắc không sai, trấn Đào Hoa đã bắt đầu chuẩn bị chúc mừng chuyện này.
Khi ông ta biết tin tức này, liền vội vàng đến báo cáo với Từ Quân Nhiên, Quan Ba cũng biết, Từ Quân Nhiên rất không hài lòng với Vương Mãnh, không nói đến việc Vương Mãnh nhiều lần gây rắc rối cho Từ Quân Nhiên trên hội nghị thưởng ủy, chỉ cần nói đến việc ra sức khước từ công tác nhận thầu đất, khiến Từ Quân Nhiên có ấn tượng rất thấp đối với Vương Mãnh. Dưới cái nhìn của Từ Quân Nhiên, nếu để ý nghĩ cá nhân đi vào công tác, vậy thì lãnh đạo cán bộ kia không hợp tiêu chuẩn.
Quan Ba đã nói như vậy, Từ Quân Nhiên cũng không nghi ngờ chuyện này, cười cười, bất động thanh sắc gật đầu:
- Chuyện tốt, nếu đồng chí Vương Mãnh thực sự có thể thu được một con phượng hoàng vàng đến trấn Đào Hoa, vậy huyện Nhân Xuyên chúng ra, cũng coi như đạt được một vệ tinh lớn nha.
Cho dù trong lòng hắn nghĩ như thế nào, trước mặt Quan Ba, Từ Quân Nhiên tuyệt đối không lộ ra sự bất mãn với Vương Mãnh, mặc dù trong lòng hai người đều rõ sự thật này.
Có nhiều thứ, dù là nát vụn trong bụng, cũng tuyệt đối không thể để lộ trước mặt người khác, vì hậu quả làm như vậy, chính là bị người ta nắm cán, để người ta mượn cớ. Từ Quân Nhiên tuyệt đối không cho người khác cơ hội này.
Lại trò chuyện trong chốc lát, Quan Ba đứng dậy cáo từ rời đi, Từ Quân Nhiên tự mình tiễn ông ta đến cửa, rồi mới quay về trên sofa của mình.
Châm một điếu thuốc, Từ Quân Nhiên phun ra một vòng khói, trong lòng bắt đầu xem xét việc của Vương Mãnh.
Cẩn thận suy nghĩ, Từ Quân Nhiên có thể đại khái đoán ra được.
Nay Vương Mãnh là có bệnh cầu cứu tứ phương, sự nghiệp các phương diện của huyện Nhân Xuyên phát triển nhanh chóng, sau khi bắt đầu nhận thầu đất, trong tỉnh không ít người đầu tư vừa và nhỏ coi trọng huyện Nhân Xuyên này, một vài xí nghiệp xã trấn mọc lên như nấm sau mưa bắt đầu xuất hiện ở huyện Nhân Xuyên, còn sự phát triển của trấn Đào Hoa, lại thể hiện rõ vẻ hơi lạc hậu, nguyên nhân ở đây rất nhiều, tất nhiên cũng bao gồm Vương Mãnh bí thư Đảng ủy trấn Đào Hoa không ủng hộ công tác của Từ Quân Nhiên.
Dưới tình huống như vậy, Vương Mãnh cần một chuyện chứng minh năng lực của mình, chuyện này giống như lúc Từ Quân Nhiên mới đến nhậm chức trong huyện, thoáng cái giải quyết việc nhà máy đay, lập tức khiến người khác thấy được năng lực của mình.
Chắc hẳn Vương mãnh cũng cần thể hiện năng lực của anh ta gấp, cho nên dưới tình trạng đầu tư còn chưa hoàn toàn đăng ký, đã nói việc này ra. Nhưng nếu anh ta đã dám nói chuyện này ra, vậy khoản đầu tư này chắc là chuyện ván đã đóng thuyền. Hơn nữa thời gian ngắn như vậy còn đạt được đầu tư ngàn vạn, năng lực của Vương Mãnh này vẫn thật sự không tồi.
Từ Quân Nhiên cũng biết, gần đây trong huyện đang gióng trống khua chiêng thu hút đầu tư, mấy lãnh đạo huyện ủy khác và phó chủ tịch huyện, đều đã vào thành phố cùng những huyện khác lôi kéo đầu tư, thậm chí còn có không ít xí nghiệp bên ngoài đang khảo sát đường cái huyện Nhân Xuyên xây, Từ Quân Nhiên hiểu, những người này đang nhìn tiến độ thi công của đường cái, sau đó phán đoán một chút có nên đầu tư ở huyện Nhân Xuyên không.
Ý của Quan Ba qua đây hôm nay cũng rất đơn giản, không có gì hơn là nhắc nhở Từ Quân Nhiên chú ý một chút, không nên lơ là bất cẩn, coi thường công tác thu hút đầu tư, bị người khác đoạt trước mặt.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu ý của ông ta, chỉ có điều trong lòng Từ Quân Nhiên, đối với việc Vương Mãnh đạt được càng nhiều thành quả càng mừng, ngược lại không lo lắng như vậy, phải biết rằng cho dù là Phương Kiệt hay Lâm Vũ Tinh bên kia, chỉ cần bản thân gọi một cú điện thoại, bất cứ người nào đến đầu tư đều không ít hơn con số của Vương Mãnh.
Đối với Từ Quân Nhiên, thu hút thương nghiệp không phải vấn đề, vấn đề là làm thế nào trong quá trình thu hút thương nghiệp, khiến người dân huyện Nhân Xuyên có được lợi ích thực tế lớn nhất mới là quan trọng.
Đi ra khỏi văn phòng, Từ Quân Nhiên nhìn thời tiết nắng ráo sáng sủa bên ngoài, tâm tình rất khoan khoái dễ chịu.
Hôm nay là cuối tuần, Từ Quân Nhiên suy nghĩ một chút mình lâu lắm rồi cũng chưa gặp mặt Thôi Tú Anh, vì vậy liền đi vào thành phố.
Trong những hồng nha tri kỷ bên người Từ Quân Nhiên, Lâm Vũ Tinh và Vương Hiểu Nhu ở bên ngoài buôn bán, rất ít khi ở bên này, Tạ Mỹ Quyên nay công tác trong tỉnh, còn bận hơn so với Từ Quân Nhiên, nha đầu Thôi Tú Anh lại đến thành phố Đan Giang. Trước kia Từ Quân Nhiên còn cho rằng cô thi lên đại học ở thủ đô, không ngờ nha đầu này âm thầm báo danh vào Viện sư phạm thành phố Đan Giang, còn định làm giáo sư, khiến cậu của cô Hoàng Hải tức điên lên, nhưng lại không có cách nào.
Thôi Tú Anh tất nhiên cũng không biết Từ Quân Nhiên quay về thành phố, lúc nhận được điện thoại của Từ Quân Nhiên, Thôi Tú Anh vẫn còn học trong ký túc xá.
- Thứ bảy, hôm nay là thứ bảy à. Giáo viên trường em đều điên rồi à, sao thứ bảy còn lên lớp?
Vẻ mặt Từ Quân Nhiên kinh ngạc.
Thôi Tú Anh cười ha ha nói:
- Không có cách, thứ hai lãnh đạo trong thành phố đến trường em kiểm tra, em là cán bộ hội sinh viên, cuối tuần này phải nhanh chóng sắp xếp công việc đón tiếp.
- Phải làm thêm hai ngày, vẫn còn một ngày.
Từ Quân Nhiên hỏi.
Thôi Tú Anh thở dài:
- Đương nhiên phải hai ngày, chỉ chuẩn bị tư liệu đã mất thời gian một ngày rồi, còn phải chuẩn bị những việc vặt khác cũng mất một ngày.
- Anh trở về thật không đúng lúc.
Từ Quân Nhiên thở dài.
Thôi Tú Anh nghe lời nói này liền ngạc nhiên nói:
- Anh vào thành phố rồi?
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Còn không phải sao, không ngờ tới em vẫn bận.
Vừa dứt lời, không ngờ Thôi Tú Anh hưng phấn nói:
- Anh đến rồi, em mới không cần quản tư liệu cái quỷ gì! Để lão béo Hồ tự đi kiếm đi.
Thô Tú Anh nói xong khiến Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, lập tức cười thầm trong lòng, xem ra tiểu nha đầu cũng bị tra tấn đến căm thù tận xương tủy rồi. Mà sau khi nghe nói mình đến thành phố, vậy mà lại nói mặc kệ mọi chuyện. Đây cũng là một mặt phản ánh, bản thân quan trọng trong lòng Thôi Tú Anh. Có thể gặp mình, cô ấy đã không quan tấm đến việc thành phố đến kiểm tra lúc nào nữa, cũng không để ý chuẩn bị tư liệu gì, hơn nữa cô còn phấn khích hô to sự kìm nén trong lòng mình từ lâu.
Thôi Tú Anh hỏi rõ vị trí bây giờ của Từ Quân Nhiên, sau hai mươi phút liền bắt xe đến.
- Lão Hồ mập kia cho phép em nghỉ sao?
Từ Quân Nhiên thấy cô đứng trước mặt mình, không khỏi mỉm cười hỏi.
Thôi Tú Anh nghe thấy lời này liền đỏ mặt, đây tất nhiên là vì nghĩ đến sau khi nghe thấy Từ Quân Nhiên đến thành phố, cô thất thố hô lên những lời kia.
- Chủ nhiệm Hồ đương nhiên không cho phép. Em mới không quan tâm, em nói với ông ấy, hôm nay nhất định xin nghỉ, có chuyện quan trọng. Nói xong, em liền đi. Em cũng không phải nô lệ, nào có việc sai bảo em chứ.
Hừ một tiếng, Thôi Tú Anh có chút hờn dỗi nói ra.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, sau đó nhẹ ôm cô trong ngực nói:
- Xem em hờn dỗi kìa, trước kia em không phải nói bận rộng rất tốt sao?
Thôi Tú Anh vùi đầu vào trong ngực Từ Quân Nhiên, tự lẩm bẩm:
- Em cũng không phải cuồng công việc, làm sao thích bận rộng chứ. Trước kia em muốn bận một chút, là hy vọng dùng học tập và công tác bận rộng để không nghĩ đến anh. Hôm nay không dễ gì anh quay về, em mới không cần lại làm thêm cái quỷ gì.
Từ Quân Nhiên nghe những lời này, trong lòng một hồi ngọt ngào, sau đó lại dâng lên một cảm giác tội lỗi. Thôi Tú Anh si mê mình như vậy, nhưng trong tim mình lại có đến mấy người phụ nữ.
Lần này Từ Quân Nhiên đến gặp Thôi Tú Anh, thấy cô không buồn vì bị mình lâu không gặp, Từ Quân Nhiên cũng không biết trong lòng Thôi Tú Anh nghĩ thế nào, nhưng cũng không hỏi kỹ, loại việc này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hai người dính lấy nhau một hồi, Từ Quân Nhiên đề nghị đến ao cá ngoại ô chơi đùa.
Từ Quân Nhiên cũng là nghe người khác nói đến, đây là một sân chơi đặc biệt của thành phố Đan Giang, tất cả loại trang bị cơ bản đều đúng quy cách.
Lần này Từ Quân Nheien dẫn Thôi Tú Anh đến xem thử, thuận tiện câu cá.
Cho dù Từ Quân Nhiên đề nghị cái gì, Thôi Tú Anh cũng đồng ý. Cô chỉ muốn ở cùng một chỗ với Từ Quân Nhiên, còn đi đâu, toàn bộ do hắn quyết định.
Hai người ngồi trên xe, đi về phía ao cá ngoại thành.
Nay đã là trời thu, nhưng ao cá vì được thiết kế đường óng sưởi ấm, có thể điều chỉnh nhiệt độ nước theo thời tiết. Cho nên, một năm bốn mùa, ở đây có thể tùy tiện đến câu cá.
Từ Quân Nhiên từng tới đây trước kia, nhưng đi cùng người khác, khi đó vừa mới xây xong mà thôi.
Hai người chọn một ao cá rất yên tĩnh, vừa câu cá vừa nói chuyện phiếm.
- Thế nào, ở trường học đã cảm thấy quen chưa?
Từ Quân Nhiên cười hỏi Thôi Tú Anh.
Thôi Tú Anh cười hì hì:
- Khá tốt rồi, trong trường không ít người, tất cả mọi người đều rất tốt.
Từ Quân Nhiên gật đầu, biết rõ cô nói không sai, trường đại học bây giờ còn lâu mới bị tiền tài ăn mòn như đời sau, sinh viên đại học đều như ngà voi, thuần khiết, còn lâu mới đạt tới tình trạng lục đục như trong hội sinh viên đời sau.
- Đúng rồi, em tốt nghiệp có dự định gì không? Làm giáo viên sao?
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Thôi Tú Anh, cười tủm tỉm hỏi.
Thôi Tú Anh bất đắc lắc đầu:
- Cậu em nói rồi, nếu em dám làm giáo viên, cậu sẽ đánh gãy chân của em.
Hoàng Hải làm chủ nhiệm văn phòng hơn một năm cho Từ Quân Nhiên, hắn đương nhiên biết vị đại quản gia nhìn về phía trên và lương thiện này, thực chất bên trong là một người cố chấp, gật đầu cười nói:
- Nếu đã như vậy, có cần anh cân đối giúp em một chút không, sau khi tốt nghiệp điều đến huyện Nhân Xuyên bọn anh?
Thôi Tú Anh đã học năm hai rồi, một năm nữa là đi thực tập, đương nhiên cũng phải chuẩn bị công việc.
Thôi Tú Anh lắc đầu nói:
- Em mới không cần. Em muốn dựa vào sự phấn đấu của mình. Hơn nữa em hỏi thăm rõ ràng rồi, em có thể gia nhập đảng phái, đến lúc đó liền có thể được phá cách đề bạt, trực tiếp từ cấp phó khoa thăng đến phó trưởng phòng, nói không chừng còn cấp bậc thăng chức nhanh hơn anh.
Từ Quân Nhiên cười thầm trong lòng, không ngờ tiểu nha đầu này còn rất có chí khí. Nhưng, nhà nước quả thực có loại quy định này, Đảng nhân sĩ không thể đảm nhiệm chức vị chính, nếu phó khoa được đề bạt, có thể trực tiếp trở thành phó trưởng phòng. Nhưng Đảng tuy nói là nhanh, nhưng lại vĩnh viễn không thể tiến vào trung tâm lãnh đạo, chỉ có thể đảm nhiệm chức phó trợ giúp. Ngay cả là phó trưởng phòng, nhưng trong huyện cũng chỉ là phó chủ tịch huyện bình thường, ngay cả Đảng ủy cũng không thể tiến vào. Như vậy ngay cả bạn muốn thăng chức, cũng là sự thiếu khả năng của đảng cầm quyền. Vì anh cho tới bây giờ chưa đảm nhiệm qua chức vị chính, sự khác biệt của chức vị chính và chức vị phó không chỉ ở việc phân công cao thấp, chủ yếu còn ở góc độ chỗ đứng và suy tính.
Mặc dù là nhỏ đến một xã, một cục huyện, cách suy tính chức chính và chức phó cũng hoàn toàn khác nhau.
Bạn là chức phó, vậy bạn chỉ có thể xem xét những ban ngành mình quản lý trong tay, chỉ cần khiến ban ngành bản thân quản lý ngày càng tốt. Nhưng chức chính thì lại khác, hắn cần xém xét toàn cục. Loại góc độ xem xét này không giống nhau, sẽ khiến chức phó suy nghĩ toàn diện vấn đề vĩnh viễn không cách nào vượt qua được chức chính.
Bất luận người nào sau khi tiến vào quan trường đều cần rèn luyện, bạn thiếu cơ hội làm người đứng đầu, vật bạn sẽ thiếu năng lực hạng nhất.
Nhưng, Thôi Tú Anh là một cô gái, ngược lại không sao cả. Đảm nhiệm chức phó thực ra đối với phụ nữ cũng không tồi, nếu phụ nữ đảm nhệm chức vị chính, vậy cần đối mặt với rất nhiều thứ, sẽ càng mệt mỏi, huống chi một cô gái xinh đẹp, muốn phát triển trên con đường làm quan, tất nhiên phải chịu nhiều áp lực tương đối lớn. Thăng chức nhanh, có người nghị luận nầm ĩ, thăng chức chậm, cũng sẽ khiến người khác chỉ trỏ, đây là sự thực không thể thay đổi.
Nở nụ cười, Từ Quân Nhiên nói với Thôi Tú Anh:
- Anh đây hy vọng, em có thể sớm vượt qua anh, được không?
Thôi Tú Anh nhăm mũi hừ một tiếng, rất là đáng yêu nói:
- Đó là chắc chắn rồi!
Từ Quân Nhiên cười cười, không nói gì nữa, chuyện này còn có thời gian, hắn cũng không vội, đến lúc đó nếu thực sự cần mình ra mặt giúp đỡ, Từ Quân Nhiên không để ý giúp Thôi Tú Anh một tay, quan hệ giữa hai người ở đó, có vài thứ hắn không cần nói ra.
Đúng lúc đó, khóe mắt Từ Quân Nhiên liếc qua, mấy người đàn ông đang đi qua, khoảng chừng ba bốn người.
- Tôi nói này anh Lâm, tên nhóc Vương Mãnh kia, nói chuyện có thể chính xác sao?
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi đột nhiên mở miệng khẽ nói với người bên cạnh, khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên thay đổi.
Vương Mãnh, chẳng lẽ là Vương Mãnh của huyện Nhân Xuyên.
Trong lòng Từ Quân Nhiên hiện lên suy nghĩ như vậy, rồi lại lập tức lắc đầu, cười khổ một cái, trên thế giới này nhiều người trùng tên trùng họ, chưa hẳn là khéo như vậy.
Đúng lúc đó, người đàn ông bị mấy người đàn ông kia vây quanh, cười hắc hắc, thấp giọng nói;
- Không cần lo lắng, nói như thế nào tên kia cũng là một bí thư Đảng ủy, nghe nói còn là bí thư huyện ủy, theo cách nói của hắn, chúng ta chuyển vòng, quay lại còn có thể kiếm chút tiền, cớ sao không làm?
Nghe được câu này, lông mày Từ Quân Nhiên nhăm lại đến cùng một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận