Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 811: Thuốc nhỏ mắt

Đối với sự sắp xếp của Phương Chính, trong lòng Từ Quân Nhiên hơi bất ngờ. Ăn cơm thì ăn cơm thôi, cần gì phải nói đầu bếp làm thêm thức ăn.
- Chẳng lẽ Phương Chính muốn mời khách?
Hắn ngồi trong phòng khách phía ngoài thư phòng của Phương Chính, vừa hút thuốc vừa yên lặng suy nghĩ. Phương Chính ở trong thư phòng gọi điện thoại, xem thái độ thì có vẻ là đang báo cáo với lãnh đạo cũ ở thủ đô. Dù sao thì chuyện này cũng lớn, ông ta cũng cần phải liên hệ với thế lực sau lưng mình.
Ngay lúc này, điện thoại của Từ Quân Nhiên đổ chuông.
- Alo, ngài khỏe không? Tôi là Từ Quân Nhiên.
Khi nghe điện thoại, từ trước đến giờ hắn luôn duy trì thái độ khách khí, chừng mực.
Trong điện thoại vang lên giọng đàn ông:
- Đồng chí Tiểu Từ à, tôi là Tưởng Phương Trọng.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức thay đổi, sao đột nhiên Tưởng Phương Trọng lại gọi điện thoại cho mình?
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn không dám lạnh nhạt, vội vàng khách khí nói:
- Chủ tịch Tưởng, ngài khỏe ạ.
Tưởng Phương Trọng cười nói:
- Chào đồng chí Tiểu Từ, tôi muốn hỏi cậu một chút, tối nay bí thư Phương có sắp xếp gì không?
Từ Quân Nhiên trong lòng khẽ động, nhớ lại những lời buổi tối Phương Chính nói, nội tâm đối với vị lãnh đạo này càng tỏ ra kính nể. Chẳng trách Phương Chính dặn dò mình như thế, xem ra ông ta đã sớm chắc chắn Tưởng Phương Trọng sẽ liên lạc với mình.
Tất nhiên Từ Quân Nhiên sẽ không vạch trần mấy chuyện này, sắp xếp của bí thư, hắn lại đem nói với chủ tịch, không thích hợp cho lắm.
Chỉ có điều lời này không thể nói thẳng ra, hắn cười cười trả lời Tưởng Phương Trọng:
- Thủ trưởng, ngài có chuyện gì cần tôi ra sức hay không?
Tưởng Phương Trọng cũng là người thông minh, biết rõ ý tứ trong lời nói của Từ Quân Nhiên, cười cười nói:
- Chuyện là thế này, tôi hiện đang ở ủy ban tỉnh, nếu đồng chí Phương có thời gian, tôi muốn ghé qua gặp một chút, cùng ông ấy tán gẫu vài câu.
Ủy ban tỉnh cách nơi này không quá xa, Tưởng Phương Trọng muốn ghé qua, cũng là tiện đường.
Nghe ông ta nói xong, Từ Quân Nhiên cau mày, chuyện này kể ra thì không có gì lớn, nhưng vẫn có chút phiền toái. Phương Chính tuy rằng dặn đầu bếp làm thêm thức ăn, nhưng đợi người nào thì không nói rõ. Hiện tại còn không biết Tưởng Phương Trọng đến làm gì, nếu lỡ như Phương Chính không phải đang đợi ông ta mà là hẹn những người khác, đến lúc đó nếu có va chạm thì rất phiền toái. Dù sao trong chốn quan trường, hai vị lãnh đạo gặp nhau, nếu bị một vị khác biết, vậy thì mọi người đều khó xử.
Con ngươi khẽ chuyển, hắn nảy ra ý hay, cười đáp:
- Bí thư đang gọi điện thoại, đợi ông ấy nói chuyện xong tôi giúp ngài hỏi một chút, ngài thấy được không?
Tưởng Phương Trọng “ừ” một tiếng, cúp điện thoại.
Từ Quân Nhiên chờ một lúc thấy Phương Chính gọi điện thoại xong, đi vội tới cung kính nói:
- Bí thư, chủ tịch Tưởng vừa mới gọi đến, nói rằng có việc muốn báo cáo với ngài.
Nguyên văn Tưởng Phương Trọng nói là muốn cùng Phương Chính tán gẫu vài câu, nhưng lúc thông báo hắn không dám nói như vậy, dù sao họ là chủ tịch cùng bí thư, mình còn không có bản lĩnh đó.
Phương Chính mỉm cười, gật gật đầu:
- Gọi mời ông ấy đến đây đi.
Nghĩ một chút, Phương Chính nói tiếp:
- Báo cho đầu bếp một tiếng, nói họ dọn thức ăn lên.
Nói xong, hắn dứt khoát đi vào thư phòng lần nữa, không biết đang bận cái gì.
Từ Quân Nhiên cầm điện thoại ra khỏi chỗ Phương Chính, đầu tiên là gọi điện thoại cho Tưởng Phương Trọng, sau đó báo một tiếng với đầu bếp của Hồng lâu, làm xong quay về chỗ Phương Chính thì thấy Tưởng Phương Trọng đã đến, đang chuẩn bị gõ cửa.
- Chủ tịch, ngài khỏe ạ.
Thấy Tưởng Phương Trọng, Từ Quân Nhiên bước nhanh tới, nhiệt tình cùng ông ta chào hỏi.
Tưởng Phương Trọng là một người tương đối nho nhã, nếu không biết thân phận của ông ta, gặp vị chủ tịch này trên đường cái, không biết chừng còn nhầm ông ta là giáo sư. Thấy Từ Quân Nhiên đi về phía mình, Tưởng Phương Trọng mỉm cười, lộ ra vẻ hòa ái, chủ động bắt tay với hắn.
Từ Quân Nhiên không dám thất lễ, mời Tưởng Phương Trọng vào, thấy Phương Chính hình như còn bận gọi điện thoại trong thư phòng, hắn không tốt quấy rầy ông ta, dứt khoát mời Tưởng Phưởng Trọng ngồi xuống ghế salon.
- Chủ tịch, mời ngài ngồi, bí thư đang bận gọi điện thoại.
Hắn vừa pha trà, vừa giải thích với Tưởng Phương Trọng.
Giữa hắn cùng Tưởng Phương Trọng không có giao tình gì đáng nói, trước đó hai người gặp gỡ cũng không nhiều, lúc mới tới
Tỉnh ủy đại viện, hắn bận làm quen tình hình xung quanh, lúc họp thường ủy cũng chỉ yên lặng ngồi trong góc, nhìn một đám thường ủy đấu võ mồm người tranh ta đoạt, đối với vị chủ tịch tỉnh này có ấn tượng rất lớn. Bất kể là nói chuyện hay làm việc, ông ta đều lộ ra vẻ thong dong bình tĩnh, rất có phong độ của một vị đại tướng.
Lúc này, Tưởng Phương Trọng ngồi trước mặt hắn, tựa như một lão bằng hữu, nói chuyện lộ ra vẻ thân thiết, ông ta vừa cười vừa nói với Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Tiểu Từ à, tôi nghe danh của cậu lâu rồi. Ha ha, tôi vẫn luôn muốn gặp những người có hiểu biết về phương diện kinh tế như cậu. Không nghĩ tới vẫn là bí thư Phương có biện pháp, đem cậu điều đến Đông Hải.
Từ Quân Nhiên tươi cười, trên mặt lộ vẻ mười phần cảm kích, luôn miệng cảm ơn, nhưng trong lòng cười lạnh không thôi, lão Tưởng này nói còn dễ nghe hơn hát, xem mình là con nít ba tuổi không bằng. Người khác thì hắn không biết, Giang Sơn tiến vào Tỉnh ủy đại viện là một tay Trần Tuấn Nho sắp xếp, nghe nói giữa tên này cùng Tưởng Phương Trọng còn có chút liên hệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Phương Chính phải thay đổi thư ký.
Có mối liên hệ như vậy, Từ Quân Nhiên có ngốc mới tin lão ta xem trọng chính mình.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng biểu cảm trên mặt thì vẫn bình thường, dù sao ông ta cũng là cấp trên, mình chẳng qua là một thư ký nho nhỏ, mặc dù Tưởng Phương Trọng biết bối cảnh của mình, lại đối xử với mình hết sức khách khí, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Lúc hai người đang cười nói, Phương Chính cúp điện thoại đi ra, khi tới cửa nghe thấy có người nói chuyện, nhìn thoáng qua trong phòng, thấy là Tưởng Phương Trọng, trên mặt mỉm cười đi ra phía phòng khách, vừa cười vừa nói:
- Đồng chí Tưởng tới rồi.
Tưởng Phương Trọng vừa cười vừa cùng Phương Chính bắt tay:
- Bí thư Phương này, tôi đang cân nhắc xem ông có nên đem đồng chí Từ Quân Nhiên điều đến khối chính quyền hay không, đây là một đồng chí rất hiểu về kinh tế, để cậu ấy làm việc ở Tỉnh ủy đại viện thì có chút đáng tiếc.
Từ Quân Nhiên nghe Tưởng Phương Trọng nói xong, hắn thấy trước mắt tối sầm, thật đúng là muốn chửi thề mà. Lão Tưởng này cũng quá độc ác, mình nói với ông ta muốn qua khối chính quyền lúc nào? Còn giả mù sa mưa nói cái gì mình hiểu kinh tế, để ở Tỉnh ủy đại viện đáng tiếc, đây chẳng phải là muốn trước mặt bí thư Phương cho mình thuốc nhỏ mắt hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận