Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 640: Chửi ầm lên.

Hội nghị thường vụ đã kết thúc như vậy, vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm túc.
Vừa trở lại văn phòng, Từ Quân Nhiên chẳng có thời gian để uống ngụm nước, Trưởng ban tổ chức Tôn Á Châu đã bước vào.
- Chủ tịch huyện.
Tôn Á Châu rất khách khí, đưa cho Từ Quân Nhiên một bảng danh sách.
- Lão Tôn, đây là?
Từ Quân Nhiên hơi khó hiểu hỏi.
Tôn Á Châu nói:
- Đây là danh sách điều chỉnh nhân sự chuẩn bị thực hiện trong huyện, Chủ tịch huyện ngài xem thử, rồi tôi về báo cáo lại cho Bí thư Bạch.
Nếu đã đầu quân cho Từ Quân Nhiên, Tôn Á Châu kể ra cũng chẳng còn phải che giấu gì nữa. Chuyện điều chỉnh bộ máy cán bộ, dính đến rất nhiều lợi ích, nói trắng ra là thời khắc mấu chốt chia miếng bánh ngọt thế lực ở khắp nơi, Tôn Á Châu để cho Từ Quân Nhiên xem qua, dĩ nhiên là đang trưng cầu ý kiến của hắn, xem thử Từ Quân Nhiên có muốn đặc biệt chiếu cố ai không.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nhận bản danh sách đọc thử, chỉ một lát là đọc xong, thầm hài lòng, Tôn Á Châu đã cân nhắc đến lợi ích của bên mình, có vài cán bộ có quan hệ tương đối gần gũi với mình, đều được đề bạt.
Chuyện trong chốn quan trường là như vậy. Anh muốn người ta đi theo anh, không cho người ta chút hy vọng sao được?
Cho dù lãnh đạo có lợi hại đến mức nào, mà bên dưới không có cán bộ nào theo mình, lời nói ra ai thèm nghe? Nếu muốn có quyền phát ngôn, muốn những gì mình nói đều được người bên cạnh thực hiện quán triệt, nhất định phải cho người ta chỗ tốt, hoặc quyền lực, hoặc lợi ích ở phương diện nào đó. Nói ngắn gọn một câu, thiên hạ đều nhốn nháo vì lợi ích.
Xem xong, Tôn Á Châu thấy vẻ mặt Từ Quân Nhiên không có gì thay đổi thì cũng khá thả lỏng, không kìm được thấp giọng hỏi:
- Chủ tịch huyện, Hội nghị thường vụ hôm nay…
Dù chưa nói xong câu, nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ, anh ta không hiểu, vì sao Từ Quân Nhiên lại chịu đắc tội với Vương Mãnh, chứ không muốn nhường chức Trưởng ban tài chính.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Sao, không hiểu sao?
Tôn Á Châu gật đầu, thành thật nói:
- Chủ tịch huyện, lần này là một cơ hội tốt!
Anh ta biết rõ, tranh chấp quyền lực giữa Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm đã đến mức nghiêm trọng, lúc này nếu thu nạp được hai Ủy viên thường vụ như Vương Mãnh và Liễu Cường, vậy thì bên mình lập tức có được bảy phiếu, hoàn toàn giành vị trí bất bại trong Hội nghị thường vụ rồi.
Cho nên Tôn Á Châu rất không hiểu, vì sao Từ Quân Nhiên không đồng ý với đề nghị của Vương Mãnh.
Cười haha, Từ Quân Nhiên thả tài liệu trong tay xuống, quyết định giải thích cho Tôn Á Châu, dù sao cũng là người một nhà, nếu không nói cho rõ ràng, người khác sẽ cho rằng mình sợ Bạch Lâm, hoặc có bí mật gì đó không thể nói với ai.
- Lão Tôn, anh nói, chúng ta giành quyền chủ đạo, mục đích là gì?
Từ Quân Nhiên mời Tôn Á Châu ngồi xuống sofa, đưa cho anh ta điếu thuốc, cười hỏi.
Tôn Á Châu khẽ giật mình, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Chủ tịch huyện, tuy chúng ta cộng tác chưa lâu, nhưng lão Tôn tôi có thể nhận ra, ngài là người muốn làm nên việc lớn. Theo tôi, tranh đoạt quyền lực này, nói trắng ra, là để làm việc, làm được việc tốt, làm những việc lớn, làm những chuyện không phụ với chiếc mũ trên đầu chúng ta, làm những việc không phụ lòng dân chúng trong toàn huyện!
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, tôi và anh có thể tụ hội với nhau, nói cho cùng, vì trong lòng chúng ta đều có dân chúng, đều suy nghĩ cho huyện Nhân Xuyên, đều không muốn phụ sự tin tưởng mà dân chúng và Đảng đã dành cho chúng ta. Nói trắng ra, tranh đấu chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn, là để thực tế hóa những suy nghĩ trong lòng chúng ta, anh nói có đúng không?
Tôn Á Châu như suy nghĩ gì đó, anh ta đột nhiên cảm thấy, mình đã hơi đánh giá thấp Từ Quân Nhiên rồi.
- Chủ tịch huyện, ý của ngài là?
Tôn Á Châu chần chờ hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười ha hả:
- Chẳng có gì ghê gớm cả, tôi tranh chấp với Bí thư Bạch, chẳng qua là vì giữa chúng tôi có vài quan điểm khác nhau về sự phát triển của huyện thôi. Nhưng, đây không thể trở thành lý do và cơ hội để những người khác tranh giành tư lợi, Bí thư Bạch có lẽ cũng hiểu rõ điều này.
Tôn Á Châu hơi nghi hoặc gật đầu đồng ý, dù không hiểu rõ lắm ý của Từ Quân Nhiên, nhưng trực giác nói cho anh ta biết, mình nên tin lời của Chủ tịch huyện. cho nên, anh ta không hỏi nhiều, ngồi thêm lúc nữa rồi đứng dậy cáo từ.
Sau khi Tôn Á Châu rời đi, Từ Quân Nhiên không kìm được thở dài, chuyện hôm nay, mình cũng bất đắc dĩ mới làm vậy.
Hiện tại thành phố Đan Giang đổi Bí thư thành ủy mới, cũng có nghĩa, vị Bí thư thành ủy tân nhiệm tên Đoạn Thế Kiệt này không dễ nói chuyện như Quách Hồng Đào tiền nhiệm. Từ Quân Nhiên hiểu quá rõ, chỉ cần xung đột giữa mình và Bạch Lâm quá kịch liệt, kết quả cuối cùng, chắc chắn là Bạch Lâm sẽ báo cáo lên thành phố, sau đó mình và gã cùng bị mắng. Huống hồ có Bí thư thành ủy đứng sau lưng, Từ Quân Nhiên không nghĩ, Bạch Lâm sẽ sợ mình.
Cho nên, Từ Quân Nhiên mới từ chối yêu cầu của Vương Mãnh, thà hợp tác với Bạch Lâm, chứ tuyệt đối không để cho Vương Mãnh có cơ hội vùng lên.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì Từ Quân Nhiên biết rõ, dù mình có làm thế nào, kết quả cuối cùng cũng sẽ chịu sự chỉ trích của thành ủy. So với chuyện cõng tội danh không tôn trọng lãnh đạo, coi thường Bí thư huyện ủy, chi bằng lùi một bước, hợp tác với Bạch Lâm một phen.
Từ Quân Nhiên nghĩ, nếu mình chịu nhường bước, nói không chừng Bạch Lâm có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
Hắn cũng không biết, sau khi Bạch Lâm rời khỏi phòng họp, trở về văn phòng đã tức giận đến mức đập bể hai chiếc ly.
Trong suy nghĩ của Bạch Lâm, sở dĩ Từ Quân Nhiên từ chối đề nghị của Vương Mãnh, không có gì ngoài đánh phủ đầu mình, chứng tỏ cho mình biết bất cứ lúc nào Từ Quân Nhiên hắn cũng có thể khiến mình mất quyền lực. Điều này khiến Bạch Lâm cảm thấy hiện tại mình đã không thể khống chế được Hội nghị thường vụ nữa, tình hình như vậy không ổn chút nào.
Nghĩ đến đây, Bạch Lâm đã phát tiết xong tâm tình của mình, đưa tay ra bấm điện thoại của Bí thư thành ủy Đoạn Thế Kiệt, chuyện này, mình phải phản ánh lại cho lãnh đạo.
Quả nhiên, sau khi nghe Bạch Lâm báo cáo, Đoạn Thế Kiệt suy nghĩ rồi dặn dò Bạch Lâm:
- Cậu gọi cả đồng chí Từ Quân Nhiên, hai cậu cùng đến phòng làm việc của tôi một chút.
Dựa vào quan sát và hiểu biết của mình đối với Đoạn Thế Kiệt, Bạch Lâm cuối cùng đã xác định được, lãnh đạo đang rất tức giận, kế hoạch của mình coi như đã thành công.
Sau khi Đoạn Thế Kiệt gác điện thoại, ngồi đó cân nhắc lợi hại được mất của chuyện này, từ miệng người khác ông có biết Từ Quân Nhiên và Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm Trần Tinh Duệ có quan hệ không tầm thường, cũng biết khoảng thời gian gần đây, ở huyện Nhân Xuyên Từ Quân Nhiên làm việc rất xuất sắc, danh tiếng sớm lấn át Bí thư huyện ủy Bạch Lâm, suy nghĩ vốn có của Đoạn Thế Kiệt, là không muốn quan hệ giữa Bạch Lâm và Từ Quân Nhiên căng thẳng quá, dù sao hai người một là cấp dưới cũ của mình, một là người có bối cảnh rất mạnh. Nhưng nhìn thấy quyền lực ở huyện Nhân Xuyên dần rơi vào tay Từ Quân Nhiên, trong lòng Đoạn Thế Kiệt vẫn cảm thấy khá bất mãn, trong mắt ông, vua nào thì triều thần nấy, nếu Từ Quân Nhiên thắng Bạch Lâm giành được quyền lực ở huyện Nhân Xuyên, cũng có nghĩa là Bí thư thành ủy đương nhiệm ông đây, mắt nhìn người không bằng Bí thư thành ủy tiền nhiệm Quách Hồng Đào. Mà Đoạn Thế Kiệt thì không hề muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra.
Mấu chốt nhất là, Trần Tinh Duệ đã được điều đi khỏi tỉnh Tùng Hợp, dù nói là thăng chức đến Ban tổ chức trung ương, nhưng đối với Đoạn Thế Kiệt mà nói, thì lại cảm thấy thanh kiếm Damocles trên đầu mình đã bị người ta đem đi rồi, Chủ tịch tỉnh tân nhiệm với mình quan hệ khá tốt, Đoạn Thế Kiệt có thể ngồi lên vị trí này, chính là nhờ vào thể diện của lãnh đạo cũ, nói theo cách của bản thân ông, Đoạn Thế Kiệt bây giờ, đã đặt tầm mắt ở nơi xa hơn rồi.
Có Trần Tinh Duệ làm chỗ dựa thì đã sao, trên mảnh đất thành phố Đan Giang này, không nghe lời vẫn phải cẩn thận dạy dỗ một chút!
Sau khi Từ Quân Nhiên biết tin Đoạn Thế Kiệt đòi gặp mình liền cảm thấy không ổn, hắn biết mình đoán không sai, Bạch Lâm đã bắt đầu phản kích, lúc ngồi trong xe lên thành phố Từ Quân Nhiên không nói gì, mấy tiếng đồng hồ sau, xe đã lái vào tòa nhà Thành ủy.
Bước vào phòng làm việc của Đoạn Thế Kiệt trong tòa nhà thành ủy, Từ Quân Nhiên thấy Bạch Lâm đứng ngoài cửa, chắc đã đợi khá lâu, gật đầu với đối phương, hai người không ai mở miệng trước.
Chỉ lát sau, có người gọi họ bước vào, vào trong văn phòng, Từ Quân Nhiên nhìn thấy Bí thư thành ủy Đoạn Thế Kiệt đang yên lặng phê duyệt văn kiện.
Đoạn Thế Kiệt nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm đang bước đến, cũng không nói lời nào, cũng không có ý chào hỏi họ, im lặng đọc tài liệu khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Từ Quân Nhiên rồi lại nhìn Bạch Lâm, lạnh lùng nói:
- Hai người đứng đầu chính đảng các cậu làm như vậy đúng lắm sao? Đã sớm nghe nói Hội nghị thường vụ huyện Nhân Xuyên rất thích tranh đấu, tôi cứ nghĩ chẳng phải chuyện gì lớn, giờ thì hay rồi, vì vấn đề của một Ban tài chính, đập bàn trợn mắt trong Hội nghị thường vụ, các cậu cho rằng Hội nghị thường vụ là cái chợ sao? Còn cò kẻ mặc cả nữa sao?
Vỗ bàn một cái, Đoạn Thế Kiệt quát Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, là một Chủ tịch huyện, nhiệm vụ chủ yếu của cậu là phát triển kinh tế, công tác của huyện Nhân Xuyên vừa có một chút phát triển, nhưng không thể vì thế mà kiêu ngạo tự mãn, đồng chí Bạch Lâm là Bí thư đảng ủy huyện Nhân Xuyên, tôn trọng lãnh đạo là thái độ tối thiểu, sao cậu lại như vậy, nghe nói còn kết bè kéo phái nữa, cậu có nghĩ đến tính kỷ luật tổ chức không, có còn chút nguyên tắc nào không?...
Từ Quân Nhiên bắt đầu toát mồ hôi, Đoạn Thế Kiệt này làm sao vậy, chẳng lẽ thấy Trần Tinh Duệ vừa đi đã bắt đầu động thủ với mình? Từ Quân Nhiên dù biết Đoạn Thế Kiệt sẽ không dám động thủ trắng trợn, nhưng nói ra những câu như thế này, chứng tỏ ông ta rất bất mãn với mình.
Sau khi mắng một hồi, cuối cùng Đoạn Thế Kiệt cũng ngừng mắc mình, gọi hai người ngồi xuống, nói:
- Huyện Nhân Xuyên muốn phát triển, bộ máy chính đảng phải đoàn kết, chỉ có đoàn kết mới có thể làm tốt công việc, tôi không muốn nghe thấy hoặc nhìn thấy chuyện tương tự xảy ra. Thế này đi, chuyện của Ban tài chính sau này các cậu không cần phải tiếp tục tranh cãi nữa, thành phố sẽ cử người xuống làm Trưởng ban tài chính là được rồi, còn về vấn đề của hai người các cậu, tôi hy vọng các cậu có thể đoàn kết để làm tốt công việc…
Rời khỏi phòng làm việc của Đoạn Thế Kiệt, Từ Quân Nhiên không kìm được thở phào một hơi, mình đoán quả không sai, một khi Trần Tinh Duệ rời khỏi tỉnh Tùng Hợp, sẽ có người ngồi không yên.
Không rời đi cùng Bạch Lâm, sau khi Từ Quân Nhiên ngẫm nghĩ một lát, đã đi đến tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, báo cáo chuyện này với Bối Siêu Quần, trước đây Phương Trung Nguyên từng nói với Từ Quân Nhiên, Bối Siêu Quần là người của mình, cho nên quan hệ của Từ Quân Nhiên và Bối Siêu Quần rất tốt.
Nghe Từ Quân Nhiên kể lại quá trình trút giận của Đoạn Thế Kiệt, cả buổi trời Bối Siêu Quần không nói gì, ông và Đoạn Thế Kiệt đã cộng tác nhiều năm, hiểu rất rõ tính cách Bối Siêu Quần, đáng lẽ không cần phải kích động như vậy, ông ta gọi Từ Quân Nhiên đến mắng một chặp, rốt cuộc trong chuyện này ẩn chứa ý tứ gì? Bối Siêu Quần không như những người bình thường nhìn vấn đề chỉ nhìn bề ngoài, đến vị trí như bọn họ, khi làm chuyện gì đều ẩn chứa rất nhiều huyền cơ, ông tin chắc trước khi làm chuyện này Đoạn Thế Kiệt đã cân nhắc kỹ, có lẽ là có động cơ gì đó.
Nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trên bàn làm việc, Bối Siêu Quần ngẫm nghĩ về suy tính của Đoạn Thế Kiệt, bỗng nhiên ông cau mày, liên hệ với biến cố của vài người trong tỉnh, cuối cùng ông đã rõ, xem ra Đoạn Thế Kiệt này thật sự là một người biết suy nghĩ.
- Quân Nhiên, tuy Chủ tịch tỉnh Trần đã đi rồi, nhưng vẫn làm việc ở trung ương, theo đạo lý thì Bí thư Đoàn không nên gấp gáp nhảy đến kiếm chuyện như vậy, cũng không nên làm việc rõ ràng như thế, tôi đã suy nghĩ cẩn thận, trong chuyện này chắc chắn có ẩn chứa những thứ không muốn người ta biết, nhưng cậu cũng không cần để ý đến chuyện này lắm, thật ra anh ta cũng chỉ đang thăm dò thôi, có tôi ở đây, anh ta cũng chẳng thể làm gì được cậu, sau khi quay về, cậu cứ làm tốt việc của mình, chỉ cần không để xảy ra vấn đề gì lớn, thì sẽ chẳng ai làm gì được cậu.
Sau khi an ủi Từ Quân Nhiên một chặp, Bối Siêu Quần bảo Từ Quân Nhiên ra về.
Đợi đến lúc nhìn thấy xe của Từ Quân Nhiên rời khỏi tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, Bối Siêu Quần quay người trở về bấm số điện thoại của Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Phương Trung Nguyên.
- Bí thư Phương, hôm nay có xảy ra vài chuyện…
Bối Siêu Quần kể lại cho Phương Trung Nguyên nghe những gì Từ Quân Nhiên báo cáo lại với mình.
Phương Trung Nguyên cau mày, không bày tỏ hái độ ngay, mà hỏi Bối Siêu Quần:
- Lão Bối, anh thấy chuyện này như thế nào?
- Chuyện này, e là đang tấn công Thứ trưởng Trần, dù sao sau khi ngài ấy đi, vị kia e là cũng muốn thăm dò một chút, xem thử tầm ảnh hưởng của ngài ấy trong tỉnh còn lại bao nhiêu. Dù sao thân phận của Từ Quân Nhiên chẳng phải bí mật gì ở trong tỉnh, mà Đoạn Thế Kiệt cũng không có lá gan này, hẳn là có người ám chỉ anh ta…
Bối Siêu Quần nói lại phân tích của mình.
Vừa nãy ông đã nghĩ đến vấn đề này, thân phận của Từ Quân Nhiên đã không còn là bí mật trong tỉnh, Trần Tinh Duệ là cán bộ Tào hệ, người được chọn vào vị trí Chủ tịch tỉnh Tùng Hợp vẫn chưa quyết định, người đứng đầu Tỉnh ủy đang thuộc về thế lực bảo thủ, muốn đả kích sức mạnh phe cải cách do Trần Tinh Duệ cầm đầu, nhưng lại không muốn gây ra phiền phức, thăm dò từ chỗ Từ Quân Nhiên, cũng không phải là không có khả năng. Còn về Đoạn Thế Kiệt, cũng chỉ là quân tiên phong mà thôi.
Phương Trung Nguyên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng:
- Không cần để ý đến chuyện này, Đoạn Thế Kiệt kia cũng chỉ là nhãi nhép thôi. Cậu nên làm gì thì cứ làm, bên Từ Quân Nhiên cũng không cần phải hỏi đến, tôi tin vào bản lĩnh của thằng nhóc đó!
Phương Trung Nguyên cũng không phải đèn cạn dầu, là đệ tử hồng sắc xuất thân từ chốn thủ đô, sao có thể là người bình thường, chỉ cần nghe Bối Siêu Quần báo cáo đã nghĩ ra được rất nhiều thứ hữu dụng.
Chuyện này nhìn có vẻ như đã bình lặng trở lại, nhưng đằng sau ẩn giấu rất nhiều điều, khiến cho người ta cảm thấy giông tố lại sắp nổi lên.
Trong huyện Nhân Xuyên, quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm dường như có vài thay đổi, cho dù là chuyện gì, hai người đều thương lượng xử lý, tạm thời sống với nhau khá hòa hợp. Còn trên thành phố dù là Bối Siêu Quần hay Đoạn Thế Kiệt, dường như đều mắc chứng hay quên, thậm chí trong một cuộc họp nọ Đoạn Thế Kiệt còn biểu dương thành tích làm việc của Từ Quân Nhiên.
Nhưng, ở tỉnh, không hề bình yên, mà chứa đầy đao quang kiếm ảnh!
Chuyện này là có người muốn thăm dò, dĩ nhiên Phương Trung Nguyên cũng muốn ứng đối, dù sao sau khi Trần Tinh Duệ đi, lá cờ của phe cải cách ở tỉnh Tùng Hợp là do Phó chủ tịch thường trực tỉnh ông gánh vác, và ông cũng là người có khả năng thừa kế vị trí Chủ tịch tỉnh cao nhất. Có một số việc có thẻ nhẫn nại, nhưng có một số việc, không có cách gì để tiếp tục nhẫn nại được nữa, vì một khi đã lùi bước, sẽ phát ra tín hiệu sai lầm cho đối phương, khiến người ta tưởng mình dễ bị bắt nạt.
Mà người phụ trách tỉnh ủy kia, lúc nào cũng không cam tâm, lúc trước nếu không phải thủ trưởng tối cao vừa mới đến thăm Tùng Hợp, công khai tỏ vẻ hài lòng với công tác cải cách mở cửa của tỉnh Tùng Hợp, lại nhắc đến tên của Từ Quân Nhiên, Trần Tinh Duệ sẽ không nhanh chóng đứng vững chân ở tỉnh Tùng Hợp như vậy, giờ Trần Tinh Duệ đã đi, mình vất vả lắm mới có thể khống chế được tỉnh Tùng Hợp, dĩ nhiên không muốn có người khác nhảy vào làm hỏng việc.
Về phần thằng nhóc Từ Quân Nhiên kia, tuy có quan hệ ở thủ đô, nhưng ông cũng không nghĩ rằng mình hết cách với hắn, chỉ cần có thể nắm chắc mọi việc, cho dù hắn có lai lịch thế nào, cứ phạm sai lầm là phải xéo đi.
Trong Hội nghị thường vụ lúc hai bên môi có gươm lưỡi có kiếm, tranh giành kịch liệt, đồng chí phụ trách tỉnh Tùng Hợp nhận được điện thoại từ thủ đô.
Trong điện thoại, vị lão đại một tay đề bạt ông, tỏ vẻ không hài lòng với một loạt hành động của tỉnh Tùng Hợp trong thời gian gần đây.
Những việc xảy ra trong Hội nghị thường vụ tỉnh ủy càng khiến ông không thể ngờ được, sức mạnh liên hợp lại của đám Ủy viên thường vụ rất lớn, có Ủy viên thường vụ đem chuyện Đoạn Thế Kiệt vì chuyện nhỏ xíu mà gọi Bí thư huyện, Chủ tịch huyện lên mắng một chặp ra để lên án vấn đề năng lực của Đoạn Thế Kiệt.
Để bảo vệ Đoạn Thế Kiệt, người phụ trách không thể từ bỏ một vài lợi ích để giải quyết êm thấm việc này.
Một loạt những chuyện này, dĩ nhiên cũng ảnh hưởng đến công tác bên dưới, thái độ của Đoạn Thế Kiệt đối với Từ Quân Nhiên lặng lẽ thay đổi, trong mắt ông ta, ngay cả người đứng đầu tỉnh ủy thăm dò tên này mà còn chịu tổn thất, một Bí thư thành ủy như mình đây, e là chẳng khá hơn gì.
Mấu chốt là, Đoạn Thế Kiệt biết rất rõ, bối cảnh của Từ Quân Nhiên, e không phải chỉ mình Trần Tinh Duệ, một vài lão đại ở thủ đô, cũng rất chiếu cố tên nhãi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận