Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 657: Bị cự tuyệt.

Nhìn thoáng qua Mã Vạn Lý đang có chút thận trọng, Từ Quân Nhiên mỉm cười, đứng dậy vươn tay nói:
- Cục trưởng Mã, có chuyện gì sao?
Mã Vạn Lý lập tức càm thấy hô hấp có chút khó khăn, khẩn trương nói:
- Không có gì, chỉ là muốn đến thăm chủ tịch huyện Từ thôi.
Từ Quân Nhiên nhẹ gật đầu, chỉ vào ghế đối diện nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Mã Vạn Lý vừa ngồi xuống, người phụ nữ xinh đẹp ra mở cửa lúc nãy đã rót một chén trà cho hắn, hắn vội nhận lấy, khách sáo nói:
- Cám ơn, cám ơn.
Từ Quân Nhiên cười cười, giới thiệu:
- Đây là bạn gái của tôi Lâm Vũ Tình, vẫn luôn làm ăn bên Lĩnh Nam, lần này đến thăm tôi.
Mã Vạn Lý vội chào hỏi Lâm Vũ Tình:
- Xin chào, xin chào.
Lâm Vũ Tình cười ha ha:
- Hai người nói chuyện, tôi còn có việc.
Chiều nay cô mới đến huyện Nhân Xuyên, lần này là đến nói chuyện làm ăn tỉnh Tùng Hợp , thuận tiện đến thăm Từ Quân Nhiên.
Nói xong, liền đi vào phòng trong. Ở đây có 3 phòng ngủ 1 phòng khách, Từ Quân Nhiên và Mã Vạn Lý ngồi nói chuyện ở phòng khách.
Trong TV, tin tức vừa kết thúc, Từ Quân Nhiên quay đầu nói với Mã Vạn Lý, cười hỏi:
- Đồng chí Mã Vạn Lý, đài truyền hình sắp phân chia ra rồi, bây giờ cảm xúc của các đồng chí cán bộ thế nào? Vẫn coi như ổn định chứ?
- Cảm xúc của công nhân viên chức rất ổn định, không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Mã Vạn Lý liền cung kính trả lời.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Lúc Từ Quân Nhiên nói hai chữ tốt, điện thoại trong nhà liền vang lên, hắn hơi dừng một chút, rồi nói tiếp:
- Cho dù như thế nào, phải làm công tác tư tưởng tốt cho mọi người, chắc chắn không thể nới lỏng.
Mã Vạn Lý lập tức khiêm tốn nói:
- Chủ tịch Huyện yên tâm, chúng tôi có một cơ chế khảo hạch rất nghiêm khắc…
Hắn còn chưa nói hết lời, Lâm Vũ Tình ở bên trong nói ra:
- Quân Nhiên, là điện thoại của ông ngoại, anh đến nói mấy câu đi.
Từ Quân Nhiên nói với Mã Vạn Lý:
- Anh ngồi chút, xem TV.
Nói xong liền đứng dậy vào thư phòng.
Mã Vạn Lý cũng đứng người dậy, vội nói mấy từ được được được. Anh ta sớm đã nghe nói chủ tịch huyện Từ là người Giang Nam, sau khi học đại học Bắc Kinh còn học tiếp ở trường Đảng Trung Ương một năm, rất lợi hại. Thấy Từ Quân Nhiên đi vào thư phòng, Mã Vạn Lý lúc này mới thở dài môt hơi, nhân cơ hội đánh giá nhà của chủ tịch huyện. Người không hiểu tình huống, căn bản không nhìn ra được đây là nhà của người đứng thứ hai toàn huyện, sắp xếp trong nhà rất bình thường, cũng rất cổ xưa, thứ duy nhất có thể thể hiện được phẩm vị của chủ nhân, chỉ có một bức tranh cũ treo trên tường phòng khách, viết rất có khí thế, rồng bay phượng múa, khí thế ngất trời, nhưng không làm mất đi sự vững vàng và trầm ổn, vừa nhìn là có thể biết nó được viết từ tay của một đại gia.
Nội dung thư pháp là “Nhạc Dương lâu ký” của Phạm Trọng Yêm: “Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh bị biếm đi giữ quận Ba Lăng. Qua năm sau, chính sự thông suốt, dân tình hoà hảo, mọi vật hoang phế, bèn trùng tu Nhạc Dương lâu, gia bổ vào công trình cũ, trạm khắc thơ phú hiền nhân đời Đường và đương thời lên đó; vì thế tôi làm bài ký này.Tôi xem cảnh vật Ba Lăng, có một hồ Động Đình. Ngậm núi xa, nuốt Trường Giang, to lớn hùng vĩ, rộng không bờ bến; sáng trong chiều tối, muôn vàn khí tượng; những thứ đó làm nên quang cảnh Nhạc Dương lâu, tiền nhân đã đặt ra như vậy. Cảnh trí phía bắc liền với Vu Giáp, nam chạm tới Tiêu Tương, tao nhân mặc khách, về đây rất nhiều, ngắm tình cảnh vật, còn có gì hơn?... Than ôi! Đến như ta, sao ta muốn tìm xem lòng của các bậc nhân nhân đời xưa, lại thấy khác hẳn với sự buồn và sự vui vừa nói ở trên này: không vì cảnh vật mà mừng, cũng không vì thân thế của mình mà buồn, ở chỗ cao như trên lang miếu thì lo dân, ở chỗ xa như ngoài giang hồ thì lo vua, thế là tiến cũng phải lo mà thoái cũng phải lo vậy. Song thế thì lúc nào được vui? Tất phải trả lời rằng: “Khi lo là lo trước cái lo của thiên hạ, khi vui là vui sau cái vui của thiên hạ.” Than ôi! Nếu không phải được người như thế, thì ta cùng với ai?”
Nhìn đến bức tranh chữ này, dường như có thể cảm giác được Phạm Văn Chính năm đó ôm chí lớn bàng bạc hào khí, Mã Vạn Lý thấy tên đề trên bức tranh chữ, đồng tử co lại!
Trần Tinh Duệ!
Nếu mình nhớ không nhầm, chính là chủ tịch tỉnh tỉnh Tùng Hợp được điều đến làm lãnh đạo phó trưởng ban tổ chức?
Chẳng lẽ nói, hậu đài của chủ tịch huyện Từ là vị đó?
Mã Vạn Lý đang nhìn ngây người, Từ Quân Nhiên đã tiếp xong điện thoại đi ra, cười nói:
- Bức thư pháp này không tệ chứ?
Mã Vạn Lý lập tức phục hồi tinh thần lại, nói:
- Chữ tốt, thật sự là chữ tốt.
- Ngồi đi, đây là của một vị trưởng bối tặng tôi, tôi rất thích Nhạc Dương lầu ký.
Từ Quân Nhiên cười nói.
Nghe được lời của Từ Quân Nhiên, Mã Vạn Lý ngồi xuống cười nói:
- Đã sớm nghe nói chủ tịch huyện đầy bụng kinh luân, tiểu tử kia nhà tôi nếu có thể thông minh bằng một nửa của ngài, tôi và vợ tôi không cần buồn rầu nữa rồi.
Lời này của hắn là thật tâm thật ý, làm cha mẹ tất nhiên đều hy vọng con cái giống như Từ Quân Nhiên, học trường đại học của thủ đô, đó là việc tốt.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, lắc đầu nói:
- Năng lực thực sự của một người như thế nào, phải dựa vào tri thức sách vở là không đủ, còn phải dựa vào thực tế.
Nói xong, hắn xoay chuyển lời nói, nói với Mã Vạn Lý:
- Lão Mã, anh có chuyện gì cứ nói đi.
Mã Vạn Lý nghe xong liền hiểu, chủ tịch huyện đã ra lệnh tiễn khách với ông ta, hoặc là ông nói lý do đến đây, hoặc là lập tức ra về. Ông ta vốn định tặng xong quà liền đi, đều là người hiểu biết, không cần nói rõ ra lời. Bây giờ ông lại thay đổi chủ ý, nếu đã đến rồi, nói rõ ràng trước mặt cũng không sao, liền nói:
- Tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, phân chia cục truyền hình lần này, hy vọng chủ tịch huyện xem xét một chút, có thể cho tôi một cơ hội, để tôi góp chút sức lực cho cục được không?
Từ Quân Nhiên nhìn ông ta, dừng một chút mới lên tiếng:
- Lão Mã, anh có yêu cầu như vậy cùng là bình thường, liên quan đến việc sắp xếp nhân sự như thế nào, không phải một mình tôi nói là được, còn phải tổng hợp ý kiến của các bên, tập thể thảo luận quyết định.
Mã Van Lý gật đầu như gà mổ thóc:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Trong lòng lại nghĩ, xong rồi, Từ Quân Nhiên không xác định với mình, chính là phủ định, xem ra hy vọng không lớn rồi, gật đầu xong, tâm tình lập tức hạ xuống.
Thấy bộ dạng của ông ta, Từ Quân Nhiên cười nói thêm:
- Cho dù sắp xếp như thế nào, anh đều phải nghĩ thông, làm việc tốt. Nói cho cùng, quyền lực của chúng ta không phải do người nào đó cho, là Đảng và người dân cho, cho dù quyền lớn quyền nhỏ, đều phải xứng đáng với Đảng và nhân dân.
Mã Vạn Lý nghe Từ Quân Nhiên giảng triết lý quan trường, đã biết rõ triệt để không còn trò gì nữa rồi, bản thân cũng nên cáo từ, nhung ông ta vẫn đóng bộ dạng cháu trai ngoan liên tục gật đầu nói vâng vâng vâng. Đợi Từ Quân Nhiên nói xong, ông ta mới nói:
- Cảm ơn chỉ bảo của chủ tịch huyện, tôi nhất định cư xử đúng đắn, phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Không còn sớm nữa, chủ tịch huyện ngài nghỉ ngơi sớm.
Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Từ Quân Nhiên đứng dậy tiễn ông ta ra cửa, thấy gói giấy trên tủ, sửng sốt một chút:
- Đây là cái gì?
Mã Vạn Lý mỉm cười:
- Không có gì đáng tặng, mang một cây thuốc đến tặng chủ tịch huyện ngài.
Cau mày, Từ Quân Nhiên trầm giọng nói:
- Sau này đừng mang đồ như thế này, anh mang đến tôi không nhận, sẽ khiến anh lúng túng. Nếu nhận, tôi không thoải mái, lần sau không được thế này nữa!
- Được được được, sẽ không có lần sau.
Mã Vạn Lý nói xong liền mở cửa:
- Chủ tịch Huyện, ngài dừng bước đi!
Đợi đến khi ra khỏi nhà Từ Quân Nhiên, Mã Vạn Lý mới thở phào một hơi, cảm thấy toàn thân thoáng cái dễ nhẹ nhàng hơn nhiều. Ông ta biết, Từ Quân Nhiên nhất định sẽ nhìn xem ông ta tặng thuốc gì, nếu hắn thấy bên trong còn có một vạn nhân dân tệ, sẽ thay đổi suy nghĩ ban đầu, sẽ nghiêng về phía mình không? Nghĩ như vậy, dường như ông ta nhìn thấy ánh mặt trời, từ từ cảm thấy tương lai huy hoàng.
Sáng ngày thứ hai, thấy xe con đến đón mình, Mã Vạn Lý lập tức cảm thấy hôm qua mình như đứa cháu trai, bây giờ lại thành đại gia ở trên cao, chuyển đổi ở góc độ này lập tức khiến ông tìm được sự cân bằng tâm lý, cũng tìm được tự tôn vốn có. Trong quan trường chính là như vậy, hôm nay anh vuốt mông người ta, là để tương lai có nhiều người vuốt mông mình hơn; hôm nay anh là cháu trai, là để sau này anh là ông trước mặt nhiều cháu trai hơn. Nói cho cùng, anh chẳng qua là mang cái nịnh nọt người khác đối với anh, trả cho những người có quyền lực cao hơn, anh cũng không mất gì cả. Nhìn chung các triều đại Trung Hoa, sự thật là, đại thần thấy hoàng đế, ai cũng khúm múm, sau khin hạ triều những người khác gặp hắn, lại một đám khúm núm, những người khúm núm với hắn, thấy những người quyền lực thấp hơn bản thân, lại trở thành đại gia, người khác lại khúm núm với hắn. Quyền lực mãi mãi là một tòa kim tự tháp, trên đỉnh tháp chỉ có thể đứng được một người.
Liên tiếp vài ngày, tinh thần Mã Vạn Lý luôn vô cùng căng thẳng, ông muốn thả lỏng nhưng vẫn không thể. Sau khi tặng tiền, ông vẫn không nhận được tin tức hai ám thị gì của Từ Quân Nhiên, không biết rốt cuộc là phúc hay là họa. Theo quy tắc thông thường, chỉ cần đối phương nhận tiền, hắn nhất định làm việc, nếu hắn không làm, hắn sẽ tìm lý do trả lại tiền. Tất nhiên, còn có trường hợp ngoại lệ, hắn không làm việc cũng không trả tiền, nếu anh hỏi hắn, hắn sẽ nói sau này có cơ hội sẽ lại giúp, còn có một ngoại lệ khác nữa, hắn âm thầm nhận tiền, sau đó chuyển qua cho uỷ ban kỷ luật, hắn trở thành anh hùng chống tham nhũng, anh lại trở thành con chuột qua đường. Nhưng, người như vậy rất ít, vì một khi hắn làm như vậy, nhất định sẽ bị người khác chê cười, vì hắn phá vỡ quy tắc ngầm của quan trường, mọi người không nói hắn giả bộ, cũng sẽ nói hắn là gà mờ.
Người có địa vị như Từ Quân Nhiên, cũng không phải người không tuân theo quy tắc làm việc, vì thế, Mã Vạn Lý không sợ Từ Quân Nhiên nhận tiền không làm việc, cũng không sợ sau khi hắn nhận tiền liền coi mình thành tài liệu phản diện để trên đại hội, ông sợ nhất là Từ Quân Nhiên thực sự coi gói thuốc kia là cây thuốc, đặt một góc trong nhà, nếu như vậy, ông ta thực sự chỉ có thể ngậm bồ hòn im lặng, có nỗi khổ mà không nói được. Ông ta cảm thấy ở thời khắc quan trọng này, nếu thực sự xuất hiện sai lầm, mất không phải là tiền, mà là cơ hội.
Kỳ thật ông ta thật sự đổ oan cho Từ Quân Nhiên, ngày đó sau khi nhận quà của Mã Vạn Lý, Từ Quân Nhiên không nghĩ nhiều chút nào, thuận tay đặt trong tủ, hắn lại không thiếu thuốc lá. Từ Quân Nhiên không nghiện thuốc lắm, thường đều là bên thủ đô tặng đến, huống chi Lâm Vũ Tình không dễ gì có thời gian đến thăm mình, Từ Quân Nhiên tất nhiên phải ở bên người yêu nhiều hơn mới đúng.
Đợi đến lúc tiễn Lâm Vũ Tình đi, Từ Quân Nhiên về nhà trong lúc vô tình cầm bao thuốc ra xem, lập tức ngẩn người.
Một xấp tiền, kẹp ở giữa bao thuốc.
Bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, Từ Quân Nhiên không nhịn được lắc đầu, Mã Vạn Lý này, coi mình là dạng người gì.
Sáng ngày thứ hai, Mã Vạn Lý nhận được điện thoại của Lưu Hoa Cường, nói là chủ tịch huyện bảo ông ta đến một chuyến.
Khi nhận được điện thoại, Mã Vạn Lý căn bản không nghĩ tới sẽ là bên chủ tịch huyện gọi đến, đợi đến khi Lưu Hoa Cường nói ra tin tức chủ tịch huyện muốn gặp ông ta, Mã Vạn Lý thậm chí còn nắm chặt ống nghe, chỉ cảm thấy một cổ nhiệt nóng lăn qua trong lòng, không biết là kinh sợ hay vui mừng.
Để điện thoại xuống, ông ta lập tức đi xuống tầng dưới, lên xe, tim vẫn còn đập bịch bịch, ông ta biết, thời khắc quyết định vận mạng mình đã đến, hồi tưởng lại cuộc điện thoại vừa rồi, ông không cách nào đoán được xu hướng của Từ Quân Nhiên, ông ta chỉ cảm thấy, Từ Quân Nhiên nhất định đã thấy tiền ông ta tặng, mới gọi mình đến. Trong lòng ông ta thực sự không chắc, trong lúc tâm trạng vui mừng lại lo lắng, xe đã đến ngoài cổng chính quyền huyện.
Chính quyền huyện Nhân Xuyên vốn là cùng một văn phòng, nhưng điều kiện kinh tế trong huyện phát triển, trải qua nghiên cứu, tìm một khu đất trống ở phía đông huyện thành, khởi công xây dựng một tòa nhà văn phòng của chính quyền huyện, vì để chính quyền dùng, thương lượng kiến trúc không dám chậm trễ, chưa đến nửa năm đã xây dựng xong, Từ Quân Nhiên là người đứng đầu các ban ngành chuyển vào chưa được bao lâu.
Cao ốc huyện ủy ở phía đường phía bắc, tòa nhà chính quyền ở đường phía đông, người của các đơn vị phía dưới đến huyện ủy hoặc chính quyền làm việc, đều có thói quen đến đường phía đông hoặc đường phía bắc, người nghe liền hiểu là ông ta đến huyện ủy hay là chính quyền. Thông thường mà nói, đến chính quyền là để báo cáo công tác, đến huyện ủy là để báo cáo nhân sự. Mã Vạn Lý vì không có quan hệ đặc biệt mật thiết với lãnh đạo huyện ủy, qua lại tương đối ít, mỗi lần đến đại viện chính quyền huyện, ngước nhìn tòa văn phòng, liền cảm thấy bản thân rất nhỏ bé. Ở đây, nhìn thấy mỗi lãnh đạo có chức quan lớn hơn mình, ông đều phải hơi khom lưng, mắt thấy người nhỏ hơn mình, cũng đều phải cười chào hỏi, vì họ đều là người bên cạnh lãnh đạo, nói một câu dễ nghe, sẽ để lại ấn tượng trong lòng lãnh đạo, nói mấy câu khó nghe, sẽ khiến lãnh đạo có ấn tượng không tốt với mình.
Ông ta vội xuống xe, lên lầu, đi đến trước cửa văn phòng của Từ Quân Nhiên, trong lòng càng khẩn trương hơn, sau khi hít sâu bình tĩnh thì gõ nhẹ cửa một cái, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng “Vào đi”, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau khi tiến vào, mỉm cười gật đầu với Từ Quân Nhiên, lại quay người đóng cửa.
Từ Quân Nhiên không biết đang xem cái gì, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói với ông ta một tiếng:
- Ngồi đi!
Mã Vạn Lý chào Từ Quân Nhiên một tiếng, sau đó khép nép ngồi đối diện Từ Quân Nhiên, đợi vị đại nhân này lên tiếng. Ông ta biết, vị đại nhân vật này mở miệng, là có thể quyết định vận mệnh sau này của mình. Hắn trọng dụng ngươi, ngươi chính là thiên lý mã; nếu hắn không dùng ngươi, ngươi chỉ là con lừa. Tướng mạo của Mã Vạn Lý không có gì đặc biệt, mặt vuông, đầu to, môi dày, tóc thưa, chải hướng về sau, nếu lẫn trong đám người bình thường, sẽ không thấy được trình độ của ông ta, mà năng lực của y, không để mình lẫn trong đám người bình thường, hết lần này đến lần khác ngồi ở vị trí đối diện Từ Quân Nhiên.
Về phần có thể tiếp tục ngồi tiếp hay không, phải xem suy nghĩ của Từ Quân Nhiên.
Nhìn thoáng qua Mã Vạn Lý, Từ Quân Nhiên hắng giọng một cái, ngẩng đầu nói:
- Lão Mã, tôi không biết nên nói anh thế nào mới được…
Nói xong đứng lên, lấy bọc giấy Mã Vạn Lý tặng trong tủ bên cạnh ra, đặt trước mặt ông ta nói:
- Tôi không giao cho uỷ ban kỷ luật, anh vẫn là tự mang về đi!
Mã Vạn Lý cảm thấy da mặt mình như bị người ta xé toạc ra, như đứng đống lửa như ngồi trên đống rơm, cho dù đã có chuẩn bị tâm lý ở phương diện này, nhưng vẫn không ngờ kết quả sự việc sẽ như thế này, ông ta cà lăm nói:
- Chủ tịch Huyện, tôi…cũng không có ý gì khác, chỉ là chút tâm ý của tôi. Tôi…chỉ là chút tâm ý.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói:
- Lão Mã, tâm ý của anh tôi có thể hiểu được, nhưng quà tặng của anh tôi không thể nhận. Tôi nói một câu xuất phát từ trong lòng. Hôm nay, anh vì đạt được mục đích, tặng tôi nhiều tiền như vậy, ngày mai, anh sẽ nghĩ biện pháp nhận được nhiều tiền hơn từ nơi khác, nếu không chiếm được, vì sao anh tặng? Tôi thấy anh tặng như thế. Nói trắng ra, không phải anh tặng Từ Quân Nhiên tôi, mà tặng chủ tịch huyện. Vì thế, bên trong còn liên lụy đến vấn đề xây dựng sự trong sạch hóa bộ máy chính trị, cũng liên lụy đến vấn đề phòng chống tham nhũng. Mỗi ngày tôi đều nói, chống tham nhũng, trong sạch vì dân, nếu chúng ta nói một đằng, làm một nẻo, cán bộ Đảng viên như vậy làm sao có được sự tín nhiệm của người dân? Làm sao có thể vận dụng chính xác quyền lực trong tay chúng ta? Nhà nước nha, con người không thể mang theo tiền tài vào mộ, mà tiền tài cũng không thể mang con người vào mộ, tôi là là câu nói kia, phải trân trọng quyền lực trong tay chúng ta, vì đó là những gì Đảng và nhân dân giao cho.
Mã Vạn Lý càng nghe càng cảm thấy nghiêm trọng, nếu Từ Quân Nhiên khai đao từ chuyện này thì phải làm sao? Nếu như vậy, ông ta không những không làm được cục trưởng, chỉ sợ ngay cả vị trí phó cục trưởng cũng khó giữ được, mồ hôi tuôn đầm đìa. Đợi Từ Quân Nhiên nói xong, mới nói:
- Cảm ơn chủ tịch huyện phê bình, tôi vốn có ý tốt, không nghĩ sâu xa được như vậy, thông qua sự phê bình của ngài, khiến tôi thanh thản khoan khoái, hy vọng chủ tịch huyện có thể cho tôi một cơ hội sửa đổi lỗi lầm, sau này nhất định sẽ chú ý tăng cường xây dựng tư tưởng bản thân, không phụ lòng đảng và nhân dân trao quyền lực cho tôi.
Từ Quân Nhiên nhẹ gật đầu nói:
- Chỉ cần anh có thể nhận thức điểm này là tốt rồi, bây giờ mỗi người đều đang oán trách nếp sống xã hội không tốt, nếu chúng ta không tự làm bản thân tốt lên, không thể có ý thức chống lại tiêu cực xã hội, thì hôm nay có thể ngồi lên vị trí trên, ngày mai lại trở thành tù nhân. Có khi, từ quan chức đến tham quan chỉ cách nhau một tư tưởng, từ công thần đến tội thần chỉ cách nhau một bước, chúng ta không thể có một bước đi sai. Việc này qua rồi thì cho qua đi, anh cũng không cần có gánh nặng tư tưởng, nên công tác thế nào vẫn làm như thế.
Sắc mặt Mã Vạn Lý tái nhợt, đờ đẫn gật đầu, không biết trả lời câu nói của Từ Quân Nhiên thế nào, đối mặt với vị chủ tịch huyện đại nhân này, lần đầu tiên ông ta phát hiện hình như quy tắc ngầm mà mọi người trên quan trường tuân thủ không có tác dụng.
Nhìn biểu tình của Mã Vạn Lý, Từ Quân Nhiên mỉm cười, chuyển lời:
- Đương nhiên, đồng chí anh, năng lực cũng không tồi!
Một câu nói, biểu tình trên mặt Mã Vạn Lý liền thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận