Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 841: Xâm nhập

Làm việc tại cơ quan, quan trọng nhất là phải có tư duy chính trị, sự mẫn cảm chính trị, sự nhạy cảm chính trị. Mỗi người trong cơ quan cần dùng tâm đi quan sát, dùng tâm để nhận thức.
Chu Bác Học tự cho rằng mình là người có tư duy chính trị. Gã hiểu rằng làm việc trong cơ quan thì năng lực và trình độ là rất quan trọng, nhưng cơ hội cũng rất quan trọng. Nếu như không có cơ hội thì một người không có người chống lưng, không có người đỡ đầu như mình làm sao có ngày ngóc đầu lên được chứ?
Gã hiểu rằng Chủ nhiệm văn phòng cần phải là người tinh tế, lúc nào cũng cần suy nghĩ về tâm tư của lãnh đạo. Phải thay lãnh đạo nghĩ những điều lãnh đạo chưa nghĩ đến; phải thay lãnh đạo làm những việc lãnh đạo không làm được. Mọi người đều nói rằng Chủ nhiệm văn phòng chính là tham mưu và trợ thủ đắc lực của lãnh đạo. Bản thân tốt nhất không nên tham gia. Là trợ thủ thì còn hợp chuyện giúp lãnh đạo làm những việc không tiện ra mặt. Có thành tích thì đều thuộc về lãnh đạo nhưng hễ xảy ra phiền phức gì thì lỗi lại thuộc về người trợ thủ như mình.
Cho nên, trong lúc này Chu Bác Học đứng dậy nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ nhiệm, chuyện này là do tôi làm không tốt. Tôi lập tức sẽ đi liên hệ với nơi khác.
Trong lòng gã đã quyết, quá lắm lần này mình bỏ ra chút huyết. Mời tất cả các cán bộ trong văn phòng đi ăn uống một bữa. Để Chủ nhiệm Từ mới đến còn có chút thể diện.
Trong cơ quan, nếu như không tìm cơ hội tiếp xúc nhiều với lãnh đạo, không dựa vào lãnh đạo, không là vật thế thân cho lãnh đạo. Thì cả cuộc đời này cũng không thể có thành tựu gì. Chu Bác Học cho rằng Từ Quân Nhiên chính là quý nhân của mình. Mình cần dựa vào vị học trưởng này. Nguyên nhân rất đơn giản bởi gã biết mối quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh. Gã cũng biết thân phận của Tào Tuấn Minh. Cho nên đừng tưởng Từ Quân Nhiên hiện tại đang đi con đường bình thường. Nhưng trên thực tế bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vùng dậy.
Trong cơ quan, quan hệ giữa người và người trừ là quan hệ trong công việc thì chỉ có quan hệ chính trị. Thứ mà mọi người trong cơ quan coi trọng, mưu cầu, theo đuổi, tôn trọng cũng chính là chính trị. Chính trị chính là sinh mệnh của những cán bộ. Quan hệ chính trị giữa cấp trên và cấp dưới phức tạp và kỳ diệu hơn nhiều so với quan hệ thông thường giữa đồng nghiệp với nhau. Quan hệ chính trị cũng thường xảy ra những quan hệ bất thường. Và cũng đều xuất hiện một cách vô cùng vi diệu.
Sau khi nghe xong Chu Bác Học nói, Từ Quân Nhiên nhìn gã một chút nhưng lại không nghĩ đến việc người em Chủ nhiệm văn phòng này một lòng một dạ muốn nói giúp mình.
Về phần tính toán của Hà Viễn Phương, Từ Quân Nhiên không bõ vạch trần. Suy nghĩ của một số người là như vậy có gọt giũa thế nào cũng khó mà thay đổi được.
Trong cơ quan rất nhiều khi có thể nghĩ mà không thể nói ra. Bởi vì trong cơ quan việc gì cũng do người đứng đầu quyết định. Nếu như ý kiến của mình khác với suy nghĩ của lãnh đạo thì tốt nhất không nên nghĩ, lại càng không nên nói, nói ra rất dễ gặp rắc rối: nhẹ thì làm cho lãnh đạo không vui, nặng thì không biết lúc nào lãnh đạo sẽ gây khó dễ cho mình. Khi ý kiến của mình và lãnh đạo thống nhất thì nói cũng như không bởi vì lãnh đạo luôn luôn đúng, chân lý mãi mãi thuộc về người đứng đầu.
Những người này đến đạo lý như vậy cũng không hiểu ra khó tránh đều bị đầy đến văn phòng thường trú.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên nhìn sang phía bên người quản lí, nói thản nhiên:
- Tôn Vũ Dương đúng không? Anh đưa chúng tôi tới phòng đã đặt để tôi được gặp vị Tôn đại thiếu gia này.
Tất cả mọi người đều ngẩn người ra. Thật không ngờ Từ Quân Nhiên lại đưa ra một yêu cầu như vậy. Đến Chu Bác Học cũng ngây cả người. Không ngờ gan của Từ Quân Nhiên lại lớn đến thế.
- Chủ nhiệm, chuyện này….
Hà Viễn Phương theo bản năng nhìn về phía Từ Quân Nhiên, thận trọng hỏi.
Người quản lý hơi ngạc nhiên, không ngờ mấy người này từ nơi khác đến mà gan lại to đến như vậy. Thế nhưng, gã cũng không có vấn đề gì. Gã cũng chỉ là một người đi làm thuê. Những chuyện trong chốn quan trường của những người này thì để họ giải quyết. Người này nghĩ rằng có thể nói lý với Tôn Vũ Dương, chỉ e rằng lại bị làm nhục.
- Mời anh đi theo tôi.
Người quản lý vừa lắc đầu thở dài, vừa quay người đi về phía trước:
- Hôm nay Tôn thiếu gia tổ chức sinh nhật cho bạn gái, tâm trạng khá tốt. Theo tôi các anh qua uống ly rượu được rồi.
Gã có lòng tốt muốn nhắc nhở những người ở nơi khác đến đây. Mấy năm nay người ở nơi khác tới Bắc Kinh rất nhiều. Mỗi năm, đều bị đám “con ông cháu cha” trong Tứ Cửu thành hành hạ cho thê thảm. Chuyện như vậy gã đã gặp không ít. Xem ra hôm nay mình lại phải chứng kiến một thảm án rồi.
Chu Bác Học, Hà Viễn Phương cùng những người khác không biết làm thế nào. Chỉ biết đi theo sau. Chuyện đã đến nước này bọn họ cũng không biết làm thế nào. Chuyện này vốn dĩ là một chuyện tốt. Không ngờ lại bị mấy tên công tử chen chân vào làm hỏng chuyện. Nhìn tư thế của Chủ nhiệm Từ rõ ràng là không muốn nhượng bộ. Hắn cũng không nghĩ nơi đây không phải là tỉnh Đông Hải. Hắn cũng không phải là Thư ký số một ở Tỉnh ủy mà có thể “nhất ngôn cửu đỉnh”. Hắn chỉ là một Chủ nhiệm nhỏ bé ở Văn phòng thường trú của một tỉnh tại Bắc Kinh, một cán bộ cấp thấp. Ở thủ đô này căn bản là không thể tạo ra sóng gió gì.
Trong lòng nghĩ đến chuyện này. Chu Bác Học đã lặng lẽ đánh tiếng với Tưởng Mẫn. Lát nữa chỉ cần hai bên to tiếng. Cô ta sẽ ngay lập tức bọi điện cho Cục công an báo cảnh sát. Như vậy ít nhất cũng không làm Chủ nhiệm Từ bị thương. Gã đã từng nghe nói đám người này ở Thành phố đánh nhau không nhẹ, không nặng. Nếu như làm Từ Quân Nhiên bị thương thì đây mới thực sự là chuyện phiền phức nhất.
Nếu Từ Quân Nhiên biết được suy nghĩ của đám cấp dưới đi cùng mình có lẽ sớm đã đá luôn một phát rồi. Đầu tiên là lo lắng hắn có bị thương không. Những người này quả là hiếm thấy.
Đi tới cửa phòng khép kín trên tầng 5. Người quản lý chỉ vào cánh cửa phòng nói với Từ Quân Nhiên:
- Chính là nơi đây. Tôi nói với đồng chí này, theo tôi thì anh nên bỏ đi thì hơn. Các anh đợi một lát có người trả phòng. Nhất định tôi sẽ để các anh vào.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, xua xua tay:
- Anh nói nhiều quá rồi đấy.
Nói xong, hắn cũng không để ý đến suy nghĩ của những người khác, đưa tay ra mở đinh chốt cửa, đạp một phát mở tung cửa lớn của phòng.
- Ồ, Chủ nhiệm, chủ…
Hà Viễn Phương vừa mở miệng đang định nói thì đã thấy Từ Quân Nhiên đi thẳng vào. Lập tức sắc mặt tái nhợt hẳn. Nếu biết sớm thế này thì đã không đi cùng tới đây. Thật là tự tìm đến phiền phức.
Bước vào bên trong, ở đây có ba chiếc bàn tròn lớn. Trên mặt bàn trải đầy những loại rượu ngon, món ăn ngon. Có khoảng ba mươi người thanh niên tuổi đời không lớn lắm ngồi xung quanh đang vui vẻ ăn uống linh đình. Có mấy người mặt phơn phớt hồng, xem ra là đã uống không ít.
mặt mũi Người quản lý tái xanh. Gã vốn tưởng rằng Từ Quân Nhiên sẽ tự mình đi vào hoặc mang vài người vào nói chuyện. Thật không ngờ, hắn lại đá cửa bước vào. Lẽ nào hắn chủ định muốn tìm đến rắc rối? Cũng không tự nhìn lại xem mình là ai. E rằng lần này sẽ xảy ra chuyện lớn!
- Tôn thiếu gia, Tôn thiếu gia chuyện này không phải lỗi tại tôi. Đều là do bọn họ…
Sau khi bước vào cánh cửa, chuyện đầu tiên mà gã làm là liên tục xin lỗi một người thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi.
Gã rất rõ về tính cách nóng nảy của vị Tôn thiếu gia này. Lần trước một vị Phó trưởng phòng từ nơi khác đến chỉ vì không nhượng bộ, ngang ngược với Tôn đại thiếu gia nên đã bị gã dậy dỗ cho một trận tàn bạo. Cuối cùng vị Phó trưởng phòng đó đã phải chịu thiệt. Tôn Vũ Dương thì cũng không có vấn đề gì. Mỗi ngày gã vẫn đến đây ăn uống chơi bời.
Chuyện xảy ra tuy rằng không phải do lỗi của khách sạn nhưng vị quản lý vẫn sợ chọc giận vị tiểu tổ tông này. Gã sợ sẽ gây lên chuyện gì nữa.
Tôn Vũ Dương cũng tầm hơn hai mươi tuổi, tóc chải ngay ngắn, ăn mặc phong cách sành điệu. Đứng bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, xấp xỉ tuổi gã. Lúc này, y đang thắc mắc nhìn đám người xông vào, cau mày nhưng tỏ ra hết sức bình tĩnh.
- Các anh làm gì?
Tôn Vũ Dương vẫn chưa kịp lên tiếng thì đã có con chó săn bên cạnh gã lên tiếng mắng người rồi.
Tất cả mọi người ở Văn phòng thường trú tỉnh Đông Hải không vào hết. Chỉ có mấy lãnh đạo đi vào cùng. vừa rồi Từ Quân Nhiên bị người quản lý kia chen vào nên phải đứng sau gã. Còn về phía những người đứng bên cạnh nhìn không rõ mặt của hắn còn tưởng là người dẫn đầu chính là người quản lý kia.
Người quản lý nhìn nét mặt của Tôn Vũ Dương như muốn khóc ra thành tiếng. Hiện giờ gã hối hận như sắp muốn gõ đầu mình ra rồi. Ma xui quỷ ám thế nào mà lại dẫn đám người nơi khác tới đây? Cục diện ngày hôm nay không xảy ra chuyện mới lạ!
Trong lúc này mới nghe thấy Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng mở miệng ra:
- Phòng này là do chúng tôi đã đặt trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận