Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 798: Vụ án giết người

Từ Quân Nhiên nghe thấy câu hỏi của Phương Chính, do dự một chút, chậm rãi lắc đầu:
- Bí thư Phương, tôi cũng không rõ chuyện này.
Đây là hắn nói thật, nay cả nước trên dưới đều nói đến GDP, dường như chỉ cần GDP tăng, nhà nước liền có thể phát triển, đám quan chức có quan tâm đến cuộc sống của người dân không, cũng không bằng bản thân ở nhiệm kỳ này làm ra được bao nhiều công trình thành tích, nói trắng ra là, mỗi người đều có tính ích kỷ.
Thở dài một hơi, Phương Chính không nói gì nữa, mà lặng lẽ ấn huyện thái dương.
Từ Quân Nhiên thấy thế, suy nghĩ, rồi thấp giọng nói:
- Bí thư, thực ra, đây không phải vấn đề của ngài, nói một cách tổng thể, cả nước đều tồn tại tình hình này.
Phương Chính không tiếp tục nói chuyện này nữa, đối với ông ta mà nói, có thể nói nhiều như vậy với Từ Quân Nhiên, đã vượt qua khoảng cách thân phận giữa hai người rồi.
Sau khi trở về tỉnh thành, Từ Quân Nhiên đang chuẩn bị tiễn Phương Chính về, Phương Chính lại từ chối yêu cầu của Từ Quân Nhiên, mà dặn dò hắn tìm trưởng thư ký Tỉnh ủy Trần Tuấn Nho đến.
- Tiểu Từ, cậu cảm thấy, trưởng thư ký Trần người này thế nào?
Trước khi rời đi, Phương Chính bỗng hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, lắc đầu không tiện mở miệng, nghị luận về cán bộ cấp phó bộ Tỉnh ủy thường ủy, không phải là việc một thư ký như hắn có thể làm.
Đối với người cẩn trọng như Từ Quân Nhiên, Phương Chính không tỏ rõ ý kiến nhẹ gật đầu.
Cất bước rời khỏi phòng làm việc của bí thư, Từ Quân Nhiên đến phòng làm việc của Trần Tuấn Nho, sau khi gõ cửa, đợi bên trong truyền ra tiếng mời vào, lúc này mới tiến vào trong.
- Trưởng thư ký, chào ngài.
Từ Quân Nhiên khách sáo chào hỏi Trần Tuấn Nho.
Trần Tuấn Nho nhìn thoáng qua Từ Quân nhiên, cau mày:
- Có việc sao?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Bí thư Phương mời ngài qua đó.
Trần Tuấn Nho nghe thấy câu này, liền sửng sốt một chút, rồi lập tức đứng lên, nói với Từ Quân Nhiên:
- Đi thôi, chúng ta đi qua đó.
Đối với ông ta mà nói. Sau khi Phương Chính quay về liền lựa chọn gặp mình, đây vốn là việc Trần Tuấn Nho vẫn luôn hy vọng. Mấy ngày nay Phương Chính xuống cơ sở điều tra nghiên cứu, tuy không như hành trình và nhân viên đi cùng như lúc đầu mình sắp xếp, khiến trong lòng Trần Tuấn Nho như mười lăm thùng nước – bảy thùng trên tám thùng dưới, nếu không phải lý trí miễn cưỡng khống chế bản thân, ông ta muốn nhanh chóng qua bên Hải Châu bên kia nhận tội chịu đòn với Phương Chính, dù sao mất đi sự tín nhiệm của bí thư, ngày tháng của trưởng thư ký Tỉnh ủy mình cũng sắp chấm dứt rồi.
Đi theo Từ Quân Nhiên lên lầu, Trấn Tuấn Nho trực tiếp vào văn phòng của Phương Chính, Từ Quân Nhiên không đi vào. Đối với hắn mà nói, hai lãnh đạo nói chuyện, không phải là việc hắn có thể nghe ngóng.
Ngồi trong phòng làm việc nghỉ ngơi một chút, sau khi chưa đến nửa tiếng, cầu thang bên kia truyền đến tiếng bước chân, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn, lại ngây người.
- Bí thư Quách, chào ngài.
Từ Quân Nhiên vội vàng đứng dậy chào hỏi, người đến là phó bí thư Tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức Quách Hoài.
Quách Hoài là một người tốt có tiếng trong tỉnh. Tính cách hòa ái, luôn có bộ dạng cười híp mắt với mọi người, nhưng Từ Quân Nhiên lại cảm thấy, vị bí thư Quách này tuyệt đối không phải một nhân vật bình thường. Chỉ cần có thể ngồi vững vị trí trưởng ban tổ chức cùng thời với Tưởng Phương Trọng và Tiền Vân, đã có thể thấy được, vị bí thư Quách này là một cao thủ thái cực quyền.
Quách Hoài nhìn thấy Từ Quân Nhiên, lộ ra một nụ cười. Nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đồng chí tiểu Từ, tôi đến nói chút chuyện với bí thư.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, nhưng hắn biết. Trần Tuấn Nho ở bên trong còn chưa đi ra, nếu để Quách Hoài tiến vào như vậy, dường như không thích hợp lắm.
Nghĩ tới đây, hắn liền vội đứng lên nói:
- Bí thư Quách chờ một chút, tôi lập tức vào thông báo.
Nói xong, không dám chậm trễ, bước nhanh về phía văn phòng của Phương Chính, tuy lúc trước Phương Chính từng nói với mình trước mặt Quách Hoài, nếu Quách Hoài đến, có thể trực tiếp đến văn phòng của ông ta. Nhưng Từ Quân Nhiên không dám phá hỏng quy củ. Lời nói của lãnh đạo, có lúc chỉ là để nghe, nếu thực sự làm theo, mới thực sự là kẻ ngốc.
Đi đến văn phòng của Phương Chính, Từ Quân Nhiên gõ cửa, đợi đến khi bên trong truyền ra tiếng mời vào mới đi vào.
- Thủ trưởng, bí thư Quách đến.
Từ Quân Nhiên cung kính nói với Phương Chính. Trong văn phòng, Phương Chính ngồi ở sau bàn làm việc của mình, đối diện là Trần Tuấn Nho vẻ mặt nghiêm túc.
Phương Chính nghe vậy gật đầu:
- Vừa hay, tôi và trưởng thư ký đang đợi anh ta, để bí thư Quách vào đi.
Giờ Từ Quân Nhiên mới hiểu dược, hóa ra là Phương Chính gọi Quách Hoài đến.
Đi ra cửa mời Quách Hoài vào, Từ Quân Nhiên mới quay trở về vị trí của mình, nhưng không biết vì sao, hắn bỗng có loại cảm giác kỳ lạ, dường như lúc này, có chút bất thường.
Nguyên nhân rất đơn giản, Phương Chính vô duyên vô cớ từ địa phương trở về, lại không nghỉ ngơi mà trực tiếp gọi trưởng thư ký Tỉnh ủy và trưởng ban tổ chức đến cùng lúc, nếu nói không có chuyện gì, đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không thể tin tưởng. Chẳng lẽ, sau mấy tháng yên lặng, cuối cùng Phương Chính muốn lộ nanh vuốt của mình, tiến hành điều chỉnh nhân sự cán bộ của tỉnh Đông Hải.
Cái gọi là vua nào triều thần nấy, tuy lời nói nghe có chút không có tình người, nhưng lại là bức tranh khắc họa chân thực trên quan trường. Phương Chính đến tỉnh Đông Hải đã mấy tháng rồi, tuy không tiến hành điều chỉnh nhân sự, một mặt là vì vị trí của ông ta vẫn chưa ổn định, chưa toàn toàn hiểu hết tình hình trong tỉnh. Một mặt khác, cũng vì trong tay ông không có người có thể dùng, cho dù có vị trí trống ông cũng không có người có thể ngồi vào.
Chẳng lẽ, bây giờ Phương Chính cảm thấy thời cơ đến rồi.
Mãi đến tối lúc tan làm, Từ Quân Nhiên vẫn đang lo lắng vấn đề này. Đối với hắn mà nói, vì hiện tại mình là thư ký của Phương Chính, vậy lợi ích của mình đã bị buộc chung một chỗ với Phương Chính, một khi Phương Chính đắc thế trong Tỉnh ủy, Từ Quân Nhiên đương nhiên cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, nhưng ngược lại, nếu Phương Chính tùy tiện hành động, cuối cùng không thể đạt được mục đích của ông ta, vậy Từ Quân Nhiên một thư ký, tất nhiên cũng phải gánh chịu áp lực tương đối lớn.
Ngồi trong phòng của mình, Từ Quân nhiên lộ ra một nụ cười khổ, cấp độ của mình vẫn quá thấp rồi, ván cờ của cấp cán bộ Tỉnh, thực sự quá xa vời.
- Reng reng reng…
Một hồi tiếng điện thoại dồn dập vang lên, Từ Quân Nhiên nhấc máy:
- Alo, tôi là Từ Quân Nhiên.
- Cái gì!
Người trong điện thoại vừa nói một câu, Từ Quân Nhiên liền nhảy từ trên giường xuống.
- Không phải anh nói đùa chứ?
Từ Quân Nhiên cầm ống nghe, đầy kinh ngạc nói.
Tằng Văn Khâm ở bên kia điện thoại cười khổ:
- Anh nói đùa gì với cậu? Chuyện này có thể nói đùa được sao?
Nói xong, Tằng Văn Khâm dồn dập nói:
- Hiện tại tin tức vẫn chưa truyền ra, cậu lập tức thông báo cho bí thư Phương đi, đài truyền hình chúng tôi bên này sẽ lập tức báo án.
Từ Quân Nhiên gật đầu, để điện thoại xuống rồi rất nhanh gọi điện thoại đến nơi Phương Chính ở.
- Tôi là Phương Chính.
Thời gian này Phương Chính vẫn chưa nghỉ ngơi, khi nhận điện thoại có chút buồn ngủ.
Từ Quân Nhiên chẳng buồn quan tâm hàn huyên, nói thẳng:
- Thủ trưởng, tôi là Từ Quân Nhiên. Vừa rồi nhận được tin tức, thành phố Đông Hải xảy ra chuyện rồi!
Phương Chính khẽ giật mình:
- Cậu nói cái gì?
Từ Quân Nhiên cười khổ một tiếng, hắn biết nói như vậy chắc chắn Phương Chính có nghi hoặc, nhưng lúc này không có thời gin để nói rõ ràng, chỉ có thể nói trực tiếp:
- Tôi vừa mới nhận được tin tức, phó bí thư Trình Tiến Dã của ban tuyên truyền phân quản Đông Hải và vợ vừa bị người ta phát hiện tử vong ở nhà!
Một câu, tay nắm điện thoại của Phương Chính run lên, trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì? Tình huống cụ thể như thế nào?
Từ Quân Nhiên lức đầu nói:
- Không rõ ràng, đài truyền hình đang nhanh chóng sang bên kia, nghe nói là bị bắn chết.
Bắn chết!
Nghe được tin này, sắc mặt Phương Chính lập tức nghiêm túc lại. Chỉ cần là phó bí thư Thành ủy bị giết, đã là vụ án mạng lớn chấn động toàn tỉnh rồi, bây giờ còn dính đến súng đạn, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
- Tôi biết rồi, cậu liên lạc với Thường Khoan, lập tức đến đón tôi.
Phương Chính thoáng suy nghĩ một lát, dặn dò Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống, lập tức liên lạc với Thường Khoan, bảo anh ta đến đón mình, sau đó hai người cùng đi đón Phương Chính, sở dĩ không trực tiếp để Thường Khoan đi đón Phương Chính, là vì Từ Quân Nhiên biết, dù sao chắc chắn không lập tức đến hiện trường, ông ta nhất định muốn liên lạc với lãnh đạo ở các phương diện một chút.
Quả nhiên, đợi Từ Quân Nhiên và Thường Khoan đến nơi ở của Phương Chính, Phương Chính đang cầm điện thoại trầm giọng nóil
- Chủ tịch Tỉnh Tưởng, anh đến đó trước, chỉ huy Sở công an Tỉnh và đồng chí thành phố Đông Hải tiến hành lục soát hiện trường, tôi lập tức qua đó. Tất cả thường ủy ở nhà, cũng phải qua đó. Đúng, nhất định phải làm triệt để chuyện này. Ngoài ra, mời đồng chí của Bộ đội vũ trang giúp đỡ, phong tỏa mọi tuyến đường quan trọng của Đông Hải, nhất định không thể bỏ qua phần tử phạm tội!
Để điện thoại xuống, Phương Chính nói với Từ Quân Nhiên và Thường Khoan:
- Chúng ta đi, đến hiện trường!
Ngồi ở trong xe, Phương Chính cau mày, trên mặt hiện đầy mây đen. Từ Quân Nhiên biết rõ tâm trạng của ông ta không tốt, thành phố Đông Hải là tỉnh thành, vợ chồng phó bí thư Thành ủy bị ám sát trong nhà, chuyện này thực sự khiến người khác khó hiểu. Cho dù là vì nguyên nhân gì, đối với toàn tỉnh mà nói, đây là một vụ án có tính chất cực kỳ ác liệt. Nếu không thể xử lý tốt trong thời gian ngắn, nói không chừng sẽ bị một vài người lợi dụng.
Từ Quân nhiên quá hiểu cục diện khó xử hiện nay của Phương Chính, ông ta vừa mới đảm nhiệm người đứng đầu chưa đến một năm, còn chưa thể khống chế cục diện toàn tỉnh, ngộ nhỡ chuyện này bị người ta mang đi gây chuyện, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình ở Thủ đô.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên không nhịn được mở miệng thấp giọng nói với Phương Chính:
- Bí thư, vụ án này, nhất định phải phá án và bắt giam trong thời gian ngắn.
Mặc dù có chút vượt quá, nhưng Từ Quân Nhiên vốn là thư lý, nhất định phải nhắc nhở Phương Chính chú ý đến vấn đề này, thực sự để bản án kéo dài quá lâu, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến bố cục của Phương Chính ở tỉnh Đông Hải, phải biết rằng ông ta mới thương lượng việc liên quan đến nhân sự với Quách Hoài, kết quả thoáng cái liền xảy ra chuyện, không thể không nói, cục diện tỉnh Đông Hải, ngày càng phức tạp rắc rối.
Nghe đươc những lời của Từ Quân nhiên, Phương Chính không có tức giận, mà nhìn thoáng qua bầu trời đen như mực bên ngoài, nhàn nhạt nói một câu.
- Gió thổi cho thấy giông tố sắp đến
Bạn cần đăng nhập để bình luận