Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 736.2: Dì út Đoạn Vân.

Từ Quân Nhiên cau mày, mình đã vô tình thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, kiếp trước sau khi chuyện đó xảy ra vào đầu thập niên tám mươi, Tào Tuấn Vĩ bị ông cụ trong nhà cấm túc một năm, sau đó thay đổi từ một công tử quần là áo lượt, thành một chính đồ. Nhưng hiện tại vì quan hệ của mình với anh ta đã không đi theo quỹ đạo cũ, khiến cho anh ta tiếp tục đi trên con đường thiếu gia ăn chơi. Lần này trước khi đến Lĩnh Nam, hắn nghe nói Tào Tuấn Vĩ đang cùng với mấy công tử vùng khác vừa mới nổi danh ở Bắc Kinh có quan hệ rất thân thiết, nghe nói chuẩn bị xin phép buôn bán sỉ.
- Anh Vĩ, sao anh phải dính đến chuyện xin phép?
Giọng Từ Quân Nhiên bình tĩnh, nhìn ra cửa sổ, dường như không nhìn Tào Tuấn Vĩ, trước đây hắn đã từng nói với Tào Tuấn Vĩ nhiều lần, không nên đụng vào chuyện phê duyệt, nhưng nghe Trần Hoành Đạt và Lục Văn Tân nói, Tào Tuấn Vĩ ngẫu nhiên được một vài người bạn cũ đến nhờ, giúp đỡ xin cấp phép.
- Híc, cậu yên tâm, mấy chuyện phạm pháp chắc chắn tôi không dính vào.
Tào Tuấn Vĩ ngây người một lúc, lập tức giải thích với Từ Quân Nhiên.
Tào Tuấn Vĩ biết rõ Từ Quân Nhiên muốn tốt cho hắn, đã đến mức này rồi, họ căn bản không thiếu tiền, chuyện đầu tư hạng mục gì, Từ Quân Nhiên và Lục Văn Tân đã từng nhắc đến, chủ yếu tập trung tinh lực ở nước ngoài, cho nên đã rất lâu Tào Tuấn Vĩ không dính đến chuyện xin phép để đầu cơ rồi. Lần này về thủ đô, anh ta định đồng ý lời mời của bạn giới thiệu vài hạng mục trong nước.
Về chuyện Từ Quân Nhiên nhắc đến, trên thực tế Tào Tuấn Vĩ thầm coi thường, dù sao mấy năm nay những người dựa vào quan hệ để xin cấp phép không chỉ mình anh ta, cái gọi là mua quan bán tước, nói trắng ra, không phải vì ỷ vào quan hệ trong gia đình, kiếm chút tiền tiêu vặt sao.
Huống hồ, thực ra Tào Tuấn Vĩ rất thích cái cảm giác đó trước đây.
Cả ngày những ông chủ vùng khác, trong cặp đựng đầy tiền, vì muốn mời mình một bữa cơm mà hận không thể quỳ xuống cầu xin mình.
Dù sao trên cái đất Trung Quốc này, cho dù anh có tiền, nhưng đôi lúc chưa chắc đã mời được người muốn mời.
Nhìn mặt Tào Tuấn Vĩ, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Không phạm pháp, cùng lắm chỉ tính là lách luật, tùy tiện đánh tiếng với vài người, đúng không?
Dù mặt hắn nở nụ cười mỉm, nhưng vẫn khiến Tào Tuấn Vĩ hiểu tính khí hắn, cảm thấy không hề thoải mái, trong lòng như có hòn đá đang đè lên, cảm thấy rất nặng nề.
- Vàng bạc, đều là những thứ tốt, nhưng một khi trên người đã dính mùi tiền, mắt sẽ đỏ tim sẽ đen, làm sao có thể ngẩng đầu ba thước thấy thần minh nữa?
Từ Quân Nhiên lạnh lùng nói với Tào Tuấn Vĩ:
- Đại Hoàng, nam tử hán đại trượng phu làm quan cũng được, thương nhân cũng được, nhưng làm thương quan không được, vì sao? Vì nếu trên người quan mà có dính mùi con buôn, rất dễ trở nên khôn khéo có thừa, không bao giờ cảm thấy tiền là đủ. Anh định cả đời làm gỗ mục ngồi ăn rồi chờ chết, thì em không nói gì nữa. Nhưng nếu anh muốn cùng em tạo một bầu trời riêng, vậy thì phải học cách nhìn xa một chút. Giờ anh kiếm được chút tiền cảm thấy rất thoải mái, nhưng không chừng mười năm sau, hai mươi năm sau, có người sẽ vịn vào việc này gây phiền phức cho anh! Thậm chí là gây phiền phức cho em, cho anh cả!
- Người anh em, những gì cậu nói tôi không hiểu lắm.
Tào Tuấn Vĩ mặt mũi đau khổ, vuốt tóc mình:
- Nói chung, tôi không muốn làm quan lắm, không để ý lắm đâu.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ trợn mắt nhìn, hoàn toàn bó tay với tên này rồi. Hắn không thể nói với Tào Tuấn Vĩ, anh chính là mối nguy lớn của anh cả sau này, giờ anh không lau chùi mông đít cho sạch sẽ, sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy bị người ta tấn công vì chuyện của anh.
- Đúng rồi, sao không ở chỗ của tôi, mà phải ở trong quân đội?
Tào Tuấn Vĩ thấy biểu cảm của Từ Quân Nhiên, biết đã giáo huấn mình xong, vội vàng hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhún vai:
- Dì út của anh dặn đấy, anh có thể bận buôn bán, em phải ở nhà họ.
Dừng lại một chút, hắn thâm ý nhìn Tào Tuấn Vĩ:
- Lẽ nào, anh có ý kiến với lời nói của dì ấy?
Tào Tuấn Vĩ vốn luôn giả vờ là nam tử hán khí vũ hiên ngang, nhưng sau khi nghe Từ Quân Nhiên nói vậy lập tức cứng người, biểu cảm trên mặt mất tự nhiên, cười nói:
- Vậy, để tôi ở chung với Trần Hoành Đạt đi. Về cậu nói với Dì út của tôi một tiếng, khi nào rảnh tôi đến thăm ông cụ nhà dì ấy.
Dì út Đoạn Vân của Tào Tuấn Vĩ là một kiểu phụ nữ tương đối khác, Đoạn gia thư hương thế gia vậy mà lại sinh ra một nữ cường nhân xếp gác bút nghiên theo việc binh đao một lòng nghĩ cách đền đáp tổ quốc như cô, đã coi là hiếm của hiếm rồi. Bà cô không thích quần áo đẹp chỉ thích võ trang này, trong trí nhớ của cha nuôi Từ Quân Nhiên, điểm khác biệt lớn nhất là thích một mình độc lập. Hắn nhớ mang máng, Dì út này có hai chiếc xe, một là LandRover, một là Trường An BenBen. Nói theo cách của cô, nếu không chạy đường núi mà lái LandRover, giống như thằng ngốc cả ngày vác điện thoại di động như cục gạch đi khoe khắp nơi.
Đây chính là cô nàng có tính cách dũng mãnh như đàn ông này, kiếp trước sau khi cha nuôi qua đời, rất chiếu cố đến Từ Quân Nhiên đến Bắc Kinh học tập, Từ Quân Nhiên nhớ mang máng, cái năm mình vào học ở trường đảng, tết những người khác đều có nhà để về, duy có mình một mình hiu quạnh đứng ăn bánh bao trong ký túc xá, chính Dì út này đã cố ý đem đồ ăn nóng đến cho mình. Sự ấm áp này, Từ Quân Nhiên ghi nhớ suốt đời.
Hiện tại, Đoạn Vân vẫn là một sĩ quan thiếu tá Phòng liên lạc Bộ tổng tham mưu quân đội Lĩnh Nam, Trung Quốc.
Nghe nói cháu trai và Từ Quân Nhiên đến Lĩnh Nam, dĩ nhiên cô lập tức yêu cầu Từ Quân Nhiên đến ở nhà mình. Còn Tào Tuấn Vĩ, từ nhỏ Đoạn Vân đã không thích tính cách không chừa thủ đoạn của Tào Tuấn Vĩ, không đánh anh ta là khiến Tào nhị thiếu gia hài lòng lắm rồi.
Còn về Tào Tuấn Vĩ, trừ việc có vụ làm ăn cần anh ta và Trần Hoành Đạt hai người ra ngoài xử lý, Từ Quân Nhiên nghĩ, chắc từ nhỏ tên này bị Đoạn Vân đánh nhiều quá, nên có cảm giác sợ hãi theo bản năng với người dì này, đương nhiên, Từ Quân Nhiên sẽ không nói ra những lời này. Tuy Đoạn Vân nhỏ hơn Tào Tuấn Vĩ vài tuổi, nhưng thực ra là em gái nhỏ nhất của hai anh em Tào Tuấn Vĩ.
..................................
....................................
- Dì út.
Từ Quân Nhiên đứng bên cạnh chiếc xe quân đội, nhìn cô gái mặt đồ quân trang bước đến, nở nụ cười chân thành.
Đoạn Vân mặc đồ quân trang tư thế hiên ngang, trừng mắt liếc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Thế nào? Vừa mới đến Lĩnh Nam có cần phải gây ra chuyện vậy không, có phải cảm thấy dì út của cậu thiếu việc để làm, nên phải chịu trách nhiệm chùi đít cho cậu không?
Cười hì hì, Từ Quân Nhiên chào Đoạn Vân:
- Chào dì út, chẳng phải tại cháu ra mặt giúp ông anh Vĩ kia sao, dì không nghĩ thử xem, người hiểu chuyện như cháu, làm sao có thể làm được những việc như vậy.
Lúc học đại học hắn thường xuyên ra vào Tào gia, cũng thân quen với Đoạn Vân từ khi đó.
Trừng mắt với Từ Quân Nhiên, Đoạn Vân cười:
- Coi như trưởng thành rồi đó. Dì có nghe nói chuyện ở Bắc Kinh, dù hơi hồ đồ một chút, nhưng cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi.
Trước đây mẹ của Tào Tuấn Vĩ đã gọi điện cho em gái, nói cho cô biết chuyện mấy năm gần đây Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Vĩ làm, tuy có chút bận tâm, nhưng trong giọng nói không thể che giấu hết sự tự hào về con trai. Dù sao, từ một công tử quần là áo lượt không biết gì, trở thành như bây giờ, dì Tào rất hài lòng với sự thay đổi của con trai. Sự kết hợp của bà và ông Tào là kết quả của những năm tháng chiến tranh, tuy kém chồng 20 tuổi, nhưng đối với bà mà nói, con trai là khúc thịt của mình.
Điều khiến Đoạn Vân bất ngờ, là Từ Quân Nhiên có thể viết ra một bài viết như vậy, ngày bài viết đó được đăng trên nhật báo Trung Quốc cô có đọc qua, không thể không nói, phân tích của Từ Quân Nhiên thực sự rất hợp lý.
Đang làm trong Bộ tổng tham mưu, nên Đoạn Vân được tiếp xúc với tình hình ngoại giới hơn rất nhiều người, đối với thế cục quốc tế hiện nay, thậm chí cô còn hiểu rõ hơn một số cán bộ cấp tỉnh, bài viết của Từ Quân Nhiên không nói chuyện gì giật gân, nhưng nói không chừng sẽ trở thành sự thật.
- Đúng rồi, dì út, khi nào thì dì kết hôn?
Từ Quân Nhiên cười hỏi Đoạn Vân.
Đoạn Vân nhìn tài xế đi đón Từ Quân Nhiên, hừ một tiếng không lên tiếng.
Từ Quân Nhiên sững người, lập tức nghĩ đến một người.
Kiếp trước Đoạn Vân mãi không lấy chồng, cho đến một năm trước khi Từ Quân Nhiên trọng sinh, cô vẫn một thân một mình. Theo cách nói của Tào Tuấn Vĩ, hình như là vì một người đàn ông nào đó. Năm đó lúc Đoạn Vân công tác ở Lĩnh Nam, có quen một người đàn ông, hình như người đó là con trai của một vị lão đại trong quân đội Lĩnh Nam, nghe nói là bộ đội đặc chủng, sau đó hy sinh trong nhiệm vụ chống lại phần tử khủng bố. Vốn hai người định sau nhiệm vụ sẽ kết hôn, cũng từ đó, Đoạn Vân không còn yêu đương gì nữa.
- Không biết nên xưng hô với anh như thế nào?
Trong mắt Từ Quân Nhiên lóe lên ý cười, hỏi người đàn ông gương mặt lạnh lùng bên cạnh dường như đang rất không hài lòng vì Đoạn Vân thân mật với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận