Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 746.1: Đánh đứa nhỏ nhưng còn người lớn hơn!

Mấu chốt nhất là, Điền Quốc Bân đoán không ra, Từ Quân Nhiên vì sao mà không chút sợ hãi.
Phải biết là, ở đây không phải thủ đô, không phải sân nhà của đại thiếu gia Tôn gia hắn, đang ở Lĩnh Nam còn dám làm càn như vậy, Điền Quốc Bân nghĩ mãi mà không rõ Từ Quân Nhiên rốt cuộc có chỗ dựa gì.
- Đông Phong, họ Từ kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Điền Quốc Bân cũng không nhiều lời, mà đến bên cạnh Thôi Đông Phong, thấp giọng hỏi y.
Bình tĩnh mà xem xét, đối với người phụ tá đắc lực như Thôi Đông Phong, Điền Quốc Bân vẫn rất tín nhiệm, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Điền Quốc Bân rất rõ tính tình và thủ đoạn của Thôi Đông Phong, có y ở đây, vậy mà lại để cho em trai của mình bị người ta đánh thành như vậy, đây tuyệt đối khiến cho Điền Quốc Bân cảm thấy bất thường.
Thôi Đông Phong lộ ra một nụ cười khổ:
- Quốc Bân, chuyện này ngươi đừng hỏi nữa, dù sao Đào Tử trong lần đánh thứ hai này, thực sự là không oan!
Trong lòng của y cũng rất tức giận, vốn dĩ chuyện này gần như đã có thể phát triển đến bước hòa hoãn, tuy nói Điền Quốc Đào bị Từ Quân Nhiên đánh cho một trận, nhưng lần này giống như thường ngày bị người ta đạp dưới chân vậy, lần này bị giẫm rồi, lần sau tìm cơ hội để giẫm lại dưới chân cũng không được nữa. Thậm chí y tin tưởng, Từ Quân Nhiên lúc đầu cũng nghĩ như vậy, không thì cũng sẽ không theo sự dẫn dắt của Đoàn Vân chuẩn bị rời đi. Nhưng hết lần này tới lần khác Điền Quốc Đào đều lỡ mất câu đó, vô ý đạp phải thùng thuốc súng, lại khiến cho Từ Quân Nhiên vốn dĩ đã hạ giận, lập tức bạo phát ra, lúc này mới náo động đến cái tình cảnh như thế này.
Đối với một người có am hiểu mà nói, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Đối thủ như thần, chính mình còn có thể dùng cái đầu để đấu cùng đối phương, nhưng nếu gặp được đồng đội ngu như heo, giống như Điền Quốc Đào này, dù là ngươi có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng không có cách nào thay đổi bất kỳ kết quả gì, điểm này hôm nay Thôi Đông Phong đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Nhìn ra Thôi Đông Phong mặt tràn đầy tâm tư bất đắc dĩ, Điền Quốc Bân cau mày, thấp giọng hỏi người ở bên cạnh.
Sau một hồi lâu, sắc mặt của Điền Quốc Bân lập tức chuyển sang màu gan heo, nhìn thoáng qua cậu em trai ngã trên mặt đất đã hôn mê, y lần đầu tiên xúc động đến mức muốn nhốt em trai ở trong nhà cả đời, thằng này thật đúng là thành sự thì ít bại sự thì nhiều, ngươi ngủ cùng bạn gái của người ta thì cũng thôi đi, biết điều một chút sẽ chết sao? Thêm vào đó, biết rõ bối cảnh của đối phương bối cảnh lớn mạnh, chính mình còn không đánh lại người ta, nhưng hết lần này tới lần khác, lúc mà đối phương có ý định rời đi lại còn mở miệng xỉ nhục nữ trưởng bối của đối phương, đây không phải tìm đường chết là cái gì?
Thở dài một hơi, khuôn mặt của Điền Quốc Bân đầy khó xử, chuyện này thật sự bế tắc rồi!
Chính lúc Điền Quốc Bân khó xử nghẹn bụng, bên ngoài quán cơm dừng một con xe Jeep cực kỳ phổ thông màu xanh lá, bước xuống xe là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, không cao, mặc thường phục, đi theo phía sau là một đàn ông tóc húi cua, mặt không biểu cảm, nhìn lên thật giống như một cái tượng điêu khắc.
Cùng lúc đó, Điền Ái Quốc phụ thân của Điền Quốc Bân và Điền Quốc Đào cũng đã tới bên ngoài quán cơm, sau lưng cũng có một người đàn ông đi theo, mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nhìn thấy Điền Ái Quốc, người đàn ông từ trên chiếc xe Jeep bước xuống cau mày, nhưng không lên tiếng, mà đi thẳng vào tiệm cơm.
Hai người kia một trước một sau đi vào trong tiệm cơm, toàn bộ tiệm cơm lập tức hoàn toàn sôi trào lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận