Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 792: Khó khăn

Bận rộn cả một ngày, đến sáu giờ tối Từ Quân Nhiên mới tan ca, tất nhiên không thể về khách sạn trước, mà phải đưa Phương Chính quay về nhà khách Hồng Kỳ tỉnh ủy.
Theo lý mà nói, Phương Chính nên ở lầu Tỉnh ủy thường uỷ, nhưng ông nhất quyết ở nhà khách Hồng kỳ.
Dựa theo sự hiểu biết của Từ Quân Nhiên, trong đại viện có mấy khu biệt thự. Một khu biệt thự sớm nhất, được xây dựng trước Giải phóng, chỉ có chín phòng nhỏ. Sau giải phóng, khu biệt thự này, trở thành nơi ở của lãnh đạo cấp cao Tỉnh ủy. Quy định lúc đầu, chổ ở Tỉnh ủy thường ủy, mới có tư cách ở trong biệt thự. Trước những năm 70, quy định này được chấp hành rất tốt, không chút thay đổi. Một nguyên nhân quan trọng trong đó, Tỉnh ủy thường ủy trong mấy chục năm, thay đi đổi lại cũng chỉ là mấy người đó. Dù là người này đi người kia đến, số người vẫn tương đối cố định.
Sau cải cách mở cửa, tình hình xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, một đám cán bộ kỳ cựu rút lui, tiến vào Ủy ban cố vấn. Người không tại vị, cấp bậc cũng còn, chắc chắn không thể để họ chuyển ra khỏi biệt thự. Vì thế, thường ủy mới lên, không thể vào ở trong biệt thự. Để giải quyết vấn đề trọng tâm này, Tỉnh ủy liền tu sửa một khu biệt thự.
Nhưng chưa được mấy năm, khu biệt thự này lại kín hết người, mấu chốt ở chỗ có vài lãnh đạo tuy rút lui những đãi ngộ vẫn không thay đổi. Thậm chí có vài người, trước khi thoái vị là cấp phó tỉnh, khi thoái vị lên trên nửa cấp, hưởng thụ đãi ngộ cấp chính tỉnh. Đãi ngộ này, có một hạng mục cực kỳ trọng yếu trong đó, chính là ở biệt thự. Vì thế không thể không sửa khu biệt thự thứ ba.
Kể từ đó, lãnh đạo thoái vị cùng lãnh đạo tại vị, đãi ngộ không có khác biệt, mấy lãnh đạo tại vị kia, trong lòng tuy có chút khó chịu. Để giải quyết vấn đề này, văn phòng Tỉnh ủy lại nghĩ ra một cách khác, thường ủy tại vị, ngoài việc được hưởng biệt thự riêng, còn được dùng một phòng làm việc riêng ở nhà khách Hồng Kỳ.
Nhà khách Hồng Kỳ là nơi tiếp đón khách Tỉnh ủy, ngoài mấy tòa nhà, còn có một khu biệt thự, khu biệt thự này, có một cái tên thống nhất, gọi là Hồng Lâu. Hồng Lâu không phải một tòa nhà, mà là một tổ biệt thự, thủ trưởng Trung Ương đến tỉnh Đông Hải, được sắp xếp ở đây. Mấy vị lãnh đạo quan trọng của Tỉnh Ủy, có riêng một tòa biệt thự ở đây.
Lần đầu tiên Từ Quân Nhiên nghe Tiếu Minh Lý nói đến cái tên này, thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, Hồng Lâu! Cái tên này nghe quái gì đấy!
Nhưng hắn suy nghĩ liền lập tức hiểu được, đoán chừng là người phía dưới lấy cái tên này vì muốn nịnh nọt, chắc không liên quan gì đến Hồng Lâu nổi tiếng kia.
Phương Chính đến tỉnh Đông Hải đảm nhiệm người đứng đầu, là một thân một mình đến, nghe Tằng Văn Khâm nói, phu nhân của ông vẫn đang ở lại Bắc Kinh. Văn phòng Tỉnh ủy bên kia vốn định phân căn biệt thự của Tiền Vân – bí thư tiền nhiệm cho ông, nhưng ông không chịu vào ở, lý do là ông chỉ có một mình, lại chiếm hai căn biệt thự, phải sắp xếp ít nhất hai nhân viên trong đơn vị, tất cả thiết bị cũng phải chuẩn bị hai bộ, quá lãng phí. Ở trong Hồng Lâu, cuộc sống của đàn ông đơn thân sẽ có người chăm sóc. Huống chi cửa sau của nhà khách Hồng Kỳ thông với đại viện Tỉnh ủy, còn có cửa bên hông thông với công viên Tây lâm, hoàn cảnh xung quanh rất thoải mái.
Nếu bí thư đã kiên trì, văn phòng bên kia cũng không tiện nói gì, đành phải đồng ý ý của Phương Chính.
Cuối cùng, Phương Chính ở trong nhà khách Hồng Kỳ. Để chăm sóc ông, nhà khách Hồng Kỳ đặc biệt sắp xếp một nhân viên chuyên chịu trách nhiệm phục vụ Phương Chính.
Cô gái kia tên là Triệu Sính Sính, năm nay hai mươi bốn tuổi, cao 1m58, còn xinh hơn cả minh tinh điện ảnh Từ Quân Nhiên từng gặp, không nghi ngờ chút nào là một đại mỹ nhân. Nhìn từ tiêu chuẩn thẩm mỹ của Từ Quân Nhiên, có thể coi là có Lưu Băng Tâm xứng danh là người đẹp nhất Đông Hải, cũng thu kém Triệu Sính Sính vài phần. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, thậm chí Từ Quân Nhiên còn nghĩ, bí thư Phương Chính này đang ở độ tuổi trung niên, phu nhân lại không ở bên cạnh, sắp xếp cô gái trẻ xinh đẹp như thế này cho ông ta, không phải là đang mê hoặc ông phạm sai lầm trong tác phong sao?
Đương nhiên, Từ Quân Nhiên sẽ không nói như vậy, lời này hắn cũng chỉ nghĩ trong lòng một chút mà thôi.
Tiễn Phương Chính về nhà, Từ Quân Nhiên lúc này mới quay về khách sạn, đối với hắn, phục vụ Phương Chính xong, thời gian còn lại mới thuộc về bản thân.
Đi làm hơn một tuần rồi, Từ Quân Nhiên dần dần quen với công việc của thư ký, Tằng Văn Khâm giúp Từ Quân Nhiên tìm một phòng ở gần đại viện Tỉnh ủy, hắn bỏ tiền ra mua, sau khi chuyển vào cũng coi như đã bố trí ổn thỏa.
Hành trình Phương Chính vốn dự định xuống dưới nghiên cứu điều tra, vì một vị lãnh đạo Trung Ương nào đó dừng lại ở tỉnh Đồng Hải một thời gian ngắn, không thể không đẩy lùi lại xuống tháng sau, Đông Hải của những năm 90 đang phát triển phồn vinh, tất nhiên cũng có không ít lãnh đạo đi ngang qua sẽ dừng lại xem xét.
Sáng nay, Từ Quân Nhiên vừa đến làm chưa bao lâu, nhìn thấy tờ báo trong văn phòng, chờ lái xe đón Phương Chính đến, chỉ nghe thấy tiếng vang của bước chân vội vàng, ngay sau đó cửa văn phòng bị đẩy ra, Lý Tư Kỳ của phòng tổng hợp một nhanh chóng chạy vào.
- Thư, thư ký Từ, không xong rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Từ Kỳ đầy kinh sợ, trong ánh mắt đầy sợ hãi.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, đứng dậy trầm giọng quát:
- Tiểu Lý, vội cái gì! Đây là nơi nào cô không biết à? Có gì từ từ nói.
Trực giác nói cho Từ Quân Nhiên biết, chắc chắn là xảy ra việc lớn gì, nếu không Lý Tư Kỳ sẽ không kích động như vậy, càng sẽ không có biểu hiện sơ sót như vậy. Thời gian tiếp xúc với cô gái nhỏ tuổi này cũng không ngắn, Từ Quân Nhiên biết cô ấy không phải là người không phân biệt rõ nặng nhẹ.
Vẻ mặt Lý Từ Kỳ kinh hoảng:
- Thư ký Từ, mỏ than Đông Phong sụp rồi! Bốn mươi mấy công nhân bị chông bên dưới, chủ tịch tỉnh Tưởng đã chạy qua đó rồi.
Từ Quân Nhiên nghe xong câu này sắc mặt cũng thay đổi, mỏ than Đông Phong ở ngoại ô thành phố Đông Hải, là mỏ than quốc doanh lớn nhất thuộc thành phố Đông Hải, nay xảy ra chuyện lớn như vậy, nói không chừng sẽ bị Trung Ương coi trọng. Quan trọng nhất là, người đứng đầu Phương Chính mới nhậm chức chưa lâu liền xảy ra chuyện như vậy, đây mới là phiền toái nhất.
- Thông báo cho lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy, chuẩn bị xe, chúng ta nhanh chóng qua đó.
Từ Quân nhiên đứng lên, lớn tiếng căn dặn Lý Tư Kỳ, lập tức lại lắc đầu, cầm điện thoại của mình, nhanh chóng bấm số của Phương Chính, sau khi bên kia truyền đến tiếng đợi điện thoại, Từ Quân Nhiên không để Phương Chính mở miệng liền trực tiếp nói:
- Bí thư Phương, bây giờ có tình huống quan trọng. Mỏ than Đông Hải vừa xảy ra sự cố sụp đổ, bốn mươi mấy công nhân ở bên dưới, chủ tịch tỉnh Tưởng đã chạy qua đó rồi.
Lúc này, không cần chơi trò khách sáo gì nữa, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất thông báo cho Phương Chính, để ông có phản ứng, phải biết rằng bốn mươi mấy công nhân này bị chôn bên dưới, cho dù chết một người, đối với cả tỉnh Đông Hải mà nói, đều là việc lớn bằng trời. Nếu phía trên muốn truy cứu trách nhiệm, Phương Chính người đứng đầu Tỉnh ủy là lãnh đạo phải gánh trách nhiệm, dù sao loại chuyên này vĩnh viễn do người đứng đầu gánh chịu, cho dù ông chỉ mới đến mấy tháng, dù là một ngày nhậm chức, cũng phải gánh trách nhiệm.
Phương Chính ở bên kia ngây ngẩn cả người, ông không ngờ sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy.
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu lập tức thông báo cho đồng chí chịu trách nhiệm chính ở Tỉnh ủy, những đồng chí lãnh đạo đang nghỉ ở nhà đều phải đển mỏ than Đông Phong.
Trong đầu cân nhắc lợi hại được mất, Phương Chính mở miệng trầm giọng nói.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Bí thư, tôi đã gọi người thông báo. Nhưng…
Trầm ngâm một chút, Từ Quân nhiên thấp giọng nói:
- Tôi nhớ rằng, trưởng mỏ của mỏ than Đông Phong, hình như là phó bộ trưởng Trần của Sở công nghiệp than đá…
Tuy nhậm chức chưa đến một tháng, nhưng Từ Quân Nhiên đại khái đã thuộc tư liệu cán bộ cấp sở vụ trong tỉnh, hắn nhớ mang máng, mấy vị trưởng mỏ của mỏ than Đông Phong, sau này đều tiến vào Sở công nghiệp than đá, mà Sở công nghiệp than đá, gần đây đều là phạm vi thế lực của chủ tịch tỉnh Tưởng Phương Trọng.
Phương Chính trầm mặc một chút, thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Từ Quân Nhiên không nói thêm gì nữa, yên lặng cúp điện thoại, nên nhắc nhở mình đã nhắc nhở, chuyện còn lại sẽ không thuộc sự xử lý của mình.
Trần Tuấn Nho cũng nhận được thông báo rất nhanh, Từ Quân nhiên cùng mấy vị lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy ngồi xe nhanh chóng đến mỏ than Đông Phong, đợi đến khi họ đến nơi, lãnh đạo chính quyền Thành ủy thành phố Đông Hải cũng đã đến rồi, hiện trường đã bắt đầu tổ chức cứu người. Người nhà của người bị chôn vùi đều bi phẫn thút thít nỉ non. Còn có rất nhiều người xem náo nhiệt, chí ít có hơn ngàn người, đều vây quanh xung quanh đó.
Lúc này chủ tịch tỉnh Tưởng Phương Trọng đang đứng ở bên kia chỉ huy cái gì đó, Trần Tuấn Nho dẫn người chạy tới, Từ Quân Nhiên cũng không tiến về phía trước, hắn cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, vẫn nên thành thực đứng ở phía sau thích hợp hơn, huống chi Phương Chính vẫn chưa đến, trong lòng Từ Quân Nhiên luôn có chút không chắc chắn.
Tiếu Minh Lý cũng đi theo Đoạn Văn Kiệt phó chủ tịch tỉnh thường vụ đến, thấy Từ Quân Nhiên đứng bên kia, anh ta gật đầu với Từ Quân Nhiên, coi như là chào hỏi qua. Hai người đều rất rõ, lúc này không phải là lúc chào hỏi nói giao tình, là thư ký chính là như vậy, tất cả đều cần vây quanh lãnh đạo.
Sau mười mấy phút, xe con của người đứng đầu Tỉnh ủy Phương Chính mới chậm rãi đi tới, Thường Khoan và Phương Chính sắc mặt nghiêm túc ngồi trên xe.
Từ Quân Nhiên nhanh chóng đi vài bước đến dừng trước cửa xe, mở cửa xe cho Phương Chính, thấp giọng nói:
- Thủ trưởng.
Phương Chính gật đầu:
- Thế nào rồi?
Giọng nói của ông có chút mệt mỏi, rất rõ ràng là ông đã nhanh chóng khẩn cấp qua đây.
Từ Quân Nhiên cười khổ một cái, chỉ về phía bộ chỉ huy:
- Chủ tịch Tỉnh Tưởng cùng những lãnh đạo Tỉnh ủy khác đều có mặt, nghe tình hình không lạc quan lắm.
Phương Chính nghe xong liền cau mày, ông là người thông minnh, tất nhiên hiểu ý của Từ Quân Nhiên, loại chuyện này đặt trên bất cứ ai cũng đều không thoải mái. Ông mới nhậm chức mấy tháng, đối với tình huống toàn tỉnh còn chưa nắm rõ, kết quả lại xảy ra loại chuyện này, Phương Chính còn nghi ngờ, là có người cố ý gây phiền toái cho mình hay không.
- Đi thôi, cùng tôi đi qua xem một chút.
Phương Chính quét mắt nhìn tình huống xung quanh, bình tĩnh nói với Từ Quân Nhiên. Với tư cách là người đứng đầu Tỉnh ủy, quản lý ăn, mặc, ở, đi lại của mấy chục triệu người, Phương Chính tất nhiên không bị chuyện này làm bản thân bấn loạn, cái gọi là tĩnh khí với chuyện trước mặt, đại khái là người như ông ta.
Từ Quân Nhiên gật đầu, đi theo sau lưng Phương Chính, hướng về phía đám người kia
Bạn cần đăng nhập để bình luận