Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 836: Điều động

Từ Quân Nhiên rất lạ là Phương Chính lại đột nhiên hỏi mình ở trong văn phòng Tỉnh ủy có ổn không. Có điều đối với hắn mà nói, hôm nay vào lúc này, nếu như có thể lựa chọn thì chọn nghỉ ngơi một lúc, đồng thời không mất đi cơ hội tránh né sóng gió. Mặc dù có Phương Chính làm chỗ dựa, nhưng sự kiện thư khiếu nại càng ngày càng nghiêm trọng, vẫn khiến cho Từ Quân Nhiên có chút không thoải mái trong lòng.
Gần đây, chuyện thư tố cáo gây ra không ít thị phi trong cơ quan Tỉnh ủy. Khi Từ Quân Nhiên đi trên đường đều cảm thấy ánh mắt những người bên cạnh nhìn về phía mình có chút khác thường, nếu như không phải lý trí nói cho hắn biết phải giữ vững, trấn tĩnh, nói không chừng Từ Quân Nhiên sẽ tóm lấy người nào đó cẩn thẩn giải thích một phen. Dù sao thời đại này, những câu chuyện nam nữ, kỳ thật rất dễ dàng lưu truyền ra phạm vi lớn lớn. Thiên tính tám chuyện của người Hoa Hạ là bẩm sinh rồi.
-Cậu cũng biết tình hình gần đây?
Phương Chính nhìn thoáng Từ Quân Nhiên, bình tĩnh nói:
-Theo suy nghĩ của tôi, có ý định cho cậu đi trường đảng trung ương bồi dưỡng một thời gian ngắn, nhân tiện tránh sóng gió. Đương nhiên, cũng không phải cậu rời khỏi đây rồi thì không thể trở về, sau khi kỳ học nửa năm kết thúc, cậu phải trở lại văn phòng Tỉnh ủy chúng ta.
Từ Quân Nhiên trầm mặc, hắn biết rõ những lời Phương Chính nói, thật ra rất có đạo lý.
Sự kiện thư tố cáo lần này, tuy được Phương Chính chấn áp xuống, nhưng ảnh hưởng tạo thành rất xấu, ít nhất ở trong hội nghị ban bí thư, Phương Chính nhắc tới chuyện bổ nhiệm Từ Quân Nhiên vào vị trí trưởng phòng phòng tổng hợp, đã bị người ép xuống. Lý do rất đơn giản, một cán bộ không thể giữ mình trong sạch, tại sao có thể đảm đương trách nhiệm này?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu, nhìn Phương Chính nói:
-Thủ trưởng, em xin phục tùng sự phân phối của tổ chức.
Nếu như Phương Chính đã có ý định, lúc này mình có nói không cũng vô tác dụng thôi.
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên tiếp tục nói:
-Thủ trưởng, em có thể hỏi một chút, bước tiếp sắp xếp cho em thế nào?
Hắn đối với chuyện này thực sự rất hiếu kỳ, không biết Phương Chính sẽ an bài như thế nào cho mình.
Phương Chính mỉm cười:
-Trong tỉnh có mấy lớp huấn luyện cho cán bộ cấp sở tại trường đảng trung ương, tôi đưa thêm cậu vào. Mặt khác, văn phòng đại diện tại thủ đô thiếu một chủ nhiệm, cậu đi qua đó quản chuyện này. Công việc của văn phòng bên này, tạm thời để cho thư ký trưởng Tuấn Nho phụ trách.
Chỉ mấy câu, đã vạch ra đích hướng rõ ràng cho Từ Quân Nhiên. Ông ta còn sợ Từ Quân Nhiên hiểu lầm, cố ý chỉ ra rằng mình tạm thời sẽ không dùng thư ký mới, mà là có Trần Tuấn Nho đến phụ trách công việc Từ Quân Nhiên. Dù sao hôm nay Trần Tuấn Nho hoàn toàn dựa vào Phương Chính, có cơ hội như vậy y sẽ vui vô cùng.
Rời khỏi phòng làm việc của Phương Chính, Từ Quân Nhiên trở lại phòng làm việc của mình, bắt đầu xử lý văn kiện. Nếu như hắn phải đi trường đảng học tập, vậy thì phải sớm bàn giao những thứ cần bàn giao lại.
Trên mặt bàn bày đặt những văn kiện cần Phương Chính phê duyệt trong hai ngày gần đây, có báo cáo từ dưới thành phố, còn có một phần là tỉnh ủy bên kia chuyển tới đây.
-Hả?
Nhìn thấy một bản văn kiện đến từ tỉnh ủy, Từ Quân Nhiên thoáng một phát liền ngây ngẩn cả người.
Nguyên nhân rất đơn giản, chữ trên phần văn kiện này có mấy chữ in ấn sai rồi, chuyện máy in in sai là việc hết sức bình thường, chỉ có điều nguyên nhân làm Từ Quân Nhiên sửng sốt, là vì mấy cái chữ viết sai này, giống hệt lỗi chính tả trên bức thư tố cáo mà hai ngày trước Phương Chính đưa cho mình xem, quả thật giống y đúc.
Dựa theo lý thuyết thì không có chuyện trùng hợp như vậy. Mấy lỗi chính tả mà thôi, đặt trong những lúc bình thường Từ Quân Nhiên thường không xem trọng mà bỏ qua. Nhưng tâm tình của hắn hôm nay thật không tốt, vốn dĩ hắn ở trong văn phòng Tỉnh ủy làm việc rất tốt, kết quả bị quậy một phát như vậy, không thể không đi học ở trường đảng để tránh sóng gió, trong lòng của hắn thoải mái mới là lạ.
Cho nên, đối với chuyện vốn dĩ không thèm để ý như lỗi sai chính tả này, hứn lại đặc biệt chú ý đến. Đợi đến lúc mà hắn phát hiện mấy cái lỗi chính tả này gần giống hệt với cái thư tố cáo trước đó của mình, lông mày của Từ Quân Nhiên lập tức nhíu lại.
-Hoàng Tử Hiên, là anh đang làm trò quỷ sao?
Trong đầu hiện lên một ý nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm giác được, cho đến nay hình như hắn đã đánh giá thấp đối thủ cũ kia.
Bên trong lễ đường lớn khí thế, rộng rãi, đông nghịt cán bộ ngồi đầy từng dãy, trong lễ đường quanh quẩn một giọng nam bình thản, lạnh nhạt, dưới khán đài lặng ngắt như tờ.
-Làm cán bộ như chúng ta, trong lồng ngực phải có chính khí. Cái gì gọi là chính khí? Nghèo hèn không thể dịch chuyển, phú quý không thể lay động, uy vũ không khuất phục, vấn đề tính nguyên tắc không có thể thỏa hiệp! Cần kiềm chế bản thân, theo nếp phá án, phải có sự chuẩn bị vì lợi ích của quần chúng nhân dân mà hi sinh tất cả, đây chính là kỳ vọng của ta đối với các cán bộ chiến tuyến kiểm tra kỷ luật như các cậu!
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Con người là động vật rất kỳ quái, mặc cho ý nghĩ thực sự trong lòng có như thế nào, nhưng đã đến hoàn cảnh đặc biệt nhất định nào đó, thì không tránh được bị không khí quanh mình ảnh hưởng, cũng giống như hiện tại, trong lễ đường, tất cả cán bộ lớn nhỏ lời phát biểu của thủ trưởng đứng đầu tỉnh ủy, đều có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Tết nguyên đán sắp đến, Ủy ban Kỷ luật Tỉnh ủy, Phòng Giám sát, cục Kiểm soát cùng các bộ ngành, các tổ chức liên hợp họp mặt chúc tết. Phương Chính đứng đầu Tỉnh ủy tự mình tham gia họp mặt chúc Tết cũng sẽ ở trên khán đài hội nghị nói chuyện, như vậy cũng đủ thấy nhân vật đứng đầu Tỉnh ủy đặc biệt coi trọng công tác kiểm tra kỷ luật của tỉnh Đông Hải.
Phương Chính nói chuyện rất ngắn gọn, trong đó lại có những câu nhấn mạnh, vì lợi ích của nhân dân hi sinh tất cả, giống như là những lời nói trong khuôn đúc, nhưng những lời được nói ra từ miệng của nhân vật số 1 Tỉnh ủy mang đến cho những cán bộ này những cảm thụ không giống nhau.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, hội diễn các tiết mục của buổi họp mặt chúc tết sẽ bắt đầu, Phương Chính cùng đám người Tưởng Phương Trọng đi tới hàng ghế đầu dưới khán đài, đón xem tiết mục được bố trí tỉ mỉ của đoàn ca vũ tỉnh.
Ngồi ở bên cạnh Phương Chính, Từ Quân Nhiên dường như nhìn chằm chằm lên tiết mục ca múa trên khán đài, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không ở nơi này. Hắn sắp phải rời khỏi Đông Hải, còn chuyện thư khiếu nại, Từ Quân Nhiên đã nói với Phương Chính rồi, Phương Chính đã tự mình gọi điện thoại cho Tưởng Phương Trọng, không biết trong điện thoại nói gì đó, cũng không lâu lắm, Hoàng Tử Hiên liền rời khỏi Tỉnh ủy trở lại thủ đô.
Có một số việc không cần chứng cớ, chỉ cần một manh mối, cũng đủ để thay đổi rất nhiều kết quả. Từ Quân Nhiên không biết vì chuyện này Phương Chính phải thỏa hiệp điều gì với Tưởng Phương Trọng nhưng Từ Quân Nhiên rất rõ, đối với Phương Chính mà nói, ông ta không chọn cách khiến cho chuyện lớn lên, mà lại đưa ra lựa chọn như vậy, là kết quả mà ông ta hi vọng thấy nhất.
Phương Chính ngồi ở chỗ kia xem tiết mục, ánh mắt ngẫu nhiên quét đến Từ Quân Nhiên, nhưng lại lộ ra một cái nụ cười ý vị thâm trường, từng động thái của người trẻ tuổi này đều ngoài nằm ngoài dự đoán của mọi người, bất kể là ở nơi nào, có đôi khi ngẫm lại thấy hắn so với các thanh niên bình thường khác dường như khác hoàn toàn. Ở phía sau hắn lưu lại một ít dấu chân rõ ràng, thật là làm cho người khắc sâu ấn tượng.
Đông Hải đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ là một trạm trung chuyển trong những chuyến đi tiếp theo thôi.
Trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cái ý niệm như vậy, ánh mắt Phương Chính xuyên thấu qua sân khấu nhìn về phía phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận