Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 155: Cảm giác khác nhau.

Thế nào mới là người tốt?
Đây là vấn đề vĩnh viễn không có đáp án chính xác.
Từ Quân Nhiên chưa từng cho mình là người tốt. Hắn hiểu rõ, nếu mình còn muốn tiếp tục phát triển trên con đường này, nhất định hắn phải trở nên cứng rắn. Nếu không, khi đối mặt với kẻ địch và những thủ đoạn khác nhau, nếu hắn là kẻ ba phải, chắc chắn sẽ bị người khác khống chế.
Quan trường như chiến trường, không thể có sự xuất hiện của một chút do dự hay lười biếng nào.
Thật ra, đối với vấn đề đang tồn tại của xí nghiệp nhà nước, Từ Quân Nhiên hiểu rõ, trong nhiểu năm như vậy, xí nghiệp nhà nước đã có cống hiến to lớn cho sự phát triển kinh tế của quốc gia, giống như nhà máy bia ở huyện Võ Đức. Có thể nói, nếu không có sự giúp đỡ kịp thời của nhà máy bia, chỉ sợ tài chính của huyện Võ Đức đã trở nên vô cùng nguy kịch.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể trở thành lý do nhà máy bia vẫn giữ nguyên theo lối cũ kể từ sau cải cách.
- Bí thư Dương, anh có hiểu thế nào là nền kinh tế thị trường không?
Từ Quân Nhiên hỏi Dương Duy Thiên một cách dứt khoát.
Dương Duy Thiên giật mình trước câu hỏi này. Tuy vẫn còn khá lạ lẫm, nhưng mấy năm gần đây, các văn bản của Trung ương và địa phương đều đề cập đến vấn đề cải cách, mở cửa. Năm nay là năm trong các bản báo cáo của chính phủ đề cập đến kế hoạch phát triển nền kinh tế thị trường. Lời nói của Từ Quân Nhiên có liên quan gì đến chuyện này chứ?
Dương Duy Thiên hơi do dự một chút rồi lắc đầu, hỏi thăm dò:
- Cậu nghiên cứu lý luận mà, nền kinh tế thị trường này có giống nền kinh tế hàng hóa không?
Lúc này, Từ Quân Nhiên mới nhớ ra, cụm từ nền kinh tế thị trường còn chưa chính thức xuất hiện ở Trung Quốc, những thứ mọi người biết vẫn chỉ là những kế hoạch kinh tế.
Từ Quân Nhiên nghiêm túc nhìn Dương Duy Thiên giải thích:
- Cái gọi là nền kinh tế thị trường chính là nền kinh tế thị trường tự do hoặc nền kinh tế doanh nghiệp tự do. Đó là một hệ thống kinh tế. Trong hệ thống nay, việc sản xuất sản phẩm, phục vụ và việc tiêu thụ đều do cơ chế giá cả tự do của thị trường tự do tạo ra, nhưng nó lại không giống nền kinh tế kế hoạch do nhà nước tạo ra. Trong nền kinh tế thị trường không có thể chế trung tâm dẫn đến việc vận dụng, nhưng về mặt lý luận, thị trường đã nhận ra rõ nét sự hỗ trợ lẫn nhau giữa cung cầu sản phẩm, dịch vụ, tiến tới đạt được hiệu quả tổ chức. Những người ủng hộ nền kinh tế thị trường, đa phần đều theo chủ trương, lợi ích cá nhân mỗi người theo đuổi thực ra chính là lợi ích xã hội tốt nhất.
Cuối cùng, Từ Quân Nhiên tổng kết lại:
- Nói tóm lại, điểm mạnh của nền kinh tế thị trường là việc thông qua các biện pháp khác nhau để thị trường trở thành một chủ thể kinh doanh, thích ứng với nhu cầu của thế giới. Nhưng nó không giống với những kế hoạch kinh tế chúng đang làm, nơi mọi thứ đều phải đợi nhà nước điều phối.
Dương Duy Thiên ngây người. Đối với anh ta, những lời Từ Quân Nhiên nói, anh ta mới nghe lần đầu tiên, anh ta mơ hồ như học sinh lần đầu tiên nghe thầy giáo giảng bài. Vì những thứ Từ Quân Nhiên nói hoàn toàn trái ngược với những gì anh ta hiểu biết từ trước đến giờ.
- Vậy cái cậu nói là nền kinh tế thị trường, nó có liên quan gì đến nền kinh tế hàng hóa không?
Dương Duy Thiên đột nhiên nhìn Từ Quân Nhiên mà hỏi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Phát triển nền kinh tế hàng hóa không ngừng, sự trao đổi hàng hóa chủ yếu do thị trường điều phối. Nền kinh tế hàng hóa có sự xã hội hóa do thị trường điều tiết nguồn tài nguyên chính là nền kinh tế thị trường. Nói một cách chính xác là, nền kinh tế hàng hóa cuối cùng sẽ phát triển thành nền kinh tế thị trường.
Nói đến đây, Từ Quân Nhiên bỗng nhìn về phía Dương Duy Thiên:
- Bí thư Dương, không phải tôi ra tay hiểm ác. Nếu chúng ta không giảm bớt gánh nặng từ nhà máy bia, thì cho dù chúng ta có tìm ra cách để nhà máy bia dần có lãi, nhưng cũng không có cách để thay đổi được số mệnh thất bại cuối cùng của nhà máy bia. Doanh nghiệp là doanh nghiệp, nhà nước là nhà nước, nếu doanh nghiệp và nhà nước không phân rõ ràng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Dương Duy Thiên im lặng không đáp lại, anh ta cũng biết Từ Quân Nhiên nói không sai. Nhưng để anh ta từ bỏ những công nhân ở nhà máy bia, anh ta vẫn thấy không thoải mái.
Từ Quân Nhiên thở dài bất đắc dĩ. Đối với suy nghĩ của Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên cũng hiểu được. Vấn đề doanh nghiệp nhà nước luôn là một vấn đề tồn tại phổ biến ở Trung Quốc. Đánh vỡ chén cơm tập thể là khẩu hiệu cải cách của giai đoạn trước mở cửa, cũng là nhiệm vụ chính trong giải đoạn cải cách đầu tiên của các doanh nghiệp nhà nước. “Đánh vỡ chén cơm tập thể” có hai tầng nghĩa, một tầng là thay đổi cách phân phối, một tầng nghĩa khách là thay đổi cách dùng người. Nhưng cùng với sự phát triển và thâm nhập không ngừng của cải cách, hình thế hiện này đã không ngừng làm sáng tỏ cải cách “đánh vỡ chén cơm tập thể”, cuối cùng vẫn phải phát triển theo hướng xây dựng “chén cơm tập thể”, chỉ là nấu một nồi cơm chung mà thôi.
Hai người trầm mặc hồi lâu. Ngay lúc Dương Duy Thiên sắp mất hết sự kiên nhẫn thì Từ Quân Nhiên liền mở miệng nói:
- Bí thư Dương, thế này đi, tôi có một cách này, anh xem có được không.
Dương Duy Thiên vội đáp:
- Cậu nói đi, cậu nói đi.
Anh ta biết rõ, nếu Từ Quân Nhiên đã có thể thuyết phục được Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần đồng ý chuyện nhà máy rượu, chắc chắn hai vị lãnh đạo đã thấy rõ được lợi ích của chuyện này. Cho dù anh ta có phản đối đi chăng nữa cũng khó lòng thay đổi được ý kiến của lãnh đạo. Dù sao thì trong mắt các lãnh đạo cấp cao, lợi ích chính trị cũng quan trọng hơn vấn đề của những người công nhân kia.
Từ Quân Nhiên trầm ngâm, chậm rãi nói từng từ:
- Những công nhân của nhà máy bia muốn làm việc ở nhà máy rượu cần trải qua một cuộc sát hạch. Đây là chuyện không thể nào thay đổi được. Tuy nhiên, tôi có thể đổi biện pháp khác, nhà máy vừa sản xuất bia vừa sản xuất rượu, mỗi tháng công nhân sẽ trích ra một phần tiền lương thành cổ phần để đầu tư vào dây chuyền kinh doanh của nhà máy.
- Cổ phần?
Những từ ngữ mới liên tiếp xuất hiện từ phía Từ Quân Nhiên khiến Dương Duy Thiên vô cùng kinh ngạc.
Từ Quân Nhiên liền giải thích cho anh ta nguồn gốc của cổ phần, cuối cùng hắn mới nói:
- Điểm tốt của cách làm này là mọi người đều trở thành ông chủ của nhà máy bia. Muốn lười biếng cũng không được vì nó vừa ảnh hưởng đến lợi ích của nhà máy mà công nhân viên chức cũng bị tổn thất tài sản của mình. Khi đó, sự tích cực trong công việc của mọi người đều tăng lên.
- Vậy còn những công nhân đã về hưu thì sao?
Dương Duy Thiên đột nhiên hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Lương hưu vẫn phát, nhưng đãi ngộ chắc chắn không thể bằng lúc trước được. Hơn nữa, tôi phải xác minh lại hoàn toàn, phàm là những nhân viên chưa từng làm việc ở nhà máy bia lại được hưởng đãi ngộ của nhà máy bia, tất cả đều sẽ bị ngừng lại. Hơn nữa, những người nhàn rồi trong văn phòng hoặc là xuống phân xưởng sản xuất, hoặc là nghỉ việc, tôi sẽ không giữ lại ai hết.
Thấy Dương Duy Thiên còn muốn nói gì đó, Từ Quân Nhiên liền trầm giọng nói:
- Bí thư Dương, trấn Lý gia nhận thầu là để nhà máy bia làm ăn có lãi, không phải là thay chính phủ gánh cái họa đó trên đầu. Công nhân làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, nhà nước phát lương cho họ, phân nhà cho họ, ngày lễ ngày tết còn có thưởng. Cuối cùng, khi họ về hữu, lại vẫn để con cháu nhận việc thay. Giai cấp công nhân là chủ nhân của quốc gia, giai cấp công nhân không phải sao? Thế chẳng phải những người nông dân tuổi cao cũng cần có tiền lương hưu hay sao?
Dương Duy Thiên ngẩn người. Anh ta không ngờ Từ Quân Nhiên lại nói ra những lời như vậy.
Từ Quân Nhiên vẫn có điểm không hiểu cho lắm, cho dù có là nhà nước xã hội chủ nghĩa, nhưng dựa vào cái gì mà công nhân đã nhận lương còn được phân phòng, nghỉ hưu còn có tiền hàng tháng. Cùng là chủ nhân của một quốc gia, nông dân lại phải chịu khổ. Buồn cười hơn cả là, lãnh đạo được gọi là nô bộc của dân, nhưng cái ăn, cái mặc của lãnh đạo đều do dân nuôi. Có những nhân viên công vụ luôn nói mình luôn cố gắng làm việc, mỗi ngày đều rất vất vả, dựa vào cái gì mà không cho tôi hưởng thụ. Từ Quân Nhiên rất muốn hỏi những người đó, bác sỹ khám bệnh cho bệnh nhân không phải là thiên chức của họ đó sao? Lãnh đạo phục vụ nhân dân không phải là thiên chức của họ hay sao? Dựa vào cái gì mà kêu khó, kêu khổ?
Sau khi nghe xong những lời Từ Quân Nhiên nói, Dương Duy Thiên im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:
- Cách làm của cậu, tôi không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, nếu đó là chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, tôi sẽ chấp hành.
Anh ta dừng lại một chút rồi nói với Từ Quân Nhiên một cách rất nghiêm trọng:
- Tôi hiểu ý của cậu, nhưng cậu đừng quên, trong tình hình hiện này, cách làm của cậu sẽ gây nên tranh cãi rất lớn.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Tôi hiểu, vì thế với những công nhân đã về hưu, tôi không nói chúng ta sẽ không quan tâm gì đến họ, chỉ là sau này không thể có đãi ngộ tốt như vậy. Ví dụ như một công việc, không thể cứ hễ đụng phải vấn đề dân sinh là đều phải làm, nhưng chế độ hoàn thiện thì việc tạo ra dư luận cũng rất quan trọng. Rất nhiều chính sách dân sinh không hoàn thiện, thậm chí còn không có quy định rõ ràng. Chúng ta nên giúp đỡ người nghèo chứ không nên giúp đỡ người lười.
- Giúp đỡ người nghèo chứ không phải giúp đỡ người lười.
Một câu nói này khiến sắc mặt Dương Duy Thiên bỗng thay đổi, anh ta bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
- Những thứ mà người thanh niên này chủ trương sẽ đem đến những thay đổi đa dạng cho huyện Võ Đức.
Trong lòng nghĩ như vậy nên Dương Duy Thiên bỗng thở dài. Anh ta thấy mình không còn theo kịp với suy nghĩ của Từ Quân Nhiên nữa rồi.
Tạm biệt Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên liền rời khỏi phòng làm việc của anh ta. Hắn biết, Dương Duy Thiên cần thời gian để tiêu hóa hết những gì hắn nói, vì những quan điểm này đã vượt quá thời đại gần 20 năm. Giai đoạn sau thập niện 90, khi các doanh nghiệp nhà nước ở Trung Quốc lâm vào tình cảnh khó khăn, cuối cùng họ mới ý thức được sự tai hại của cách làm này. Chủ nghĩa xã hội không phải là chủ nghĩa bình quân, chén cơm chung của doanh nghiệp nhà nước, cuối cùng chính là gánh nặng một quốc gia phải gánh trên vai, mọi thứ đều thanh toán cho giai cấp công nhân.
Còn về chuyện một loạt các vấn đề liên quan đến việc thay đổi chế độ, tuy lợi ích của một vài người sẽ bị tổn hại, nhưng đối với một quốc gia mà nói, nó vẫn có điểm tốt.
Việc hiện nay Từ Quân Nhiên phải làm là sớm thực hiện các biện pháp thay đổi chế độ ở nhà máy bia huyện Võ Đức, triển khai trong các doanh nghệp nhà nước khác.
Hắn tin rằng, Dương Duy Thiên sẽ hiểu được điều này, vì anh ta là một lãnh đạo có tư tưởng. Chỉ có những nhân tài có tư tưởng mới suy nghĩ, đắn đo được mất, lợi hại. Nếu nhà máy bia tiếp tục phát triển theo cách cũ, kết cục cuối cùng khiến con người ta khó mà tưởng tượng nổi.
- Anh Từ, anh đợi một lát.
Lúc Từ Quân Nhiên đang đi ra khỏi huyện ủy, thì sau lưng có tiếng gọi.
Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng hình xinh đẹp đang đi tới chỗ mình. Từ Quân Nhiên thấy thế liền mỉm cười.
- Sao em lại ở đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận