Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 140: Tình hữu nghị của Tôn gia.

- Em gái, em nói đùa gì vậy?
Nhìn vẻ mặt em gái đầy kiên quyết, Tôn Chấn Quốc có chút kinh ngạc hỏi.
Vừa rồi, Tôn Tĩnh Vân tỏ ra vô cùng quyết đoán, thể hiện cho y biết, cô muốn ở lại tỉnh Giang Nam
Không chỉ Tôn Vũ Hiên thấy ngạc nhiên, mà ngay cả gương mặt Tôn Chấn Quốc cũng tỏ vẻ kì lạ. Cô em gái này từ nhỏ đã được gia đình hết mực yêu thương , đặc biệt là từ sau khi chị cả bỏ nhà đi, cô lại càng được cưng chiều nhiều hơn, đương nhiên cũng hình thành nên tính cách nói một là một hai là hai. Bình thường thì thôi đi, hôm nay lại đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn ở lại tỉnh Giang Nam làm việc, quả thực khiến mọi người cảm thấy quá kì lạ.
Biểu hiện bình tĩnh của Tôn Tĩnh Vân, không nói gì trước sự nghi ngờ của anh trai và cháu trai, chỉ quả quyết nhìn họ.
- Không được, chuyện này anh không đồng ý.
Tôn Chấn Quốc tỏ thái độ rất kiên quyết, em gái vừa xảy ra chuyện như vậy, y chắc chắn không yên tâm để cô ở lại Giang Nam một mình.
Tôn Vũ Hiên không lên tiếng, chú và cô út đều là trưởng bối, y không có tư cách nói, chỉ mơ hồ cảm nhận, Tôn đại thiếu gia luôn chất phác đơn giản, cảm thấy việc cô đòi ở lại Giang Nam, hình như bên trong còn có nguyên nhân khác, chỉ là y cho rằng đáp án này quá sức tưởng tượng, cho dù là Tôn Vũ Hiên cũng cảm thấy kì lạ.
- Anh, mặc kệ, em cứ phải ở lại Giang Nam.
Thái độ kiên quyết của Tôn Tĩnh Vân, không có vẻ nào có thể lay chuyển, nhìn anh trai, ánh mắt kiên định nói.
Tôn Chấn Quốc cười khổ, nói:
- Em, chuyện này cha biết rồi, cha rất lo cho em, dù sao em cũng phải để cho ông gặp em cái chứ.
Em gái kiên quyết như vậy, y cũng chỉ có thể lôi cha vào.
Vừa nghe Tôn Chấn Quốc nói vậy, đôi mi thanh tú của Tôn Tĩnh Vân cau lại, nghĩ nghĩ rồi gật đầu:
- Vậy anh phải giúp em, tìm một công việc cho em ở tỉnh Giang Nam, bằng không em sẽ không về.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tôn Chấn Quốc không nói nên lời, hiện tại y đóng quân ở gần Toàn Châu, tốt xấu gì cũng là một sư đoàn trưởng, nhưng vẫn không có cách gì, chỉ có thể gật đầu:
- Để anh xem có thể tìm người giúp không.
Chuyện ở địa phương không giống như trong quân đội, mặc dù y là con cháu Tôn gia, muốn sắp xếp người ở địa phương, cũng phải nhờ người tìm quan hệ mới được.
Tôn Tĩnh Vân đang định nói, Tôn Vũ Hiên chợt mở miệng:
- Cô út, chuyện này phải nhờ thím ba, chẳng phải thím ấy làm ở tổng cục phát thanh truyền hình sao?
Tôn Tĩnh Vân gật gật đầu:
- Chẳng phải sao, sao cô lại quên chuyện này nhỉ. Vậy được, chúng ta thu dọn, mai quay về Thủ đô, cô đi tìm chị ba giúp.
Chị dâu của Tôn Tĩnh Vân, đương nhiên là vợ của lão tam Tôn Chấn Bang, hiện tại đang giữ chứcphó một cơ quan quan trọng của tổng cục phát thanh truyền hình.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của cô, Tôn Chấn Quốc thở dài một hơi, vừa định nói, lại thấy Tôn Vũ Hiên ra hiệu với mình, vội vàng gật đầu:
- Vậy được, anh sẽ đi sắp xếp, em nghỉ ngơi sớm đi, anh và Vũ Hiên ra ngoài trước.
Tôn Tĩnh Vân ở phòng bệnh riêng của bệnh viện huyện, mặc dù cô không bị thương gì ngoài da, nhưng cũng đã bị kinh động không nhẹ, lãnh đạo thành phố Toàn Châu thiếu chút nữa phải đưa vị nữ bồ tát này tới trại an dưỡng. Nếu không phải điều kiện không cho phép và Tôn Tĩnh Vân cứ nhất quyết, họ đã ước gì Tôn Tĩnh Vân mau chóng đi cho nhanh.
Tôn Tĩnh Vân nghỉ ngơi, hai chú cháu Tôn Chấn Quốc và Tôn Vũ Hiên đi ra bên ngoài phòng bệnh, khách sáo chào hỏi những người tới thăm Tôn Tĩnh Vân, Tôn Chấn Quốc vừa đi ra ngoài, vừa thấp giọng nói với cháu:
- Vũ Hiên, rốt cuộc là sao? Sao cháu không khuyên cô cháu?
Tôn Vũ Hiên bất đắc dĩ cười:
- Chú, chú nói xem, cô là người chịu nghe khuyên can sao?
Y vừa nói xong, Tôn Chấn Quốc cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Giống như Tôn Vũ Hiên nói, nếu Tôn Tĩnh Vân là một người chịu nghe khuyên can, cũng sẽ không tới tận giờ vẫn chưa lập gia đình.
Chần chừ một chút, nhìn Tôn Vũ Hiên, Tôn Chấn Quốc vẫn trầm giọng nói:
- Nhưng cũng không thể để cho con bé làm loạn, tỉnh Giang Nam này cách Thủ đô bao xa, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao? Hơn nữa, con bé bỏ chức Chủ nhiệm toàn soạn báo tốt đẹp ở Thủ đô, không dưng đòi tới Giang Nam làm gì?
Tôn Vũ Hiên do dự một chút, còn chưa nói ra phỏng đoán trong lòng, ngược lại thấp giọng nói:
- Bất kể thế nào, trước hết cứ để cô quay về Thủ đô đã.
Tôn Chấn Quốc gật đầu nói:
- Cũng chỉ có thể như thế, đợi về tới Thủ đô, mọi người khuyên con bé.
Đối với cô em gái này, y không có biện pháp, từ nhỏ đến lớn, Tôn Tĩnh Vân có địa vị đặc thù trong Tôn gia. Tuy không phải con cháu cùng huyết thống, nhưng những người đàn ông trong tôn gia chưa từng coi cô em gái này là người ngoài. Tôn Chấn Quốc vẫn nhớ rõ, khi đó lúc mình đã về quê, Tôn Tĩnh Vân và mẹ đi thăm mình, bộ dạng lúc con bé lén lấy ra kẹo tích góp cả nửa năm cho mình.
Đến bên ngoài bệnh viện, Tôn Chấn Quốc nhìn trái nhìn phải không có người, bỗng mở miệng nói với Tôn Vũ Hiên:
- Vũ Hiên, cháu nói thật cho chú biết, lúc cháu và Từ Quân Nhiên kia xông vào, cô cháu, không bị tổn hại gì đấy chứ?
Điều y lo lắng nhất chính là việc này. Dù sao ngoài Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên, không ai nhìn thấy rốt cuộc là chuyện gì. Vạn nhất Tôn Tĩnh Vân bị tổn thất nặng, chỉ cần ba người họ không nói, người khác cũng không biết. Tôn Chấn Quốc thề, nếu tên côn đồ họ Trình kia dám ức hiếp em gái mình, cho dù y có bị ông cụ cắt chân, cũng liều mạng bắn chết tên khốn kia không tha.
Tôn Vũ Hiên lắc đầu:
- Chú, chú yên tâm, cô không bị tổn hại gì. Từ Quân Nhiên phản ứng rất nhanh, khiến Trình Hoành Phát kia giật mình, căn bản không có thời gian giở trò.
Tôn Chấn Quốc gật gật đầu, suy nghĩ một lát nói:
- Ngày mai chúng ta quay lại Thủ đô, cháu xem có phải chào hỏi với bên phía thành phố Toàn Châu hay huyện võ đức không. Từ Quân Nhiên kia cứu cô cháu, chúng ta nên có hành động gì mới được, mấy ngày nay đúng là chú quá bận, nếu không đã mời cậu ta ăn cơm.
Người Tôn gia luôn ân oán phân minh, Từ Quân Nhiên lần này cứu Tôn Tĩnh Vân, chẳng khác nào là ân nhân của tôn gia. Cách nghĩ của Tôn Chấn Quốc rất đơn giản, Từ Quân Nhiên chỉ cần không đi ra yêu cầu quá đáng, y liền có thể thay mặt tôn gia đáp ứng hắn.
Chỉ có điều Tôn Vũ Hiên lại khẽ lắc đầu, y tiếp xúc với Từ Quân Nhiên không lâu, nhưng cũng có hai lần, đặc biệt là lúc hai người đơn độc tiếp xúc, đều là lúc Từ Quân Nhiên cứu Tôn Tĩnh Vân. Y có thể nhìn ra, Từ Quân Nhiên là kiểu người tâm cao khí ngạo, nói trắng ra, loại người này có năng lực, có bản lĩnh, ghét nhất chính là sự bố thí kiểu cấp cao ban xuống. Hơn nữa, Tôn Vũ Hiên trước đây lúc ở Thủ đô cũng nhìn thấy, lão nhị Tào Tuấn Vĩ của Tào gia ở cùng Từ Quân Nhiên, lại liên hệ với điều cô từng nói, người họ Từ này rõ ràng là bạn học đại học với lão đại Tào Tuấn Minh. Chỉ riêng điểm này, người ta đã không cần phải ôm chân Tôn gia mình.
Nhìn Tôn Chấn Quốc, Tôn Vũ Hiên chậm rãi lắc đầu:
- Chú, cháu thấy, chú không cần làm vậy, Từ Quân Nhiên không để ý những thứ đó đâu
- Hử?
Tôn Chấn Quốc sững sờ, có chút không hiểu nói:
- Sao cháu biết?
Cười khổ một cái, Tôn Vũ Hiên kể qua tình hình liên quan tới Từ Quân Nhiên mà mình biết cho Tôn Chấn Quốc, rồi cuối cùng nói:
- Chú nói xem, anh ta có quan hệ sâu sắc với lão đại Tào gia như vậy, mà không ở lại Thủ đô, cam tâm quay về nơi bé nhỏ này, liệu anh ta có phải loại người để ý danh lợi không? Hơn nữa, ban đầu ở Thủ đô anh ta đã từng cứu cô út một lần, kết quả người ta thẳng thắn không để ý gì chúng ta cũng không nói, còn giáo huấn cho cháu một trận.
Tôn Chấn Quốc ngẩn ngơ khi nghe cháu trai nói vậy, không ngờ còn có một tầng quan hệ như vậy.
- Hay, Từ Quân Nhiên này, lại là người khá thú vị đây.
Khóe miệng khẽ cười, Tôn Chấn Quốc bình tĩnh nói.
…………………..
…………………..
Vừa rạng sáng hôm sau, Từ Quân Nhiên ra khỏi giường đã là hơn 7h, Lý Đông Viễn đã đi làm, trong lúc rảnh rỗi, hắn chuẩn bị tới bệnh viện thăm Tôn Tĩnh Vân.
Vừa tới cửa bệnh viện, đã thấy Tôn Chấn Quốc và Tôn Vũ Hiên dẫn Tôn Tĩnh Vân dưới sự bảo vệ của một đám người đi ra bên ngoài, Từ Quân Nhiên sững sờ, vội chạy tới.
- Chủ nhiệm Tôn, mọi người đang?
Có chút không hiểu nhìn Tôn Tĩnh Vân, Từ Quân Nhiên không rõ lắm hỏi.
Tôn Tĩnh Vân cười cười, nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi phải quay về Thủ đô.
Nhíu mày, Từ Quân Nhiên hơi ngạc nhiên. Không biết vì sao Tôn Tĩnh Vân bỗng nhiên muốn trở lại Thủ đô, tuy nhiên hắn liền đoán ra, hẳn là ý của ông cụ Tôn gia.
Gật đầu, cười với Tôn Chấn Quốc và Tôn Vũ Hiên, Từ Quân Nhiên tỏ vẻ xin lỗi nói:
- Thật xin lỗi, không ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy, Chủ nhiệm Tôn, xin lỗi.
Tôn Tĩnh Vân chưa nói gì, ngược lại Tôn Chấn Quốc cười cười:
- Bí thư Từ, lời cảm ơn tôi không nói thêm nữa, sau này tới Thủ đô, nhất định tới Tôn gia tôi chơi, ông cụ và mấy anh em đều rất biết ơn sự giúp đỡ của cậu.
Lời này của y rất sâu sắc, Từ Quân Nhiên hai lần cứu Tôn Tĩnh Vân, cao thấp trong Tôn gia đều cảm tạ hắn. Nếu không y cũng sẽ không nói ra những lời muốn giúp đỡ Từ Quân Nhiên với Tôn Vũ Hiên. Dù sao thế lực của Tôn gia, nếu thật là muốn hỗ trợ một người, ít nhất trên con đường làm quan, tiền đồ của Từ Quân Nhiên cũng không cần phải lo.
Từ Quân Nhiên liên tục khoát tay nói:
- Không dám, không dám, sư đoàn trưởng Tôn ngài quá lời rồi.
Hắn không phải người ngu, tuy Tôn gia rất cảm ơn mình, nhưng nếu thật sự mình đòi báo đáp, vậy sẽ khiến người ta coi thường mình.
Từ Quân Nhiên có nguyên tắc làm người của mình, tuy thông qua chuyện này có thể lôi kéo được quan hệ với Tôn gia, nhưng hắn không có ý muốn dựa vào cái cây to này. Nguyên nhân bên trong rất phức tạp, một mặt có nguyên nhân về phía hắn, một mặt cũng là do nghĩ tới những phương diện khác. Chỉ riêng biểu hiện của Tôn Tĩnh Vân lúc lấy ngọc bội của mẹ ra, bên trong Từ Quân Nhiên luôn tồn tại một thứ đối kháng đối với tôn gia, loại đối kháng này mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng hắn cũng không muốn liên can quá đến Tôn gia.
Thấy thái độ này của Từ Quân Nhiên, Tôn Chấn Quốc và Tôn Vũ Hiên cũng không khách sáo nữa, cười cười đưa Tôn Tĩnh Vân lên xe.
- Bí thư Từ, huyện Võ Đức các cậu cần giúp gì, có thể gọi điện cho tôi, tôi ở gần đây.
Trước khi đi, Tôn Chấn Quốc đưa cho Từ Quân Nhiên một tờ giấy, trên đó có một số điện thoại.
Nhìn xe Jeep đi xa, lại nhìn số điện thoại trên tay, Từ Quân Nhiên mỉm cười.
Có lẽ, đây chính là thu hoạch lớn nhất của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận