Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 865: Bí thư và thư ký

Nghe được lời mời của Từ Quân Nhiên, Đoàn Văn Hiên hơi ngây người. Đây là lần đầu gã gặp được lãnh đạo như vậy, chẳng những không cần gã mời khách, lại còn muốn mời gã ăn cơm…
- Từ.. điều này, điều này không thích hợp, hay là tôi mời ngài đi.
Tuy rằng lớn tuổi hơn Từ Quân Nhiên, nhưng Đoàn Văn Hiên không dám suồng sã với Từ Quân Nhiên. Nói đùa, đây chính là người chỉ khoảng ba mươi tuổi đã làm tới lãnh đạo cấp Phó Phòng. Độ tuổi bình quân của bộ máy Thành ủy Nam Châu, đã bị Từ Quân Nhiên kéo xuống mười mấy tuổi. Nhìn chung toàn bộ tỉnh Giang Nam, cũng chỉ có một vị lãnh đạo cấp Phòng chừng ba mươi tuổi giống như Từ Quân Nhiên. Bản thân gã ba mươi tuổi đang làm gì chứ? Vẫn còn ăn không ngồi chờ ở Văn phòng Thành ủy.
- Ha ha, chuyện này chúng ta cũng không cần tranh luận.
Từ Quân Nhiên cười với Đoàn Văn Hiên. Hắn hiểu được suy nghĩ của vị thư ký mới này, chịu ghẻ lạnh lâu như vậy, cho dù là người có góc cạnh nữa, từ lâu đã bị cuộc sống cực khổ mài phẳng, hiện giờ, chỉ sợ tâm tính Đoàn Văn Hiên cầu không qua chứ không cầu có công đã chiếm chín mươi phần trăm tâm lý của gã.
Nhưng đây không phải là cấp dưới mà Từ Quân Nhiên mong muốn, nếu như Đoàn Văn Hiên thực sự chỉ là loại người khúm núm này, không bao lâu Từ Quân Nhiên phải cân nhắc thư ký mới.
Từ Quân Nhiên đã suy nghĩ, dựa theo Thành ủy phân công, hắn được quản lý phát triển kinh tế thành phố, liên kết kiều bào, hội liên hiệp công thương nghiệp, xử lý nông nghiệp thành ủy, kêu gọi đầu tư, khu kinh tế đang phát triển và kỹ nghệ vườn Nam Châu. Mặt khác, còn phụ trách liên hệ Cục Cải cách, Cục Kinh tế mậu dịch, Cục Thương vụ, Cục Tài chính, Cục Tài nguyên, Cục Công thương, Cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất, Cục Xây dựng, Cục Kiểm tra, Cục Vật giá, Cục Xây dựng thị trường, Chi Cục thuế, Cục Thuế đất…
Trong những ngành này, ngoại trừ mấy bộ phận ít được quan tâm ra, phần lớn đều có liên quan tới phát triển kinh tế, đối với Từ Quân Nhiên mà nói rất hợp ý hắn, có thể phát huy một vài ưu thế của bản thân trong phát triển kinh tế.
Hết thảy điều này, hoàn toàn cần thư ký Đoàn Văn Hiên dốc sức. Cho nên Từ Quân Nhiên không ngại, cho thư ký bị ghẻ lạnh mười năm, sớm không còn hùng tâm tráng chí một điểm hi vọng, bởi vì chỉ khi con người thấy được hi vọng, mới cố gắng tiến về phía trước.
Lúc tan việc đã tối, Từ Quân Nhiên đi theo Đoàn Văn Hiên tới một tiệm cơm ở thành phố Nam Châu. Hoa Hạ đầu thập niên 90, kinh tế kinh doanh cá thể mọc lên như nấm mọc sau mưa mở rộng khắp cả nước, rõ ràng nhất chính là những tồn tại được gọi là hộ cá thể, trong đó đương nhiên có cả những tiệm cơm tư nhân này.
- Không có chỗ nào tốt, ngài chớ để ý.
Đoàn Văn Hiên nói với Từ Quân Nhiên bằng vẻ mặt có lỗi. Chỗ là gã chọn, không nghĩ tới đúng lúc giờ cơm, trong tiệm cơm người đến người đi, ồn ào không thôi.
Từ Quân Nhiên cười không để ý:
- Không sao, tôi thích náo nhiệt.
Hắn nói vậy chỉ là khách khí mà thôi, dù là Vương Hiểu Nhu hay là Tạ Băng Hân đều biết, Từ Quân Nhiên đều không thích chỗ quá ồn ào.
Chẳng qua Từ Quân Nhiên cũng không ngại ăn cơm ở nơi này. Bởi vì hắn muốn biết tình hình thực sự của Nam Châu. Nhiều khi, có một số việc càng biểu hiện bắt mắt, lại càng không chân thật.
- Ngài ngồi đi, tôi đi gọi món ăn.
Mặc dù là Từ Quân Nhiên mời khách, nhưng Đoàn Văn Hiên đâu thể không biết xấu hổ để lãnh đạo gọi món ăn, đương nhiên thực hiện trách nhiệm của thư ký, chủ động đi gọi món ăn cho Từ Quân Nhiên.
Gọi hai ba món ăn, lại gọi mấy bình rượu, hai người ngồi xuống trong tiệm cơm.
- Lão Đoàn, về sau chúng ta phải ở chung một chiến hào rồi. Con người tôi tính tình nóng vội, lại mới đến thành phố Nam Châu chúng ta, có chỗ nào không chu đáo, thư ký anh phải nhắc nhở tôi đấy.
Qua ba tuần rượu, Từ Quân Nhiên nhìn Đoàn Văn Hiên, cười ha ha nói.
Đoàn Văn Hiên được sủng mà kinh. Trong mắt gã, Từ Quân Nhiên là một Phó Phòng Thành ủy căn bản không cần phải chiêu hiền đãi sĩ với mình như thế, thân phận của hai người thực sự kém nhiều lắm. Nhưng Từ Quân Nhiên lại cứ làm như vậy, điều này khiến Đoàn Văn Hiên bỗng nhiên có cảm giác được người khác coi trọng. Phải biết gã đã ngồi trong Văn phòng Thành ủy nhiều năm chịu ghẻ lạnh, lòng người nóng lạnh đã sớm nếm nhiều, lúc này đối mặt với Từ Quân Nhiên, Đoàn Văn Hiên có cảm giác kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
- Từ… ngài nói quá lời rồi, có thể làm thư ký cho ngài, được ngài để mắt tôi, tôi nhất định cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.
Đoàn Văn Hiên bưng chén rượu, thành thật nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười, không nói gì nữa:
- Uống rượu đi.
Từ đầu đến cuối, Từ Quân Nhiên không nghe ngóng chuyện về các lãnh đạo khác ở Thành ủy Nam Châu từ miệng Đoàn Văn Hiên, Đoàn Văn Hiên rất lạ. Theo lý thuyết quan mới đến đốt ba đống lửa, ít nhất cũng nên biết một chút về tình hình của bản thân chứ, tại sao vị Từ này lại không đặt câu hỏi với mình?
Mãi cho đến khi bữa cơm này chấm dứt, Từ Quân Nhiên không nhắc tới chuyện Thành ủy một chữ, trái lại thăm hỏi văn hóa thành phố Nam Châu với Đoàn Văn Hiên.
- Từ… ngài, ngài không còn chuyện gì khác muốn hỏi tôi sao?
Rốt cuộc, có lẽ bởi vì uống nhiều rượu, cuối cùng Đoàn Văn Hiên lấy dũng khí, mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, hứng thú nhìn Đoàn Văn Hiên hỏi:
- Anh cảm thấy, tôi nên hỏi anh cái gì?
Hắn thực sự không có ý định hỏi Đoàn Văn Hiên về chuyện Thành ủy. Cũng không phải Từ Quân Nhiên không có hứng thú, mà Từ Quân Nhiên cảm thấy, hắn tới Nam Châu chuyện quan trọng nhất không phải tranh quyền đoạt lợi với người nào, mà là hòa nhập vào thành phố này, hiểu rõ tình hình thành phố này.
Những thứ này, cần bản thân Từ Quân Nhiên đi lục lọi, mà không phải nghe người nào khác nói với hắn.
Đoàn Văn Hiên do dự một chút:
- Ngài không cần tìm hiểu một chút tình hình Thành ủy sao?
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tôi biết ý của anh, chẳng qua hiện giờ không cần, tiếp theo anh có thể phải vất vả một chút. Anh cũng biết các ngành tôi được phân công quản lý tương đối nhiều, một tuần lễ tiếp theo, anh sửa sang một chút tư liệu của từng ngành đặt lên bàn làm việc của tôi. Tiếp theo, là một số tình huống của các ngành khác trong thành phố, còn có một vài số liệu phát triển kinh tế của thành phố mấy năm gần đây, có thể thu thập được bao nhiêu, anh hãy thu thập bấy nhiêu.
Từ Quân Nhiên mỉm cười nói:
- Lượng công việc này hơi lớn, anh có thể làm được không?
Đoàn Văn Hiên kích động, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, nghe được liên tục gật đầu:
- Ngài yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Nói đùa gì vậy, gã bị ghẻ lạnh nhiều năm như vậy, vất vả có cơ hội xoay người, đừng nói thu htaapj tài liệu số liệu vất vả một chút, coi như Từ Quân Nhiên để gã xuống nông thôn, Đoàn Văn Hiên cũng sẽ không do dự. Càng ở lâu trong thung lũng, gã càng hiểu được một đạo lý, những thứ như tôn nghiêm kiêu ngạo cái gì, đều là giả cả. Nếu như ngay cả cơm cũng không có mà ăn, cả đời làm khoa viên, đây mới là thực sự bị người khác coi thường.
Từ Quân Nhiên thỏa mãn gật đầu, đối với Đoàn Văn Hiên hắn yêu cầu không cao, giai đoạn hiện giờ có thể phối hợp công việc của mình là được rồi, còn sau này có thể thành tâm phúc của mình hay không, Từ Quân Nhiên chưa suy nghĩ nhiều như vậy, có một số việc không cần suy tính vào lúc này.
Ăn cơm xong, hai người đứng dậy rời đi. Đoàn Văn Hiên muốn mời khách, lại bị Từ Quân Nhiên từ chối, nói hắn mời khách, sao có thể để người khác trả tiền. Huống chi, Từ Quân Nhiên không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho người khác.
- Từ… tôi tiễn ngài.
Lúc rời cửa hai người không gọi được xe, Đoàn Văn Hiên mới nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không cần, anh tan việc trước đi, tôi tự mình đi dạo.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Đoàn Văn Hiên nói:
- Đúng rồi, anh có máy nhắn tin chứ?
Đoàn Văn Hiên khẽ giật mình, lập tức gật đầu:
- Có, số máy là…
Từ Quân Nhiên ghi lại số, vừa cười vừa nói:
- Về sau có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh.
Hiện tại điện thoại di động còn chưa phổ cập, có máy nhắn tin đã coi như không tệ. Từ Quân Nhiên cũng không biết, máy nhắn tin này là buổi sáng sau khi được xác định làm thư ký cho mình, Đoàn Văn Hiên mới lấy được.
Đứng sau lưng Từ Quân Nhiên, Đoàn Văn Hiên hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn. Gã biết rõ, hôm nay gã coi như xoay người rồi, về sau chỉ cần gã theo sát Từ Quân Nhiên, ít nhất cuộc sống sẽ không khó chịu giống như trước đây. Nghĩ đến đây, gã hận không thể lập tức về nhà, nói tin tức này cho Hồng Anh vợ mình.
Hồng Anh với gã là bạn đại học, hai người tốt nghiệp đại học hai năm thì cùng được phân tới Thành ủy Nam Châu. Chỉ có điều về sau vì chuyện nào đó Đoàn Văn Hiên đắc tội nhân vật lớn, bị đặt ăn không ngồi chờ trong Văn phòng Thành ủy. Đoàn Văn Hiên không muốn chia lìa cùng Hồng Anh, hai người trải qua nhiều năm như vậy, cảm tình đương nhiên rất tốt, chỉ là nghĩ đến chuyện bị khinh bỉ ở nhà vợ, bởi vì bị người khác châm chọc, Đoàn Văn Hiên luôn đau đớn trong lòng.
- Ơ, đây không phải Tiểu Đoàn sao, sao lại ở đây?
Lúc Đoàn Văn Hiên đang suy nghĩ tâm sự, một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên tai.
Theo giọng nói này, một chiếc xe con màu đen dừng lại trước mặt Từ Quân Nhiên và Đoàn Văn Hiên, cửa xe mở ra, xuất hiện gương mặt một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
- Anh, anh rể?
Đoàn Văn Hiên sửng sốt một chút, lập tức nói với người kia.
- Ha ha, Tiểu Đoàn cậu đang làm gì thế? Hôm nay mẹ tôi sinh nhật, sao cậu còn ở đây?
Người nói chuyện nhìn khoảng hơn bốn mươi, đầu tóc chải bóng mượt, mặc âu phục đen, trông rất giống nhân sĩ thành công trong xã hội. Lúc nói chuyện với Đoàn Văn Hiên, gã mở miệng gọi Tiểu Đoàn, lộ vẻ cảm giác cao cao tại thượng.
- Hả?
Đoàn Văn Hiên ngây người một lúc, giờ mới nhớ tới, hôm nay chính là đại thọ bảy mươi của mẹ vợ, buổi sáng vợ gã còn nhắc hôm nay phải tới nhà mẹ, kết quả hôm nay đi làm lại được Từ Quân Nhiên lựa chọn, sau đó theo Từ Quân Nhiên ra ngoài, quên mất chuyện này.
- Lão Đoàn, hôm nay là sinh nhật mẹ vợ anh à?
Vào lúc này, Từ Quân Nhiên vẫn bị coi như người tàng hình, cười cười mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận