Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 696.2: Thay đổi bất ngờ

Đây là suy nghĩ đồng loạt xuất hiện trong đầu Bạch Lâm và Bối Siêu Quần, Hai người họ đều thấy rất bất ngờ, lẽ nào trong số những ủy viên thường vụ huyện ủy Nhân Xuyên có người đã xảy ra vấn đề sao?
Không đợi đám người Bối Siêu Quần mở miệng hỏi xem rốt cục đang xảy ra chuyện gì thì Trình Thiết đã đi đến trước mặt Vương Mãnh lúc này sắc mặt đã tái nhợt. Anh ta lạnh lùng nói:
- Đồng chí Vương Mãnh, qua quá trình điều tra của cơ quan công an, chúng tôi xác định, đồng chí bị tình nghi có dính líu đến một vụ án lừa đảo tài sản cấp nhà nước, gây tổn hại nghiêm trọng cho lợi ích quốc gia. Qua nghiên cứu quyết định, chúng tôi sẽ tạm thời cách chức đồng chí, đồng chí phải kịp thời bàn giao lại vấn đề trong thời gian và tại thời điểm quy định.
Song quy.
Mọi người ngây ngẩn, không ai ngờ người bị song quy lại là Vương Mãnh, là người vừa thu hút được nhà đầu tư cho huyện, đang là người có con đường thăng quan tiến chức rộng mở, là Ủy viên thường vụ huyện ủy được mọi người chú ý. Vừa rồi, bí thư huyện ủy và chủ tịch thành phố còn tuyên dương anh ta.
Lúc này, Vương Mãnh đã nói không nên lời, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái. Cậu ta há mồm như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra nổi lời nào, ngậm mồm lại. Thân thể mềm nhĩn, không thể tiếp tục đứng trên bục phát biểu nữa mà ngồi xụi lơ xuống ghế, vẻ dương dương tự đắc lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này Bối Siêu Quần cũng đã ngạc nhiên đến mức nói không nên lời. Biểu hiện của Vương Mãnh đã chứng minh rằng Trình Thiết nói không sai, chuyện nhà đầu tư giả là có thật.
Lúc này, Bối Siêu Quần chỉ muốn nắm cổ áo của Vương Mãnh để đánh cho cậu ta một trận. Lẽ nào tên này lại to gan đến thế sao? Dám làm chuyện động trời như vậy, mới biểu dương cậu ta chưa được một tiếng đồng hồ, cậu ta đã bị Ủy ban kỷ luật tiến hành song quy, đúng là mất mặt mà.
Lúc này, Bối Siêu Quần nhận thấy ánh mắt mọi người ở huyện Nhân Xuyên nhìn ông ta rất khác nhau. Có lẽ họ nghĩ ông ta thông đồng với Vương Mãnh trong vụ việc này, sau đó ông ta lại đích thân tới huyện Nhân Xuyên, tận mắt nhìn Vương Mãnh được nhận thưởng, đề cao uy vọng của ông ta trong huyện.
Dù sao thì lúc này, Bối Siêu Quần cũng thấy rất phiền muộn, trong lòng liên tục mắng Vương Mãnh ơi là Vương Mãnh, cái đồ vô liêm sỉ không có tài cán gì thì đừng làm loạn, vì chuyện đó mà làm hại cả lão tử đây cũng bị nghi ngờ rồi đó.
Bối Siêu Quần nghĩ tới điều này rồi bất chợt nhìn sang phía Bạch Lâm – khuôn mặt cũng đang tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Chính sách khen thưởng này là do Bạch Lâm đề nghị, lẽ nào, anh ta đã sớm biết được nhà đầu tư của Vương Mãnh là giả, mục đích là muốn mình đưa ra giải thưởng, để sau đó làm mất mặt mình?
Vừa nghi ngờ nhìn Bạch Lâm, ông ta cũng chỉ biết thở dài trong lòng. Dù thế nào đi chăng nữa thì sau vụ việc này, ông ta cũng mất hết thể diện.
Lúc này, Bạch Lâm đã hiểu, mình lại bị tên tiểu tử Từ Quân Nhiên đó lợi dụng rồi. Không cần biết Từ Quân Nhiên có biết trước chuyện này hay không, chuyện hôm nay chắc chắn Bối Siêu Quần sẽ hận anh ta lắm.
Không cần Bạch Lâm có ý kiến gì với việc này hay không, nhưng dù sao thì anh ta và Bối Siêu Quần cũng không đi trên một con đường, cho dù vị chủ tịch thành phố này có không hài lòng về anh ta nhưng cũng không có cách nào khác. Với anh ta mà nói, chỉ cần Đoạn Thế Kiệt không có ý kiến gì, Bạch Lâm sẽ không quan tâm đến những chuyện khác.
Từ Quân Nhiên từ đầu đến cuối đều mỉm cười đứng ngoài quan sát tình hình. Lần này, hắn muốn giải quyết triệt để vụ Vương Mãnh, nhưng không ngờ, Bối Siêu Quần và Trình Thiết lại tới. Vừa đúng lúc sau khi Bối Siêu Quần biểu dương Vương Mãnh, Trình Thiết lại tuyên bố chuyện nhà đầu tư giả của Vương Mãnh. Chuyện này khiến sắc mặt của Bối Siêu Quần càng thêm khó coi. Không những thế, chuyện còn xảy ra trước mặt của các cán bộ ở huyện Nhân Xuyên, Bối Siêu Quần bị mất mặt như vậy, ông ta không tức giận mới là lạ.
Không chỉ có vậy, trước đây, Bạch Lâm đã đề nghị chính sách khen thưởng này. Từ Quân Nhiên tin rằng, cho dù Bối Siêu Quần có bất mãn đến đâu, chắc chắn ông ta sẽ công kích Bạch Lâm đầu tiên. Vì thế, ông ta vui vẻ nhìn Trình Thiết, còn Trình Thiết đang nhìn về phía Từ Quân Nhiên. Tuy hai người không cùng một phe, nhưng cũng coi như có quen biết. Từ Quân Nhiên cũng không làm gì đắc tội anh ta.
Từ phía Đoạn Thế Kiệt, Trình Thiết biết được, chuyện này do Từ Quân Nhiên phát hiện ra đầu tiên. Dĩ nhiên, Đoạn Thế Kiệt bí mật nói chuyện này cho Trình Thiết biết, mục đích cũng là để bán cho anh ta một cái nhân tình. Dù sao thì sớm muộn gì ông ta cũng nói.
Trình Thiết là con người căm ghét cái ác, tính cách chân thật. Trên thực tế, trong chốn quan trường này không nhiều người như anh ta. Đối với chuyện xảy ra ở huyện Nhân Xuyên, anh ta biết, Từ Quân Nhiên đã khiến cho tình hình kinh tế huyện Nhân Xuyên phát triển rất tốt. Lần này, chuyện nhà đầu tư giả cũng do Từ Quân Nhiên phát hiện ra, nhờ đó mà ấn tượng của Trình Thiết với hắn khá tốt. Lần này, sau khi nghe Đoạn Thế Kiệt nói xong, Trình Thiết đã quyết định đích thân tới Nam Viễn. Thông thường, nếu như chỉ là cán bộ cấp phó mắc lỗi, nhiều nhất cũng chỉ có phó bí thư Ủy ban kỷ luật tới mà thôi, hoặc phái mấy nhân viên tới điều tra. Thế nhưng lần này, Trình Thiết đích thân ra mặt, chuyện này cũng làm cho Từ Quân Nhiên nở mặt.
Trình Thiết ra mặt cũng xem như một lời nói với các cán bộ ở huyện Nhân Xuyên, vụ án của Trương Mãnh sẽ do đích thân Trình Thiết xử lý. Chuyện này có khác biệt rất lớn với việc điều tra của các cán bộ khác thuộc Ủy ban kỷ luật. Các cán bộ khác điều tra xong phải báo cáo với Trình Thiết, làm không tốt còn có thể nhờ đến quan hệ. Thế nhưng, Trình Thiết đích thân tra hỏi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Vương Mãnh coi như xong đời.
Vương Mãnh co quắp trên mặt đất, một câu cũng không nói nổi. Trình Thiết vẫy tay đã có người của Ủy ban kỷ luật thành phố đi tới đưa Vương Mãnh ra khỏi phòng họp.
Trình Thiết nhìn Bối Siêu Quần, bình tĩnh nói:
- Chủ tịch Bối, chúng tôi phải về tiếp tục điều tra vụ án. Mọi người họp tiếp đi!
Nói xong, anh ta dứt khoát quay người, không hề có ý định ở lại đây.
Bối Siêu Quần hừ lạnh. Lúc này, ông ta làm gì có tâm trạng chủ trì cuộc họp có cán bộ huyện Nhân Xuyên nữa chứ? Đúng ra, chủ đề chính của buổi họp này là xác định chế độ khen thưởng, suy cho cùng cũng để khen thưởng Vương Mãnh. Thế nhưng, không ngờ Vương Mãnh lại gây ra việc nhà đầu tư giả, chuyện đó có nghĩa là cuộc họp này không cần tiếp tục cũng được.
- Chủ tịch, cuộc họp….
Lúc này Bạch Lâm xông tới, cười ha hả hỏi Bối Siêu Quần.
Bối Siêu Quần lạnh lùng, thật căm ghét cái tên Bạch Lâm này. Chỉ có điều, lúc này, ông ta không có tâm trạng so đo chuyện này với Bạch Lâm, nên chỉ mệt mỏi phất tay, ý bảo mọi người có thể tan họp. Ông ta thì vội vàng chạy về thành phố. Không biết Đoạn Thế Kiệt sẽ bắt bẻ thế nào chuyện lần này.
Sau khi tiễn một đoàn người Bối Siêu Quần đi, Bạch Lâm về phòng làm việc của bí thư. Anh ta thấy rất kỳ lạ, vì sao chuyện mình không cân nhắc kỹ càng chuyện của Vương Mãnh lại bị Ủy ban kỷ luật thành phố phát hiện. Tuy lời nói của Trình Thiết đưa ra bằng chứng trực tiếp, nhưng ai là người báo cáo chuyện này? Người báo cáo biết gì về chuyện này?
Bạch Lâm giữ trong lòng những nghi ngờ này rồi gọi điện tới văn phòng của Đoạn Thế Kiệt.
- Bí thư Đoạn, chuyện là thế này…
Sau khi có người nghe máy, Bạch Lâm liền chậm rãi kể lại chuyện cho Đoạn Thế Kiệt nghe, không giấu diếm bất cứ chuyện gì.
Sau một hồi trầm mặc, Đoạn Thế Kiệt mới nói:
- Lão Bạch, chuyện này tôi biết. Là các đồng chí thuộc Cục công an và Ủy ban kỷ luật vì đánh nhau nên mới phát hiện ra việc này và báo cáo với thành phố.
Sau đó, Bạch Lâm trầm mặc.
Bạch Lâm cũng xem như là người của Đoạn Thế Kiệt. Năm đó, lúc Đoạn Thế Kiệt còn ở cơ sở, quan hệ giữa hai người không tồi, sau đó, Đoạn Thế Kiệt một bước lên mây, làm đến vị trí như ngày hôm nay, dĩ nhiên Bạch Lâm cũng lên theo. Nhưng Bạch Lâm không ngờ Đoạn Thế Kiệt lại giấu mình chuyện này.
- Bí thư, tôi…
Bạch Lâm mở miệng, định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Đoạn Thế Kiệt trầm mặc, chậm rãi nói:
- Lão Bạch, anh không thích hợp ở lại Nhân Xuyên rồi.
Ông ta nói rất rõ ràng. Bạch Lâm ở lại huyện Nhân Xuyên đã không còn ý nghĩa gì nữa. Lần này ngay cả Cục trưởng Cục công an huyện cũng đã trở thành người của Từ Quân Nhiên, có thể thấy, Từ Quân Nhiên đã khống chế được bộ máy ở huyện Nhân Xuyên đến mức nào. Bạch Lâm ở lại huyện Nhân Xuyên chỉ sợ sẽ rơi vào vận mệnh mất quyền lực mà thôi.
Đoạn Thế Kiệt cũng hiểu rõ, cấp dưới cũ của mình cũng rất khó chịu với chuyện này, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác. Hậu thuẫn và năng lực của Từ Quân Nhiên đặt ở đó. Nếu nói phải lựa chọn một người thay thế ông ta khống chế huyện Nhân Xuyên, ông ta sẽ lựa chọn Từ Quân Nhiên mà không hề do dự. Vì như vậy, không chỉ có thể khiến huyện Nhân Xuyên phát triển tốt hơn, mà còn đem lại nhiều lợi ích hơn. Còn Bạch Lâm, ông ta cảm thấy Bạch Lâm hợp lên thành phố thôi.
Nghĩ đến đây, Đoạn Thế Kiệt nói với Bạch Lâm:
- Đồng chí Bạch Lâm, đồng chí cảm thấy mình có thể đảm nhiệm công tác trên thành phố được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận