Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 269: Nam và Nữ.

- cậu nói xem phải làm sao?
Kim Thái Nghiên nhìn Từ Quân Nhiên hỏi, trong lúc này, cô không nghĩ được gì, đành phải hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên thở phào một cái, nhìn về phía Kim Thái Nghiên, nói với vẻ mặt hơi khó khăn:
- Không dễ làm đâu.
- Làm gì? Chẳng nhẽ cậu cũng muốn có một khẩu súng?
Kim Thái Nghiên hỏi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu, nghiêm túc nói:
- TôI thì không vấn đề, ý của tôi là lo cô sẽ không nể mặt.
Kim Thái Nghiên sững người nhìn Từ Quân Nhiên có chút không hiểu, đôi mắt giống như nước mùa thu lạnh lùng nhìn hắn:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu mau nói đi, không thì tôi tự mình đi vậy!
Đây là câu nói thật lòng của cô, cô thà tự mình đi mạo hiểm cũng không muốn dẫn theo Từ Quân Nhiên để rồi cuối cùng hai ngươi đều lâm vào cảnh nguy hiểm, nếu như vậy nhất định cô sẽ không kịp hối hận, cho nên nếu như để hắn đến lúc đó cùng cô chịu khổ thì không bằng bây giờ cô dứt khoát không để Từ Quân Nhiên đi cùng nữa.
Từ Quân Nhiên điều chỉnh sắc mặt, nhìn ngó xung quanh, rồi nói với giọng rất nghiêm túc:
- Tôi có vài chuyện muốn nói với cô, là về vụ án này.
Nhắc đến vụ án, Kim Thái Nghiên liền lấy lại tinh thần, nghi ngờ hỏi:
- Vụ án này? Chẳng lẽ cậu nhận ra điểm gì từ trong hồ sơ này sao?
Thật ra không phải cô không tin Từ Quân Nhiên, nhưng lại cảm thấy một người học khoa trung cũng không có khả năng gì về mặt điều tra, trong tập hồ sơ này chẳng qua là một phần tài liệu liên quan đến vụ án, cô đã nghiên cứu mấy tháng cũng không nhìn ra vấn đề nằm ở đâu, chẳng lẽ Từ Quân Nhiên lại có thể nhìn ra được điểm có ích?
Từ Quân Nhiên chỉ vào nội dung trong hồ sơ, thấp giọng từ từ nói:
- Cô có nghĩ tại sao hành động này liên tục thất bại 7-8 lần hay không? Tin tức bên Lĩnh Nam truyền đến, dựa theo kết luận hiện tại thì không có vấn đề, nhưng mỗi lần Thị cục Giang Châu các cô đi bắt người thì đều để đối phương xổng mất?
Kim Thái Nghiên sững người trong giây lát, cô không nói câu nào cả buổi bởi câu nói này của Từ Quân Nhiên, đây quả là một vấn đề nan giải với cô. Những tin tức của công an tỉnh Lĩnh Nam đưa đến đều rất là chính xác, mỗi lần đều có thể nói chính xác đến 8-9 phần thời gian giao dịch của đối phương. Tuy nhiên hết lần này đến lần khác bên thị cục Giang Châu luôn xảy ra vấn đề, khi họ đến nơi để bắt người thì bọn chúng đều đã đi khỏi, không chỉ thế, thậm chí bọn họ còn trắng trợn hơn kết thúc giao dịch trước khi công an đuổi đến, lừa cả thời gian hành động của công an.
- Ý của cậu là trong thị cục chúng ta có nội gián?
Kim Thái Nghiên cũng phản ứng rất nhanh, sau khi nghe Từ Quân Nhiên nói xòng, cô suy nghĩ một chút, rồi đưa ra cách nhìn nhận của mình.
Từ Quân Nhiên nghiêm túc gật đầu:
- Rất có thể, dù sao thì thị cục các cô cũng rất bảo mật, nếu như bắt hụt một hai lần thì có thể coi như là trùng hợp, nhưng đã nhiều lần như vậy, nếu không có gì mờ ám bên trong thì rất khó tin. Theo tôi thấy thì, không những là có nội gián mà hơn nữa tên nội gián này còn có chức vụ không nhỏ, nếu không thì tên đó không thể nào biết được kế hoạch hành động của đội cảnh sát hình sự các cô được!
Kim Thái Nghiên không hề do dự, liền nói:
- Tôi phải báo cho cục trưởng biết chuyện này!
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Cô tin ông ta sao?
Kim Thái Nghiên lại ngây người ra, không nói lên lời, cô liền lập tức ý thức được, hiện tại, đừng nói là cục trưởng, ngay đến những chiến hữu cùng cô chiến đấu hằng ngày e là đều không thể tin được, bởi cô biết được nếu đúng như Từ Quân Nhiên nói thì chuyện này một khi lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người trong thị cục Giang Châu đều cảm thấy bất an, ai cũng không muốn bị phát hiện ra là kẻ nội gián kia, còn tên nội gián sẽ càng cẩn thận hơn, cố gắng không để mình bị phát hiện.
Quan trọng nhất là hiện tại ngay chính Kim Thái Nghiên cũng không biết rốt cuộc là mình có thể tin được ai!
- Cậu nói đi, nên làm sao?
Kim Thái Nghiên nhìn Từ Quân Nhiên nói.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói một cách rất nghiêm túc:
- Chuyện đến nước này, tôi nghĩ là chỉ có thể tìm bí thư Hô Diên để nhờ giúp đỡ thôi!
Thấy Từ Quân Nhiên nhắc đến Hô Diên Ngạo Ba, Kim Thái Nghiên nghi ngờ hỏi:
- Ý của cậu là báo cáo lại vụ án này? Nhưng sao cậu có thể chắc là những người bên cạnh Hô Diên Ngạo Ba cũng đáng tin?
Từ khi cô trở về bên cạnh Hô Diên Ngạo Ba, cũng không có quen với việc gọi cha, không chỉ vậy, khi Kim Thái Nghiên nói chuyện với người khác, cô cũng sẽ gọi thẳng tên của Hô Diên Ngạo Ba.
Có điều là cô dám gọi như vậy, nhưng Từ Quân Nhiên không dám, nghe Kim Thái Nghiên nói xong, hắn cười lớn nói:
- Rất đơn giản, bí thư Hô Diên còn đảm nhiệm cả chức vụ phó chính ủy của trung đoàn cảnh sát vũ trang của tỉnh, cho nên tôi thấy có thể xin ông ấy ra mặt, điều động bộ đội, đến lúc đó Thị cục của các cô ở ngoài sáng, bộ đội của tỉnh ở trong tối, nhất định có thể bắt được đám người đó.
Kim Thái Nghiên không có trả lời câu hỏi của Từ Quân Nhiên ngay mà cau mày lại suy nghĩ một chút, tất nhiên bảo cô đi cầu xin người cha mà cô đã căm ghét nhiều năm cũng có hơi khó.
Từ Quân Nhiên không hề nóng vội, chỉ yên lặng ngồi nhìn Kim Thái Nghiên, đợi cô đưa ra quyết định.
Một hồi lâu sau, Kim Thái Nghiên nghiến răng một cái rồi nhìn Từ Quân Nhiên hỏi:
- Cậu có thể chắc chắn chuyện này sẽ thành công chứ? Ý tôi là bắt được đám người đó
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Chắc đến 70% , nhưng nếu bọn chúung đột nhiên hủy bỏ cuộc hẹn thì tôi cũng không có cách nào cả.
Kim Thái Nghiên thở ra một cái:
- Vậy chúng ta đi luôn thôi!
Đi đâu ư? Tất nhiên là đi tìm Hô Diên Ngạo Ba để bàn chuyện viện binh.
Cùng Kim Thái Nghiên đi ra chiếc xe Jeep, hai người lái xe đi về phía trụ sở của tỉnh ủy, sở dĩ họ không đi đến ủy ban chính pháp của tỉnh là bởi Từ Quân Nhiên đã đề nghị, hắn cảm thấy tốt nhất là bớt ồn ào một chút, hoặc là vì muốn bắt được tên nội gián trong thị cục Giang Châu, hai người không nên đánh trống khua chiêng đi đến ủy ban chính hoặc là sở Công an tỉnh.
Đang lúc bọn họ ngồi trên jeep chạy ra khỏi cục thành phố, một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó mới thu tầm nhìn lại, và đi đến cầm lấy một chiếc điện thoại màu đỏ phía trước.
- Xế chiều ngày mai, Thị cục Giang Châu sẽ bổ sung thêm một người vào hành động, tên sinh viên đại học và bạn gái của hắn, con ả tên Kim Lan đó chính là đội phó của đội cảnh sát hình sự thành thố chúng tôi, còn tên kia chỉ là một cán bộ bình thường.
Chủ nhân của giọng nói này tuy không phải là già nhưng rất có nhuệ khí.
- Đội trưởng Hà, anh có thể chắc chắn chứ?
Đầu dây bên kia có một giọng nói rắn rỏi vang lên.
Kẻ được gọi là đội trưởng Hà kia, vẻ mặt lạnh lùng:
- Một thời gian dài như vậy, tin tức tôi đưa cho các người có lần nào không chuẩn? Hà Kiến Bình tôi làm việc, nếu không chắc sẽ không đánh!
Người bên kia cười lớn, không biết nói câu gì nhưng thấy sắc mặt của Hà Kiến Bình có hơi biến sắc.
Sau khi đặt điện thoại xuống, sắc mặt của Hà Kiến Bình có chút thâm trầm, y liếc ra bên ngoài cửa sổ, nhếch miệng cười lạnh.
- Kim Thái Nghiên, cô quá tài giỏi rồi! Tuy không biết sau lưng cô có ai chống lưng, nhưng cục trưởng che chở cô như vậy, nếu cô đã là mối đe dọa đến vị trí đội trưởng nay của tôi, thì đừng trách tôi độc ác!
Hà Kiến Bình tự lẩm bẩm, giống như là đang nói với chính mình, lại cũng giống như là ổn định lại lòng tin.
Tuy nhiên ông ta không biết là, nếu như không có sự xuất hiện của Từ Quân Nhiên, thì vài ngày sau đó, mong muốn của y đã thành hiện thực, Kim Thái Nghiên sẽ bị ném xuống sông, biến thành người thực vật và chức vụ đội trưởng đội cảnh sát hình sự của y sẽ được bảo vệ.
Vào lúc này, Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên hiện đang ngồi bên trong nhà của Hô Diên Ngạo Ba bên trong ủy ban tỉnh ủy, Kim Thái Nghiên đang gọi điện cho Hô Diên Ngạo Ba hỏi xem ông ta đã tan làm chưa.
Từ Quân Nhiên biết rất rõ nội gián là người nào, nếu hắn nhớ không nhầm, ở kiếp trước Lý Dật Phong và Lý Đông Viễn đã từng nhắc đến cái tên đó với ông ta, chính là người chỉ huy trực tiếp của Kim Thái Nghiên, đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thị cục Giang Châu, Hà Kiến Bình, tên đội trưởng Hà này đã bị tập đoàn buôn lậu mua chuộc và trở thành ô dù cho bọn chúng, là người đã mật báo hành động cho chúng. Nhưng cụ thể chuyện này, Từ Quân Nhiên cũng không rõ, hắn cũng không phải là thần tiên, không thể nào nhớ hết được mọi chuyện một cách rõ ràng, đây là chuyện không dễ dàng gì. Cho nên Từ Quân Nhiên không có nói chuyện này cho Kim Thái Nghiên biết, huống chi hắn không có chứng cứ, có nói gì thi cũng không thể khiến ngươi khác tin được.
Kim Thái Nghiên đã gọi điện đến văn phòng của Hô Diên Ngạo Ba, rất nhanh đã có người nhận điện.
- Alo, là ai gọi đến vậy? Tôi là Hô Diên Ngạo Ba.
Đầu bên kia của điện thoại, giọng nói uy nghiêm của Hô Diên Ngạo Ba vang lên.
Kim Thái Nghiên lạnh lùng nói:
- Bao giờ ông về nhà? Tôi có chuyện cần nói.
Chuyện mà cô nói chính là chuyện tìm viện binh, Hô Diên Ngạo Ba hơi ngạc nhiên hỏi:
- Nói qua điện thoại không được sao?
- Không được, chuyện này rất quan trọng!
Kim Thái Nghiên nói chắc như đinh đóng cột.
Hô Diên Ngạo Ba như là chưa từng nghe thấy con gái mình nói chuyện nghiêm túc như vậy, có hơi kinh ngạc nói:
- Tôi ở bên này phải chủ trì một cuộc họp ngắn, một lát nữa tôi về, con đợi tôi một tiếng nữa !
Kim Thái Nghiên nghe xong, không nói gì thêm mà trực tiếp cúp máy, sau đó nói với Từ Quân Nhiên
- Từ Quân Nhiên, cậu nói thật cho tôi biết, có phải là cậu đã đoán được kẻ nào là nộii gián rồi không? Nếu không làm sao cậulại đưa ra đề nghị để tôi tìm Hô Diên Ngạo Ba hỗ trợ?
Cô không phải là kẻ ngốc, Từ Quân Nhiên đã kiên trì như vậy, thậm chí còn không đồng ý báo chuyện này cho cục trưởng của cục Công an thành phố, lại nhất định đòi cô đến tìm Hô Diên Ngạo Ba để nhờ giúp, nếu nói là không có vấn đề gì, thì đánh chết Kim Thái Nghiên cũng không tin.
Từ Quân Nhiên gượng cười nói:
- Đội trưởng Kim, cô phải tin tôi, tôi thật không biết ai là nội gián cả, đừng quên, hôm nay mới là lần đầu tiên tôi xem hồ sơ vụ án này, trước đó tôi không hề biết gì về chuyện này cả, cô bảo tôi đi đâu tìm cho cô tên nội gián này? Sở dĩ tôi muốn tìm thư ký Hô Diên hỗ trợ là bởi tôi cảm thấy, Thị cục các cô đã có trong tay nhiều manh mối như vậy nhưng lại nhiều lần hành động để cho bọn chúng thoát được, điều này cho thấy tên nội gián nhất định có cấp bậc rất cao, trong tình hình địch tối ta sáng như thế này thì bí thư Hô Diên vẫn là người đáng tin cậy nhất, nhất định ông ấy sẽ không làm hại cô!
Sau khi nghe hắn nói xong, Kim Thái Nghiên liền im lặng hồi lâu, rõ ràng là cô cũng biết Từ Quân Nhiên nói không sai, cho dù là cấp bậc của tên nội gián cao đến đâu thì cũng sẽ không thể ảnh hưởng đến Hô Diên Ngạo Ba, bởi ông nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai tổn thương đến con gái mình.
- À, gọi tôi là Thái Nghiên được rồi, không cần khách khí thế đâu.
Một lát sau, Kim Thái Nghiên đột nhiên lên tiếng, nói với Từ Quân Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận