Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 90: Đường gập ghềnh mình ta bước.

Cho tới nay, Từ Quân Nhiên luôn tự hỏi bản thân, đó chính là làm sao khiến Nghiêm Vọng Tung có thể kết thúc cuộc sống chính trị một cách hoàn mỹ.
Bởi Từ Quân Nhiên biết rõ sang năm huyện Võ Đức sẽ có một lần đại loạn, nói rõ hơn chính là trong thời kỳ nghiêm trị, huyện ủy, chính quyền huyện Võ Đức sẽ có một lần điều chỉnh lớn. Nếu như Nghiêm Vọng Tung vẫn tiếp tục làm bí thư huyện ủy, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, vậy ông ta sẽ trở thành người bị thành phố đẩy ra làm người chịu tội thay.
Nên làm thế nào để thay đổi vận mệnh?
Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất chính là để Nghiêm Vọng Tung lui về tuyến hai.
Từ Quân Nhiên biết rõ Nghiêm Vọng Tung không phải dạng tham chức ham quyền, sở dĩ cố gắng đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện ủy là do không có ai thích hợp kế nhiệm. Mấy nhân viên tuyển dụng thành phố nêu ra rõ ràng đều không phải người đáng tin cậy, trong huyện lại không có ai để ông an tâm, cho nên mới kéo dài tới lúc này.
Cho nên Từ Quân Nhiên quyết định tìm cho Nghiêm Vọng Tung một người kế nhiệm hợp cách.
- Lão bí thư, ngài cảm thấy chủ tịch huyện Dương như thế nào?
Từ Quân Nhiên nhìn ông mà hỏi.
Nghiêm Vọng Tung sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn:
- Ý cậu là để anh ta ngồi lên vị trí bí thư huyện ủy?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Ngài đi làm đại biểu hội đồng nhân dân, vẫn là thường ủy huyện ủy. Chủ tịch Dương nhận lấy chức bí thư huyện ủy của ông, như vậy có thể cam đoan phương hướng phát triển của huyện chúng ta, bởi vì đổi lãnh đạo mà thay đổi. Dù sao chủ tịch Dương giờ đang ngồi trên cùng một con thuyền với chúng ta, đợi khi nuôi cá trong ruộng lúa và công ty xây dựng đã xong, anh ta đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường này. Còn ứng cử viên cho vị trí chủ tịch huyện thì cứ để cho lãnh đạo thành phố đau đầu đi.
Nghiêm Vọng Tung chau mày, thật lâu sau cũng không nói gì. Ông có phần chần chừ! Như suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, ông không thèm để ý chuyện mình không phải bí thư huyện ủy. Xem xét cẩn thận mà nói, vị trí này ông ngồi quá lâu rồi, nếu không phải lo lắng sự phát triển của huyện Võ Đức sẽ bị quan chức trên thành phố ảnh hưởng xấu, ông sớm đã nhường vị trí này cho những người trẻ tuổi. Cho nên điều ông lo lắng chính là một khi Dương Duy Thiên nên làm bí thư huyện ủy liệu có khinh suất liều lĩnh, khiến nhân dân huyện Võ Đức chịu tổn hại hay không.
- Quân Nhiên, cậu nắm chắc chứ?
Trầm mặc hồi lâu, Nghiêm Vọng Tung mới lên tiếng hỏi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Chỉ cần dựa theo con đường con vẽ ra, con nắm chắc trong vòng ba năm có thể khiến công xã trấn Lý gia thoát nghèo, trở nên giàu có.
- 70%?
Nghiêm Vọng Tung có phần kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, lập tức vỗ đùi:
- Làm đi! Năm đó lão tử tấn công thị trấn cũng chỉ nắm chắc 50%, giờ tới tận 70% khả năng có thể khiến nhân dân cơm no áo ấm, chuyện này đáng giá để đánh cược!
Nói xong, ông đứng lên nói:
- Tôi lập tức tới thành phố, đề nghị với thành ủy để đồng chí Dương Duy Thiên nhận vị trí của tôi!
Từ Quân Nhiên vội vàng ngăn Nghiêm Vọng Tung lại:
- Lão bí thư, đừng nóng vội, chớ nóng vội!
Nghiêm Vọng Tung không hiểu nhìn hỏi:
- Sao vậy?
Cười khổ một cái, trấn an lão gia tử ngồi lên ghế, Từ Quân Nhiên nói thật:
- Lão bí thư, chuyện này giờ không vội. Đợi giáo sư Kim của viện khoa học nông nghiệp tới, ông tới thành phố báo cáo chuyện này. Hơn nữa ông nhất định phải nhớ kỹ chuyện này cần báo cho Chủ tịch thành phố Chu.
Nghiêm Vọng Tung có phần sửng sốt, lập tức hiểu rõ, sắc mặt cổ quái nhìn Từ Quân Nhiên, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đám đọc sách các cậu quá nhiều tâm nhãn đó. Năm đó Chỉ đạo viên của đại đôi chúng ta cũng như vậy, chiến tranh nổ ra, ông ấy mới đúng là nhiều mưu kế, động cái là lại mai phục. Chậc chậc… rất biết lừa người!
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, không ngờ mấy câu nói của mình khiến ông nội nhớ tới chuyện thời chiến tranh.
- Đúng rồi, vậy buổi họp bí thư ngày mai cậu nói tôi cần tỏ thái độ như thế nào?
Nghiêm Vọng Tung hỏi hắn, hiện giờ ông đã coi Từ Quân Nhiên là quân sư của mình. Trong thế giới quan trường của ông, đám người đọc sách đều là thông minh, Từ Quân Nhiên cũng là người đọc sách, đương nhiên là phải thông minh.
Từ Quân Nhiên nghĩ một hồi, thấp giọng nói:
- Lão bí thư, Tần Quốc Đồng lúc nảy tới nói gì với ông?
Nghiêm Vọng Tung nói:
- Ông ta chỉ nói cục công an huyện gần đây tập trung vụ án những người kinh doanh tư nhân, nói những người này đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, hỏi tôi xem có nên tiến hành xử phạt nghiêm khắc bọn họ hay không. Tôi nói này Quân Nhiên, cậu bảo hai văn bản kia là thực chứ?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đây chính là vấn đề do tin tức không thông suốt, tài liệu văn bản từ trung ương đưa xuống đã hơn một năm nhưng tại nhiều cơ sở vẫn coi kinh doanh tư nhân chính là đi theo con đường tư bản chủ nghĩa. Hoặc có thể nói tinh thần trong chỉ thị của trung ương căn bản không đến được với cơ sở, khiến nhiều cán bộ lãnh đạo dễ dàng phạm sai lầm, trái với tinh thần của trung ương, xử sai nhiều việc.
- Lão bí thư, để tôi kể ông nghe, hiện giờ ở thủ đô đã có nhiều nhà đi xe ô tô riêng, bây giờ ở thành phố gọi kẻ có tiền là ‘vạn nguyên hộ’!
Những lời của Từ Quân Nhiên khiếm Nghiêm Vọng Tung há hốc mồm. Đối với ông mà nói, hai từ xe ô tô riêng và Vạn nguyên hộ quá mức xa vời.
Thở dài một câu, Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Lão bí thư, huyện Võ Đức chúng ta quá lạc hậu rồi.
Nghiêm Vọng Tung không nói gì, ông biết Từ Quân Nhiên nói sát với tình hình thực tế. Tuy rằng rất ít khi rời khỏi huyện Võ Đức nhưng không có nghĩa là Nghiêm Vọng Tung hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Từ trên báo chí cùng những chuyến tới thành phố hay lên tỉnh đều khiến ông nhận ra một vấn đề, đó chính là huyện Võ Đức nhất định phải thay đổi, nếu không sẽ bị tách rời với xã hội đang phát triển.
- Đề nghị của con chính là trong buổi họp bí thư ngày mai, ông cần phê bình hành vi của cục công an. Bất kể có phải là chỉ thị của cục thành phố hay không, chỉ đơn giản việc thô bạo tiến hành kiểm tra với các chủ hộ kinh doanh cá thể, khiến con cảm thấy phương thức, phương pháp làm việc của cục công an đều cần phải bàn bạc lại.
Từ Quân Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Nghiêm Vọng Tung gật đầu:
- Tên Trình Hoành Đạt khốn kiếp kia ỷ vào mình có một người chú làm phó bí thư thành ủy liền không coi tôi ra gì, lần này tôi nhất định phải dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Lão bí thư, ngài yên tâm, ông ta không đắc ý được mấy ngày nữa đâu.
Nếu Trình Hoành Đạt đã muốn chết vậy chớ trách mình không khách khí.
Dừng một chút, Nghiêm Vọng Tung lại hỏi:
- Còn về phía Tần Quốc Đồng…
Từ Quân Nhiên hiểu ý của ông, Nghiêm Vọng Tung giờ hận tên tiểu nhân như Tần Quốc Đồng thấu xương. Ông ta đã làm sẵn một cái lồng chỉ chờ ông chui vào, nếu không phải là Từ Quân Nhiên cảnh báo tỉnh giấc, vậy e rằng thanh danh mấy chục năm của Nghiêm Vọng Tung ông đã bị hủy hoại. Đối nghịch với chính sách quốc gia, vấn đề này nghiêm trọng tới mức nào!
Ông không biết kiếp trước quả thực ông đã rơi vào cái bẫy này, cuối cùng bị Tần Quốc Đồng hạ bệ.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Lão bí thư, vẫn chưa tới thời điểm.
Bình tĩnh xem xét lại, hiện giờ ông chỉ mong đánh ngã được Tần Quốc Đồng. Nhưng Trương Kính Mẫn là bí thư thành ủy, nếu thu thập Tần Quốc Đồng e là người đứng đầu thành ủy phải lo lắng vấn đề người kế nghiệp huyện Võ Đức. Từ Quân Nhiên cũng không cho rằng mình có bản lĩnh thoát thân nếu bị một bí thư thành ủy tính toán. Mặc dù bản thân có nhiều thay đổi, nhưng chỉ cần một lệnh thuyên chuyển công tác của ông ta là có thể giải quyết mình. Chớ quên Nghiêm Vọng Tung dù có thể sừng sững không đổ chính vì kinh nghiệm của ông ấy, trong thành phố cũng phải kiêng kỵ phản ứng trên tỉnh. Dù sao Nghiêm Vọng Tung ngoại trừ là một bí thư huyện ủy lão thành vẫn còn nổi danh là chiến sĩ thi đua cùng anh hùng chiến đấu ở tỉnh, trong tỉnh cũng có quen biết một số người. Những người quen này tuy rằng bình thường không nói gì nhưng cũng không có nghĩa là vào thời khắc sống chết sẽ không quan tâm tới Nghiêm Vọng Tung. Đời trước, nếu không phải Tần Quốc Đồng dùng kế khiến Nghiêm Vọng Tung đi trái với chính sách quốc gia, chức bí thư huyện ủy này của ông cũng không bị mất.
Cho nên đến giờ Từ Quân Nhiên vẫn chờ một cơ hội, cơ hội để đánh đổ Tần Quốc Đồng lẫn chỗ dựa của ông ta.
Hơn nữa Tần Quốc Đồng là người của Tần gia trại huyện Võ Đức. Tần gia ở huyện Võ Đức cũng là một dòng họ lớn, giống Lý gia và Vương gia, đều là dòng họ có lực ảnh hưởng trong huyện. Muốn sờ tới Tần Quốc Đồng cũng không thể trực tiếp như khi đối phó với Trình Hoành Đạt.
Nghiêm Vọng Tung cũng đoán được suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, gật đầu nói:
- Tôi hiểu, chuyện này tôi sẽ có biện pháp.
Dù sao cũng đã sống trong quan trường mấy chục năm, chút chuyện này ông đương nhiên có biện pháp xử trí. Nhìn bề ngoài thì người trẻ tuổi như Từ Quân Nhiên sao có thể so với con cáo già như Nghiêm Vọng Tung, y còn kém xa, Nghiêm Vọng Tung thuộc dạng lão tiền bối kinh nghiệm đầy mình.
Hai người lại thương lượng một chút về chuyện công xã trấn Lý gia, Nghiêm Vọng Tung nói:
- Tôi tính để cậu đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy công xã, thế nào hả?
Từ Quân Nhiên vội vàng lắc đầu:
- Lão bí thư, kinh nghiệm của tôi quá non nớt, chuyện này… vẫn cứ nên để tôi đứng sau màn bày kế sách thì hay hơn.
Nghiêm Vọng Tung thấy hắn kiên trì, cũng đành thôi.
Từ Quân Nhiên rất muốn ngồi chức bí thư đảng ủy, nhưng hắn biết giờ mình nhận lấy chức vị này không phải chuyện tốt. Không nói tới phản ứng của Lý Càn Khôn, ngay cả một số người trong huyện cũng sẽ suy nghĩ nhiều về việc mình được đề bạt.
Người Hoa có tật xấu này, không bằng người thì ganh ghét, bản thân mình sao cũng thế, chỉ cần mọi người ngang bằng mình là được. Nếu nhìn thấy ai giàu có hơn mình, trong lòng liền cảm thấy không công bằng, sẽ nghĩ biện pháp tìm tật xấu của đối phương. Từ Quân Nhiên hiểu rõ tâm lí này, cũng biết bây giờ nếu mình được đề bạt, mặt ngoài mọi người không nói gì nhưng trong huyện sẽ có không ít con mắt nhìn chằm chằm vào. Nếu không sao tin đồn giữa mình và Lâm Vũ Tình sao lại nhanh chóng lan khắp huyện như vậy? Căn bản chính là có người cố ý muốn khiến mình khó chịu mà thôi.
- Các người đã muốn chơi, vậy phải chơi thật lớn!
Từ Quân Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc của Nghiêm Vọng Tung, trong lòng thầm tự nhủ:
- Bất luận thế nào tôi cũng không cho phép bất kỳ ai phá hỏng cục diện tôi vất vả mới xây dựng được! Mặc kệ là ai, chỉ cần cản đường tôi, thần cản sát thần! Phật ngăn sát phật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận