Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 668: Đơn vị liên quan.

Bữa tối đến tám giờ thì kết thúc, Tạ Mỹ Quyên cố ý giữ Lưu Tử Vân ở lại.
- Chị Lưu, chị gọi điện cho chồng của chị đi.
Tạ Mỹ Quyên khoác tay Lưu Tử Vân, cười hì hì nói. Cô và Lưu Tử Vân ngủ cùng giường tầng trong ký túc xá khi còn ở trường đảng, quan hệ dĩ nhiên không hề tầm thường. Lưu Tử Vân cũng rất mến cô em hiểu chuyện này.
Lưu Tử Vân gật đầu rồi đáp:
- Vậy được thôi, mọi người đợi tôi ở đây, tôi ra ngoài gọi điện.
Từ Quân Nhiên khẽ cúi người:
- Phiền chị Lưu rồi.
Lưu Tử Vân ra ngoài gọi điện, Tạ Mỹ Quyên lại quay qua lườm Từ Quân Nhiên:
- Cậu đó, rõ ràng là có hậu thuẫn, mắc gì cứ phải chôn chân ở huyện thành?
Từ Quân Nhiên chỉ cười, sau đó liền nói:
- Chị không thấy tình hình của huyện Nhân Xuyên, nói thật, em thật lòng muốn tìm cách phát triển nơi đó.
Tạ Mỹ Quyên lắc đầu:
- Thôi được, tôi cũng bó tay với cậu. Nếu cậu muốn phát triển huyện Nhân Xuyên, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu. Việc hội triển lãm tôi giúp được gì sẽ giúp, yên tâm đi. Chồng chị Lưu hiện nay là Sở trưởng Sở ngoại thương, một huyện nghèo muốn trở mình không phải là vấn đề lớn đối với anh ta.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Phải rồi, con người vị Sở trưởng Thường này thế nào?
Tạ Mỹ Quyên cười hì hì:
- Con người không tệ, chỉ là hơi sợ vợ. Cha của chị Lưu năm đó là người đứng đầu tỉnh chúng ta, Sở trưởng Thường có thể đi đến bây giờ cũng phần lớn là nhờ sức mạnh của cha vợ. Nghe nói người đứng đầu Tỉnh ủy hiện nay vẫn là cấp dưới cũ của ông Lưu.
Từ Quân Nhiên đăm chiêu gật đầu. Hèn gì Lưu Tử Vân lại ngấm ngầm đứng đầu đám người này, thì ra còn có nguyên nhân này.
Sở trưởng Thường đến rất nhanh, chỉ mất hơn nửa tiếng đã tới nơi, vừa vào cửa thấy Tạ Mỹ Quyên liền cười nói:
- Còn tưởng ai có thể khiến cô Lưu nhà anh phá lệ tìm anh đến giúp, thì ra là cô nhóc này. Nói đi, em có chuyện gì vậy?
Hai người Lưu Tử Vân đều qua bốn mươi tuổi, hơn Tạ Mỹ Quyên mười mấy tuổi, dĩ nhiên cũng có thể nói kiểu này.
Tạ Mỹ Quyên che miệng cười, nhưng không nói gì ngay.
Trước đó Từ Quân Nhiên đã nghe nói tình hình của vị Sở trưởng Thường này, biết đối phương tên là Thường Tiên, năm nay 48 tuổi.
- Sở trưởng Thường, chào anh, tôi là Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên đứng dậy, mỉm cười đưa tay chào hỏi đối phương, lời lẽ lịch sự, dĩ nhiên rất khách sáo.
Thường Tiên cũng không ỷ là cán bộ cấp sở mà lên mặt, nghe vậy liền mỉm cười bắt tay Từ Quân Nhiên:
- Ha ha, đã sớm nghe nói cậu Từ tuổi trẻ tài cao, hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền. Chào cậu, chào cậu, tôi là Thường Tiên.
Từ Quân Nhiên và Tạ Mỹ Quyên đều sững người. Tạ Mỹ Quyên biết rõ Thường Tiên hơn, liền ngạc nhiên hỏi thẳng:
- Anh Thường, anh biết Quân Nhiên sao?
Lưu Tử Vân còn ngạc nhiên hơn:
- Anh Thường, anh quen cậu Từ à?
Hai cô dĩ nhiên thấy rất khó hiểu. Theo lý giải trước đó của Lưu Tử Vân, chồng cô chắc hẳn không quen biết Từ Quân Nhiên, chung quy hai người chưa từng cùng làm việc, Thường Tiên và Từ Quân Nhiên lại cách nhau gần hai mươi tuổi. Hơn nữa nghe khẩu âm của Từ Quân Nhiên hình như là người vùng Giang Nam, còn Thường Tiên lại sinh ra lớn lên ở phía Bắc, hai người không thể nào từng tiếp xúc được.
Nhưng thái độ hiện tại của Thường Tiên rõ ràng không hề xa lạ với cái tên Từ Quân Nhiên, điều này khiến Lưu Tử Vân và Tạ Mỹ Quyên không thể không ngạc nhiên.
Bình tĩnh mà xét, cả bản thân Từ Quân Nhiên cũng cực kỳ kinh ngạc. Thấy Thường Tiên có vẻ biết rõ mình, hắn không kiềm được hỏi:
- Sở trưởng Thường, anh biết tôi sao?
Thường Tiên bật cười:
- Cậu đó, đừng khách sáo vậy nữa, gọi tôi anh Thường là được, tôi không dám làm giá trước mặt cậu đâu. Nếu để tên Trương Trọng Kiên kia biết được, chắc chắn sẽ chạy về từ thủ đô để liều mạng với tôi đấy.
Trương Trọng Kiên!
Nghe cái tên này, Từ Quân Nhiên tức thì ngây người. Thư ký Trương Trọng Kiên của Trần Tinh Duệ có quan hệ ngầm rất tốt với hắn, cho dù hiện giờ Trần Tinh Duệ được điều đến Ban tổ chức trung ương, quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, chẳng lẽ Thường Tiên có qua lại với Trương Trọng Kiên sao?
Không chỉ Tạ Mỹ Quyên, lúc này cả Lưu Tử Vân cũng ngây ra, ngạc nhiên hỏi:
- Anh Thường, đây là, đây là sao vậy?
Thường Tiên mỉm cười nói:
- Anh và Trương Trọng Kiên học cùng trường đảng, tên này đã nhắc đến tên cậu Từ với anh rồi. Nói thật lòng, người có thể khiến tên mắt để trên trán đó khen không ngớt, anh luôn muốn làm quen đấy.
Từ Quân Nhiên đơ ra, rồi bật cười ha ha. Hắn biết chuyến đi đến tỉnh thành lần này xem như đã thành công một nửa.
Trong xã hội, đa số người đã định phải cần người khác nói thay, cho dù là các nhóm quan hệ hình thành do công việc hay cuộc sống, mỗi người đều có cơ hội phát ngôn. Nhưng thực tế luôn có một số người bị một vài kẻ khác khống chế, xã hội cũng phân hóa gồm dân người, tinh anh, quý tộc. Bọn họ dựa vào điều kiện kinh tế, văn hóa giáo dục, nhu cầu chính trị để tự tạo lập tiêu chuẩn hành vi. Dưới các tiêu chuẩn này, các nhóm quan hệ đó cũng trở thành đơn vị xã hội chuẩn, tuy im lặng vô hình nhưng nó vẫn hạn chế hành động của mỗi người, đồng thời cũng tác động, dung hòa lẫn nhau.
Không có nhóm quan hệ vĩnh viễn, cũng giống như không tồn tại tình hữu nghị không gìn giữ. Các nhóm cũng tùy hoàn cảnh xã hội mà co giãn, song ai cũng nằm trong đó, không cách nào thoát khỏi.
Bây giờ là đồng hương giúp đồng hương, bạn học giúp bạn học, chiến hữu giúp chiến hữu. Các đơn vị và giai cấp đều có các nhóm quan hệ khác nhau, bạn không thể gia nhập nhóm của người khác thì dù có bản lĩnh lớn đến đâu cũng vô ích.
Nhưng nhóm quan hệ của Từ Quân Nhiên và Thường Tiên vốn dĩ không liên quan đến nhau, chỉ thông qua quan hệ với Lưu Tử Vân và Tạ Mỹ Quyên mà hai người mới tiếp xúc. Mà theo đó lại có Trương Trọng Kiên làm cầu nối khiến quan hệ giữa hai người bất giác thân cận hơn, dù gì hiện giờ Trương Trọng Kiên không phải về hưu mà được điều đến Ban tổ chức trung ương.
Nhắc đến các nhóm quan hệ, với người dân chỉ là khái niệm phạm vi sinh sống, nhưng trong hệ thống chính trị, cách diễn đạt để tiếp cận trong nhóm quan hệ còn có rất nhiều: theo họ hàng, theo nhóm, theo hệ phái, theo vây cánh, theo thế lực, theo lớp, tập đoàn, vân vân. Nói tóm lại, khi một quan chức nằm trong hệ thống này, hoặc là chủ động gia nhập nhóm, hoặc vô tình bị cuốn vào hệ phái nào đó, hoặc đơn giản là bị kẻ khác xem như là “người” của vị nào đó, ít nhiều gì cũng bị quy chụp và gắn mác. Mỗi nhóm chính là một thế lực chính trị, muốn hoàn toàn nằm ngoài cuộc thì kết quả rất có thể bị cho ra rìa: phía trên không có ai chiếu cố, phía dưới lại không có ai theo đuôi, chỉ trơ trọi một mình sẽ không làm được tích sự gì, cũng khó thực hiện được khát vọng của mình. “Trong triều có người dễ làm quan” – được người ta tiến cử và đề bạt, hẳn bạn sẽ được đứng vào đội ngũ của người này. Nếu lôi kéo qua lại, bạn không những bị nhóm này vứt bỏ, cũng rất dễ bị các nhóm khác khinh thường, khó mà lăn lộn trong quan trường nữa.
Thường Tiên khác với Từ Quân Nhiên. Nếu y đã là bạn học trường đảng với Trương Trọng Kiên, quan hệ lại rất tốt, vậy thì chứng tỏ y là người của Trần Tinh Duệ, ít nhất cũng gần với phe cải cách. Với Từ Quân Nhiên mà nói, có mối quan hệ này, hắn và Thường Tiên xem như đã cùng một nhóm rồi.
Mấu chốt nhất là, nếu Trần Tinh Duệ đã đề bạt Thường Tiên, Thường Tiên chắc chắn sẽ không chọn đi theo người khác. Nguyên nhân rất đơn giản, có hậu thuẫn Phó trưởng ban của Ban tổ chức trung ương mà không dùng, lại đi theo cán bộ cấp phó tỉnh hoặc cấp tỉnh, trừ phi là kẻ điên mới làm vậy.
- Nếu không phải là người ngoài, vậy thì càng tốt rồi.
Lưu Tử Vân thấy vậy liền cười nói, kéo Tạ Mỹ Quyên ngồi xuống, Từ Quân Nhiên và Thường Tiên cũng ngồi theo.
Vì có bốn người ăn nên không có quá nhiều thứ, chỉ gọi vài món thường, cả rượu cũng chỉ có một chai rượu trắng mà thôi.
Từ Quân Nhiên nâng ly rượu lên, khách sáo nói với vợ chồng Thường Tiên:
- Lần này làm phiền hai vị rồi.
Thường Tiên cười ha ha:
- Xem cậu nói kìa, cậu là vãn bối của Trưởng ban Trần, Trương Trọng Kiên đã nói với tôi điều này rồi. Ở đây không có người ngoài, tôi cũng nói thật đây, tôi có thể đi đến vị trí này phần lớn là nhờ Trưởng ban Trần cân nhắc. Chúng ta đều cùng một phe, phiền phức hay không phiền phức gì chứ, sau này qua lại nhiều một chút mới phải.
Kết giao quan hệ chính là một học vấn lớn, vấn đề chủ chốt chính là: Thứ nhất, kết giao với ai? Thứ hai, kết giao như thế nào?
Về vấn đề thứ nhất, mỗi người đều biết phải làm quen với nhân vật lớn. Nhưng có rất nhiều nhân vật lớn, rốt cuộc ai có tiền đồ và hi vọng hơn cũng cần phải suy xét. Hơn nữa, nếu nhiều nhân vật lớn đồng thời có tiền đồ, nên kết giao với ai? Vậy thì phải phân tích các nhân tố như xem ai có thể tiếp nhận mình, bản thân có vị trí tốt hơn ở trong nhóm quan hệ nào. Nếu bốn bề đều có khó khăn, vậy danh tiếng xem như toi rồi, sẽ hình thành vòng tuần hoàn ác tính.
Vấn đề thứ hai cũng rất có học vấn, trong quá trình giao tế cần nắm chắc chừng mực. Bí quyết luồn cúi, kết giao cao nhân, lung lạc lòng người đều là bài học cơ bản của các nhân vật chính trị. Trung Quốc cổ đại có không ít quan viên xưng “tài”, cái gọi là quan lại có tài, ngoài việc thông hiểu sự việc cụ thể ra thì chính là thông thạo đạo lý đối nhân xử thế.
“Thấu rõ thế sự là học vấn, hiểu biết nhân tình tức văn chương”. Nhất là đối với những người thích công danh, năng lực nghiệp vụ cụ thể chỉ là nước cờ đầu, kinh doanh mạng lưới quan hệ thế nào mới là mấu chốt thăng quan phát tài. Phía trên không có ai quý mến, phía dưới không có ai chạy theo là không được.
Trong văn hóa truyền thống Hoa Hạ luôn có từ “quý nhân”. Cái gọi là “quý nhân” chính là những người quyền cao chức trọng, lúc mấu chốt có thể chiếu cố người của mình. Nhưng quý nhân không quan tâm mình mà không có lý do, còn phải dựa vào lượng “công tác” ngày thường của mình: phải để quý nhân biết mình, hiểu mình, quý mình. Như vậy, khi cơ hội đến gần mới có thể đến phiên mình, cơ hội chú trọng những ai có chuẩn bị, vậy công tác chuẩn bị phải làm đến đâu đây? Chỉ vùi đầu làm việc thì không được, bằng không khi cơ hội sắp đến, trong danh sách cán bộ dự bị của quý nhân không hề có bạn, làm sao tiến cử bạn được? Nói cho cùng, quan trường chính là một hệ thống quan hệ gồm vô số mạng lưới các nhóm. Từ thấp đến cao, nhảy vào từng nhóm quan hệ dựa vào bản lĩnh của mình và sự chiếu cố quan trọng của quý nhân.
Chính khách có thiên bẩm sẽ cực kỳ nhạy cảm với quan hệ giao tế. Anh ta biết quý nhân nào sẽ ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của mình, biết cách tiếp cận và giành thiện cảm của quý nhân, cũng biết cách tạo lập và từng bước nâng cao địa vị, năng lượng của mình trong nhóm quan hệ mới.
Thường Tiên cười:
- Lần này đến tỉnh là vì hội triển lãm thu hút đầu tư phải không?
Thấy Thường Tiên biết rõ chuyện của mình, Từ Quân Nhiên cũng không giấu diếm nữa, hắn gật đầu cười:
- Chuyện gì cũng không giấu được anh hết.
- Anh Thường, lần này cậu Từ đặc biệt đến nhờ anh giúp, anh đừng làm em mất mặt đó.
Lưu Tử Vân cười nói.
- Thế nào, vị trí gian triển lãm không ổn sao?
Thường Tiên cười. Y hiểu rõ nếu Từ Quân Nhiên đã đến đây tìm mình, chắc chắn có liên quan đến vị trí gian hang ở hội triển lãm.
Từ Quân Nhiên gật đầu nhưng không nói gì, có một số chuyện không cần nói rõ.
Thường Tiên cau mày:
- Vị trí gian của các cậu ở đâu?
Từ Quân Nhiên mô tả vị trí, cuối cùng hắn cười, chốt một câu:
- Đến quá trễ rồi.
Không ngờ Thường Tiên lại cười, hỏi đầy ẩn ý:
- Nói đi, cậu đã đắc tội với ai? Vị trí đó căn bản sẽ không bố trí ra, rõ ràng có người muốn chơi cậu.
Y cũng là lão làng trong chốn quan trường, làm sao không nhìn ra được trò mèo trong đó. Tuy Từ Quân Nhiên không nói rõ, nhưng nếu hắn đã đến tận đây nhờ y giúp, rõ ràng ở thành phố Đan Giang có người cố ý làm khó hắn, bằng không không thể bố trí gian của huyện Nhân Xuyên ở chỗ vắng như thế. Nói là đến trễ, nhưng Thường Tiên có thể nhìn ra giọng điệu của hắn có chút khinh thường.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nói thẳng không giấu diếm:
- Phó chủ tịch thành phố phụ trách hội triển lãm lần này trước đây có chút xích mích với tôi.
Thường Tiên bật cười ha ha:
- Có ý nghĩa, dám ngáng chân cậu, gan kẻ này cũng không nhỏ đâu.
Thường Tiên nói thật lòng, y rất rõ các mối quan hệ của Từ Quân Nhiên sâu đến đâu. Người có thể khiến thư ký trước đó của Trương Trọng Kiên, hiện nay lại là thư ký Phó trưởng ban của Ban tổ chức trung ương tận lực kết giao thì sao có thể là nhân vật đơn giản cho được. Người này hoặc là có bối cảnh thâm hậu, hoặc là có bản lĩnh rất lớn.
Nhưng bất kể ra sao, Thường Tiên cũng biết một kẻ cấp phó sở muốn đối phó Từ Quân Nhiên chắc chắn là tự chuốc lấy nhục.
Huống chi nhớ lại mấy hôm trước y nhận được cuộc gọi, trong lòng Thường Tiên lại không khỏi thở dài. Sau lưng Từ Quân Nhiên này đúng là có quý nhân.
- Việc vị trí gian hàng cậu không cần lo, đã sớm chừa cho cậu rồi.
Lời này của Thường Tiên đều khiến mọi người đơ ra.
- Anh Thường, việc này…
Lưu Tử Vân ngạc nhiên nhìn chồng, không hiểu tại sao chồng mình lại đột ngột nói như vậy.
Tạ Mỹ Quyên càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hôm nay cô mới liên hệ với Lưu Tử Vân, tại sao Thường Tiên đã chừa chỗ trước cho Từ Quân Nhiên được chứ?
Từ Quân Nhiên cũng mù mờ. Hôm nay là lần đầu hắn gặp Thường Tiên, nếu nói y biết trước hắn đến nhờ giúp nên cố ý chừa sẵn một vị trí tốt, nói thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Thường Tiên cười ha ha:
- Mấy hôm trước bên văn phòng tỉnh có gọi cho tôi, nhờ tôi chừa vị trí tốt một chút cho huyện Nhân Xuyên các cậu. Tôi hỏi thăm mới biết huyện Nhân Xuyên các cậu đã có trong danh sách của tỉnh, vậy mà lại không có vị trí gian hàng, tôi liền biết chắc chắn có người giở trò nên mới chừa chỗ đó lại.
Đây đều là nói thật, trước đó nhận được cuộc gọi từ văn phòng chủ tịch tỉnh, Thường Tiên rất bất ngờ. Tuy không biết huyện Nhân Xuyên này có chỗ nào đặc biệt mà có thể khiến chủ tịch tỉnh đích thân gọi tới, nhưng đã là chỉ thị của chủ tịch tỉnh thì y chắc chắn phải quán triệt. Do đó hôm nay Từ Quân Nhiên nhắc đến chuyện này, Thường Tiên càng bội phục hắn hơn. Không vì nguyên nhân gì khác, chính là vì người ta có thể khiến chủ tịch tỉnh đại nhân đích thân ra mặt giúp đỡ, quan hệ này không phải thân bình thường.
Từ Quân Nhiên cũng ngây người, không ngờ việc này lại kinh động đến Phương Trung Nguyên, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Nghĩ vậy, hắn cười nói với Thường Tiên:
- Vậy cám ơn anh Thường.
Thường Tiên xua tay:
- Không có chi, không có chi.
Tạ Mỹ Quyên lại bật cười:
- Lần này Đàm Hân chắc chắn tức điên cho xem.
Lưu Tử Vân mỉm cười:
- Cậu Từ, có lúc cậu đừng nên quá tiết chế, thỉnh thoảng phát huy một chút thực lực của mình, người hiền dễ bị bắt nạt, ngựa giỏi được người cưỡi. Những kẻ này chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, nếu cậu không cho họ biết tay, người ta còn tưởng cậu dễ ăn hiếp đấy.
Cô nhíu mày nói:
- Nếu anh Thường đã chừa chỗ cho huyện Nhân Xuyên các cậu thì tôi yên tâm rồi. Lúc về tôi nhất định sẽ huy động mọi tài nguyên giúp cậu tạo thế, bất kể thế nào cũng giúp cậu làm nóng chuyện xuất khẩu lao động và nhận thầu đất đai gì đó.
- Xuất khẩu lao động?
Thường Tiên hơi ngây ra, ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên và vợ mình.
Thấy Thường Tiên vẫn khó hiểu, Từ Quân Nhiên cười nói:
- Là thế này, huyện Nhân Xuyên chúng tôi đất rộng người thưa, có không ít sức lao động vẫn rảnh rỗi ở nhà. Hằng năm trừ thời gian làm nông, phần lớn thời gian nông dân đều ở nhà, tôi thấy như vậy không tốt, sẽ làm hạn chế phát triển kinh tế trong huyện, cho nên mới nghĩ ra một biện pháp, cụ thể là như thế này…
Rồi hắn kể một lượt suy nghĩ của mình với Thường Tiên, sau cùng mỉm cười:
- Hy vọng biện pháp này có thể giúp huyện chúng tôi phát triển hơn.
Nghe Từ Quân Nhiên nói xong, Thường Tiên gật đầu nói:
- Không tệ, biện pháp này của cậu rất có ý nghĩa thực tế, chỉ cần làm rõ các vấn đề trách nhiệm, quyền hạn, lợi ích, chế độ quản lý quy mô đất và phương thức phục vụ, dưới tiền đề này thực thi các phương thức chuyển thầu, chuyển nhượng, trao đổi, thuê mướn, liên doanh, chế độ cổ đông ruộng đất, cho thuê quyền kinh doanh đất đai có kỳ hạn, chuyển đổi hợp đồng,… Tin chắc sẽ có sức hấp dẫn rất lớn đối với các thương gia, bây giờ không ít người có tiền, nhưng tìm được một hạng mục lại cực kỳ khó khăn. Phương pháp này của các cậu đã đem đến một lối ra cho những khoản tiền bỏ không đó.
Ngập ngừng một chút, y lại cười, tiếp lời:
- Hơn nữa cách nghĩ xuất khẩu lao động của cậu rất thú vị. Chúng ta luôn nghĩ cách giải phóng và phát triển sức sản xuất, song lại quên mất con người mới là gốc của sức sản xuất, có thể thông qua cách này để tăng thu nhập của nông dân. Việc này giúp ích rất lớn để cải thiện cuộc sống của mọi người ở nông thôn.
Nói đến đây, Thường Tiên lại hỏi:
- Huyện Nhân Xuyên còn có tài nguyên nào nữa, tôi phụ trách công tác ngoại thương, quen biết các ông chủ lớn cũng nhiều nên có giúp cậu thúc đẩy vài hạng mục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận